Mộ Tuyết ra trận 2
"Ai nha, đau quá, đau quá."
Ngồi trên mặt đất lăn một vòng lại một vòng, Đông Phương Trà Trà mới dừng lại.
Hương Dụ ở một bên không dám động bậy.
Nàng cảm thấy Trà Trà tiểu thư đang giao lưu với tồn tại nào đó, nàng không dám quấy nhiễu.
Bất quá mặc dù Trà Trà tiểu thư bị đánh bay ra ngoài, nhưng không có bất kỳ thương thế nào
Trà Trà tiểu thư vừa mới nhắc đến thần?
Trời ạ.
Trà Trà tiểu thư rốt cuộc nhìn thấy cái gì?
Rốt cuộc là đang nói chuyện gì?
Duy nhất Chân Thần tức hổn hển đi đến trước mặt Đông Phương Trà Trà nói:
"Chính là nhân loại kia, như vậy, như vậy, như vậy."
Duy nhất Chân Thần quơ tóc mình, lại dùng tay quơ y phục mình, còn quơ tay ở mặt.
Nàng cảm giác mình đã buông xuống tôn nghiêm của Chân Thần, đến tìm nhân loại ngu xuẩn này
Thế nhưng nhân loại ngu xuẩn này, liên tiếp mạo phạm nàng.
"Nha." Đông Phương Trà Trà hiểu ra:
"Ngươi nói sớm một chút chứ."
"Ta đã nói rất rõ ràng." Duy nhất Chân Thần lập tức nói:
"Ngươi nhanh chóng triệu hoán nàng."
Đông Phương Trà Trà chỉ chỉ sau lưng của mình nói:
"Trên lưng ta, ta triệu hoán không được, tự ngươi thử triệu hoán đi."
Đông Phương Trà Trà đương nhiên không hiểu người thần nói tới là ai, nhưng tiếp tục không hiểu, sẽ bị đánh.
Khi còn bé thường xuyên bị đánh.
Chị dâu bỏ thứ gì đó trên lưng nàng, khẳng định rất đặc biệt.
Đối phương triệu hoán không được thì chuyện không liên quan đến nàng.
Nếu chị dâu bị triệu hoán ra, nàng cũng có thể hỏi chị dâu, người thần nói tới là ai.
Nàng quả nhiên vẫn rất thông minh.
Duy nhất Chân Thần đi đến sau lựg Đông Phương Trà Trà, sau đó dùng thần lực cảm giác.
Phát hiện thật sự có khí tức của người kia.
Tiếp đó bắt đầu thử triệu hoán đối phương.
...
Lúc này Mộ Tuyết đến gian phòng của mình.
Trời tối.
Hôm nay lại bận rộn cả ngày.
Bất quá nàng không giúp Trà Trà viết thư nói về thám hiểm.
Tựa như Nhị trưởng lão phát hiện, sau đó nói thẳng.
"Hô."
Mộ Tuyết ngồi ở bên giường thở ra một hơi, hôm nay đặc biệt bận rộn.
Xém chút không có thời gian nhớ Lục Thủy.
"Cũng không biết hiện tại Lục Thủy đang làm gì, khẳng định không nhớ ta, ừ, nhớ một chút."
Nói xong Mộ Tuyết liền lấy sổ tay ra vụng trộm ghi lại tội ác của Lục Thủy.
(Lục Thủy: ????)
Chờ ghi xong bút ký, Mộ Tuyết cảm thấy hẳn nên nhìn xem Trà Trà đang làm gì.
Chỉ là vừa mới dự định đi xem, nàng liền cảm thấy được một luồng khí tức, phảng phất đang chào hỏi nàng.
"Thần lực?"
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, mà sau đó phát hiện vị trí bắt nguồn từ Trà Trà.
"Xem ra Trà Trà gặp được tiểu gia hỏa kia rồi, thật sự là khó xử quá."
"Được rồi, đi qua nhìn một chút."
"Ừm, Hương Dụ hẳn cũng ở đó, để Hương Dụ ngủ một giấc đi."
Sau đó Mộ Tuyết bắt đầu kết nối với Trà Trà bên kia.
"Có chút xa, xem ra cửa chỉ có tác dụng là cổng không gian."
Mộ Tuyết thử, phát hiện cũng không có trở ngại không gian
Chỉ là có chút xa.
Rất nhanh Mộ Tuyết liền truyền lực lượng tới.
…
Trà Trà tiểu thư dường như đã bắt đầu triệu hoán, không biết sẽ triệu hồi ra thứ gì.
Hương Dụ nhìn Trà Trà tiểu thư, cảm thấy có thể sẽ phát sinh thứ gì đó.
Nàng cũng có chút hiếu kỳ.
Rất nhanh, Hương Dụ cảm giác được.
Xung quanh có sức mạnh bắt đầu xuất hiện.
Một sắc tím đập vào ánh mắt của nàng, lúc nàng muốn nhìn rõ ràng.
Đột nhiên, nàng cảm giác trời tối lại.
Đông!
Hương Dụ trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Hương Dụ ngã xuống, Trà Trà giật nảy mình.
"Hương Dụ ngủ, chị dâu muốn đi ra."
Thật sự có thể triệu hoán nha?
Lúc này duy nhất Chân Thần cũng đứng qua một bên.
Nàng biểu hiện rất ngoan, yên tĩnh đứng ở một bên.
"Chị dâu thật là lợi hại, vừa ra trận ngay cả thần cũng phải nghe lời." Trà Trà cảm thấy chị dâu quả nhiên là chị dâu.
Sau khi đánh cho Hương Dụ bất tỉnh, Mộ Tuyết liền bắt đầu ngưng tụ ra thân hình ở trong không gian.
