Ngày đó Lục Cổ bộc phát.
Ngày đó Lục Cổ bộc phát.
Xông vào đại điện Lục gia, muốn tìm mấy vị trưởng lão lý luận.
Cuối cùng…
Bị cha mẹ Lục Cổ trêu đùa.
Tuổi trẻ khinh cuồng quá xung động.
Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, quá nhiệt huyết.
Tóm lại là trò cười, Lục Cổ vẫn không chịu nhắc lại chuyện này.
Bất quá cũng chính là như vậy, mới dẫn xuất Đại trưởng lão Lục gia, để Đông Phương gia triệt để khôi phục lại.
Không phải Đông Phương gia yêu cầu, là Đại trưởng lão Lục gia tự mình nói.
Vì cái gì?
Không tại sao hết, bởi vì đáng giá.
Thiên phú của muội hắn xác thực rất mạnh, nhưng tuyệt đối không để Lục gia biết tiềm lực Lục Cổ càng đáng giá cao hứng.
"Cụ thể là xảy ra chuyện gì?" Ma tu Cát An tò mò hỏi.
"Chính ngươi hỏi kim chủ của ngươi đi." Đông Phương Dạ Minh tùy ý nói.
Lúc này Lục Cổ muốn tiến đến, hắn liền không nói.
Dễ dàng bị đánh.
Bất quá ngẫm lại, sau khi chính mình rời khỏi đây, có khả năng liền sẽ không có.
Không bằng, nói thẳng?
Mọi người cao hứng một chút.
...
Mộ Tuyết nhìn tất cả điểm kích hoạt hạ tầng ở đều được kích hoạt, còn nghe thấy thanh âm kia, mỉm cười.
"Thật là phách lối nha."
Mộ Tuyết cầm sổ tay bắt đầu viết bút ký.
Hôm nay Lục Thủy phách lối với nàng, vẫn là khẩu khí xem thường đó.
Ghi lại, nàng liền bỏ sổ tay vào bên trong không gian.
Có thể trực tiếp lấy trở về.
Rất thuận tiện.
"Ta cảm thấy, dường như thông đạo bắt đầu kết nối, luân hồi sắp bị mở ra." Duy nhất Chân Thần đứng trên đầu Đông Phương Trà Trà có chút lo lắng nói.
"Không cần để ý, chờ nhìn xuống thì tốt, không có việc gì." Mộ Tuyết mang theo ý cười nói.
"Chị dâu, ngươi chờ xuống muốn hỏi vấn đề gì?" Đông Phương Trà Trà sờ sờ trán của mình nói.
Bây giờ nàng còn đang đau.
Không phải ngã thì là bị đánh, lần này ra ngoài thật thê thảm.
"Ừm..." Mộ Tuyết suy nghĩ một chút nói:
"Dường như cũng không có gì muốn hỏi."
Nàng có gì cần hỏi sao?
Cảm giác không cần hỏi gì cả, cùng Lục Thủy chuyện, đương nhiên không cần hỏi.
Vậy dường như cũng không có gì nhất định cần hỏi.
Đến lúc đó nhìn thử là được.
"Chị dâu không hỏi lúc nào có em bé với Lục Thủy biểu đệ sao?" Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ nói.
Cha nương nàng có nàng, dì nhỏ và dượng có Lục Thủy biểu đệ.
Hiện tại Lục Thủy biểu đệ và chị dâu khẳng định phải có tiểu… tiểu gì đó
Đi về hỏi Hương Dụ.
"Trà Trà biết có tiểu hài như thế nào?" Mộ Tuyết tò mò hỏi.
"Biết, ta được mẫu thân sinh ra." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Nàng đã hỏi qua, làm sao lại không biết?
"Vậy Trà Trà chạy vào bụng mẫu thân ngươi như thế nào?" Mộ Tuyết cười hỏi.
Duy nhất Chân Thần đứng trên đầu Đông Phương Trà Trà, nghiêm túc nghe.
Nàng không hiểu nhiều về vấn đề này.
Thân là thiên địa duy nhất Chân Thần, không hiểu vấn đề này, có phải có hại đến thần uy không?
Sau đó nàng quyết định ngoan ngoãn lắng nghe.
"Mẫu thân của ta nói với ta, là cha ta nhàn rỗi nhàm chán, nhét ta vào bụng nàng." Đông Phương Trà Trà nói.
Mộ Tuyết nghe gật gật đầu, dường như cũng không có vấn đề gì.
Mẫu thân Trà Trà giải thích thế này, thật sự là có một bộ.
"Vậy ta cũng phải chờ Lục Thủy ngày nào đó nhàn rỗi nhàm chán." Mộ Tuyết nhẹ nói.
"Vậy Lục Thủy biểu đệ phải đi đâu tìm một đứa bé?" Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Mộ Tuyết: "???"
Duy nhất Chân Thần gật đầu, đúng, đi đâu tìm đây?
—— ——
Lời nói của Lục Thủy xác thực làm cho thượng tầng cảm thấy áp lực, bởi vì hạ tầng đã trực tiếp được hoàn thành.
Làm bọn hắn đã biết có người này tồn tại.
Mang ý nghĩa thượng tầng cũng có khả năng có người trực tiếp kích hoạt tất cả điểm kích hoạt.
Cơ hội của bọn hắn một khi bỏ lỡ, như vậy sẽ biến mất.