Sau đó Mộ Tuyết một thân áo tím, xuất hiện ở bên người Trà Trà.
Nàng nhìn duy nhất Chân Thần nói:
"Ngươi tìm ta?"
"Đúng, đúng." Duy nhất Chân Thần cúi đầu nói.
Đông Phương Trà Trà trừng mắt nhìn, nàng đột nhiên nghĩ rõ một sự kiện.
Dường như triệu hoán đúng rồi.
Như vậy động tác Thần kia đụng đầu vừa nãy, nhưng thật ra là chỉ chị dâu?
Thì ra là thế.
Đông Phương Trà Trà hiểu ra.
Đông!
"Ai nha."
Đông Phương Trà Trà che đầu bị đau nói một tiếng.
Là Mộ Tuyết.
"Đừng có ngơ ngác."
"À." Đông Phương Trà Trà lên tiếng, sau đó đi đỡ Hương Dụ đỡ lên.
Trên mặt đất tương đối lạnh.
"Thần thuật học thế nào rồi?" Mộ Tuyết nhìn duy nhất Chân Thần, mang theo ý cười hỏi.
Nàng nhớ kỹ lần trước nói muốn kiểm tra.
Bất quá nàng phát hiện nơi này rất phong bế.
Mà cảm giác đây hẳn là thượng tầng.
Lục Thủy đại khái ở hạ tầng.
Không ảnh hưởng.
"Thân là duy nhất Chân Thần, không có không biết thần thuật." Duy nhất Chân Thần thấp giọng nói.
"Vậy học được để người khác nhìn thấy sao?" Mộ Tuyết hỏi.
"Nhân loại không thể nhìn thấy Chân Thần, thiên kinh địa nghĩa." Duy nhất Chân Thần nói.
"Đó chính là sẽ không rồ
"Ta, ta là còn chưa học được."
"Thân là duy nhất Chân Thần, có thể không thể tự kiềm chế tổn hại uy nghiêm của mình."
"Đương nhiên." Duy nhất Chân Thần kiên định nói:
"Ta khẳng định chăm chỉ học."
Mộ Tuyết mỉm cười nói:
"Vậy bây giờ ta có nguyện vọng, có chuyện cần xử lý giúp duy nhất Chân Thần, không biết có thể hay không?"
"Nhân loại nên có nguyện vọng, ta thỏa mãn ngươi." Thiên địa duy nhất Chân Thần mang theo uy nghiêm của thần mở miệng nói.
"Nói một chút đi, là chuyện gì xử lý không được." Mộ Tuyết cười nói.
"Bên kia." Duy nhất Chân Thần đưa tay chỉ một chút.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía bên cạnh, phía bên kia có một người, một nữ hài bình thường.
Trên mặt đeo băng vải.
"Tình huống ở trong tường." Duy nhất Chân Thần lại nói.
Sau đó Mộ Tuyết đi vào bên tường, rất nhanh nàng lựa chọn quan sát nội dung của bích họa.
Sau một lát, mày Mộ Tuyết nhăn lại.
Nàng có chút tức giận.
Sau đó nhìn về phía nữ hài kia, không nói lời nào.
Bất quá nàng đi đến mặt cuối cùng, bên kia có thần lực.
"Nơi này hẳn cũng có tin tức."
Tiếp đó Mộ Tuyết nhìn thấy một màn mà Lục Thủy nhìn thấy.
Trục xuất thổ địa, trừng phạt nhân loại, thiên địa độc nhất Chân Thần sinh ra.
"Minh Thổ và Tịnh Thổ sao?"
"Kết nối vào hạ tầng?"
Mộ Tuyết nhìn nữ tử phổ thông kia.
Nàng có thể thấy rõ ràng, kỳ thật đối phương đã chết rồi.
Hoặc là nói chỉ có một chấp niệm.
Độc nhất Chân Thần hẳn đã chúc phúc cho nàng, để tinh thần nàng khôi phục trong thời gian dài dằng dặc.
Nhưng, chỉ là tạm thời.
Chấp niệm vừa hoàn thành, thì sẽ biến mất.
Mộ Tuyết không suy nghĩ nhiều, nàng đi đến bên người nữ tử này, nói khẽ:
"Để ta giúp ngươi, giúp ngươi tìm ra người ngươi muốn tìm.
Ta biết ràng, ngươi muốn gặp hắn, cũng biết ràng ngươi muốn trở lại bên cạnh hắn.
Hắn cũng đang chờ ngươi.
Ta giúp ngươi, giúp ngươi trở lại bên cạnh hắn.
Được không?"
Âm thanh Mộ Tuyết vừa rơi xuống, lúc này nữ tử vốn vô thần đó, đột nhiên trong mắt chảy nước mắt.
Dường như nàng đã chờ đợi vô số năm, khẩn cầu vô số năm.
Có thể không có người nói cho nàng, nói cho nàng muốn giúp nàng trở lại bên cạnh hắn.
Mộ Tuyết đưa tay giúp nữ tử kia lau nước mắt.
Nàng lau đi nước mắt trong nháy mắt.
Mộ Tuyết cảm thấy thần lực thuộc về độc nhất Chân Thần, thần lực này trong nháy mắt bao quanh nàng.
Sau đó, Mộ Tuyết nhìn thấy một tiểu nữ hài đứng trước mặt một nữ hài bị băng vải trói chặt mặt.
Tiếp đó truyền đến âm thanh:
"Thật xin lỗi, ta không giúp ngươi được, những người khác ta đều có thể giúp đỡ giải trừ tâm kết của bọn họ.
Nhưng các ngươi ta làm không được.
Các ngươi không thể khôi phục ý thức."