Mà nạp năng lượng sẽ bị công kích.
Không kích hoạt đầy đủ tình trạng, vô pháp đạt được bảo hộ từ tế đàn.
Cho nên từng người dồn hết sức lực.
Hoặc nhanh chóng tìm tới đưa điều kiện trước, hoặc tăng tốc nạp năng lượng.
Ai cũng không muốn chờ, đại bộ phận bọn họ là vì căn nguyên lực lượng mà đến.
Đó mới là hi vọng tương lai của bọn hắn.
Một vấn đề không đủ có quá nhiều trợ giúp với bọn họ.
Trừ phi vừa vặn có người có nghi vấn.
"Hạ tầng rốt cuộc có người nào? Điều này không bình thường, làm sao hắn làm được truyền âm đến thượng tầng?" Hắc Ám nữ thần chau mày.
Nàng cho rằng địch nhân của nàng chỉ có thượng tầng.
Nhưng hiện tại, hạ tầng cũng cho nàng cảm giác nguy cơ.
Thời đại này thật sự có đặc biệt như thế sao?
Nàng không biết, nhưng nàng thân là Chủ Thần, có sự kiêu ngạo của mình.
Chỉ là kiêu ngạo này không phải tự phụ.
Nàng sẽ nhìn thẳng vào bất cứ địch nhân nào.
"Bất quá hạ tầng có người tài ba cũng tốt, như vậy sẽ rút ngắn thượng hạ tầng kết nối, lại không bao lâu, sẽ có thể mở ra thông đạo.
Không chỉ có thể kiến thức cựu thần, có thể có được thần lực."
Hắc Ám nữ thần yên tĩnh chờ đợi.
Nàng cảm thấy không bao lâu.
Nhiều nhất trong thời gian một ngày.
…
"Hạ tầng thật khủng bố, thế mà trực tiếp có người mở ra tất cả điểm kích hoạt.
Không có người hợp tác, kích hoạt hẳn phải tương đối phí sức chứ?"
Miêu Đồng nhìn Minh Vũ Thanh Y nói.
Đúng vậy, Miêu Đồng đượg nhiên cũng tới.
Mà hắn được đưa tới thượng tầng.
Có đạo lữ hắn.
Hắn đến thượng tầng một chút cũng không có vấn đề
Chỉ là hắn hoàn toàn không thể vận dụng tu vi.
Đương nhiên, hắn đã tam giai, ở đây có thể vận dụng tu vi hay không, kỳ thật không có ý nghĩa.
Dù sao ai cũng đánh không lại.
"Vấn đề không lớn, lập tức phải kích hoạt, coi như còn có người tới quấy rối, thì không cần quản." Minh Vũ Thanh Y nói.
Nàng đượg nhiên sẽ không để Miêu Đồng đi hạ tầng, nếu tách ra, nàng tới nơi này làm gì?
Bất quá lần này nàng cũng thuận tiện gặp gỡ Lục gia.
Không để nàng thất vọng.
Nhìn như không có ai để ý Lục gia, nhưng dù là thế lực đỉnh cấp cũng không dám có chút bất kính với Lục gia.
Thế lực đỉnh cấp trong Thu Vân tiểu trấn so với bất kỳ thế lực nào đều cẩn thận và tự giác hơn.
Cái này nói rõ, Tông chủ nói không sai.
Càng là người mạnh mẽ, càng hiểu rõ Lục gia đáng sợ cỡ nào.
Nhưng Lục gia rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào thì nàng không biết được
Không biết có cơ hội kiến thức hay không.
"Vậy phiến đá này làm sao bây giờ?" Miêu Đồng cầm phiến đá vô pháp thu lại hỏi.
Đây là một khối phiến đá bọn hắn cũng đều không hiểu, nhưng phía trên lại có lực lượng kỳ quái.
Rất ôn hòa, không có bất kỳ tổn thương nào.
Cảm giác cùng sức mạnh bên rìa tế đàn có chút tương tự.
Hẳn là một đồ vật tương đối tốt, hắn cầm trên tay, cảm giác tu vi có không ít chỗ tốt.
Nhưng lại thu không nổi, là sự kiện rất phiền phức.
Chỉ là đạo lữ của hắn cũng thu không nổi.
"Giữ lại, có lẽ có thể bổ thân thể." Minh Vũ Thanh Y nói.
Nghe được câu này vẻ mặt Miêu Đồng vốn còn có chút huyết sắc, trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn cảm thấy cần ra ngoài giải sầu một chút.
Một mình giải sầu.
Câu cá đi.
Rất lâu rồi không đi.
"Đúng rồi, chờ lát có một vấn đề, ngươi dự định hỏi cái gì?" Minh Vũ Thanh Y hỏi Miêu Đồng.
Miêu Đồng ngược lại không suy nghĩ nhiều:
"Hỏi xem làm sao để tu vi ngươi khôi phục được, ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Đi ra lại nói cho ngươi." Minh Vũ Thanh Y mỉm cười, ra vẻ thần bí.
Giờ khắc này nàng lộ ra thành thục không thường thấy.
Phảng phất có được một tia sáng của thiếu nữ.
Miêu Đồng không nói gì thêm.
Từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã biết, chính mình vi tình sở khốn.
Muốn tâm như nước là không thể.
Bằng không thì lúc trước hắn đã đi qua cầu Nại Hà.