Mà lúc nữ hài hạ xuống xong, nàng cũng nhìn thấy, nhìn thấy nam hài kia đang chạy như bay về phía nàng.
Trong mắt của nàng có mừng rỡ, có ý cười.
Nàng chờ mong rất lâu, rốt cục có thể trở lại bên người mình thích.
Lúc này, lực lượng Chân Thần cũng bộc phát trên người nàng.
Băng vải bắt đầu tróc ra.
Hiển ra dung nhan ban đầu của nàng, khôi phục chiếc váy nàng mặc trước kia.
Váy rất phổ thông, nhưng rất mới.
Nàng giang hai tay ra, muốn rơi vào trong lòng ngực nam hài kia.
Nhào!
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nữ hài trực tiếp ôm lấy nam hài, sau đó rơi trên mặt đất.
"Tìm được ngươi rồi."
Nam hài ôm thật chặt nữ hài, lần này hắn tuyệt đối sẽ không đi xem địa phương khác, hắn muốn nhìn trước mắt nữ hài.
Tuyệt đối sẽ không để nàng biến mất.
"Ừm." Nữ hài cũng ôm nam hài thật chặt.
Nàng sẽ không để cho nam hài rời đi.
Sau khi bọn họ gặp mặt, thần quang trên người bọn họ bắt đầu yếu bớt.
Thân thể cũng từng chút xíu biến mất.
Bọn họ vốn là chấp niệm, không có khả năng giữ lâu.
Sơ Vũ nhìn hết thảy, nhướng mày, sau đó nói với Lục Thủy phía trước:
"Đông Phương đạo hữu, có thể sử dụng những lực lượng đổ một trận tuyết không?"
Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút, bất quá vẫn đáp lại Sơ Vũ.
Không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, một trận tuyết lớn từ trên không trung rơi xuống.
Tuyết rơi trên người bọn hắn, cũng rơi lên người hai vị nam nữ hài sắp biến mất.
Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, hiếu kỳ nói:
"Tại sao phải có tuyết rơi?"
Kỳ thật những người khác cũng không hiểu vì sao đột nhiên muốn tuyết rơi.
Ngược lại không có ai để ý phải dùng căn nguyên lực lượng làm loại chuyện như tuyết rơi này.
Sơ Vũ quay đầu nhìn Kiếm Lạc, nói khẽ:
"Bọn họ để tuyết rơi lên, cũng coi như đời này cùng nhau đầu bạc."
Kiếm Lạc nghe mà sửng sốt một chút, sau đó ra tay đánh rơi trên đầu tuyết.
Sơ Vũ: "..."
Lục Thủy không để ý hai người kia, mà là nhìn hai nam nữ hài nọ
Lúc này hắn nhìn thấy người kia, xác thực nhìn kĩ trên đầu một chút.
Nữ hài mặc váy xoay một vòng tròn trước mặt nam hài, há miệng, dường như đang hỏi nhìn được không?
Lúc này nam hài kia rốt cục gật đầu, dường như đang nói cẩn thận xem.
Cô bé kia cười.
Bọn hắn dắt tay, đón tuyết đi về phía trước, lập tức triệt để tan thành mây khói.
Lúc bọn họ biến mất, dường như Lục Thủy nghe được âm thanh mờ mịt, âm thanh lan ra cả tòa thành:
"Cảm ơn."
Lục Thủy mang theo ý cười yếu ớt, gật đầu:
"Đừng khách khí."
Chờ sau khi hai người biến mất, tuyết ngừng rơi.
Mà vừa lúc này, trên bầu trời truyền ra tiếng cười, tiếng cười tùy ý.
"Ha ha, triệt để thành công, hiện tại ai cũng ngăn cản không được chúng ta."
"Một đám điêu dân, lực lượng của Vương mà các ngươi cũng dám tranh đoạt?"
Quang mang cực hạn chiếu rọi ra.
Lực lượng quét ngang hết thảy.
Nhưng mà mấy đạo ánh sáng vẫn xuất hiện từ trên cao tranh đoạt căn nguyên lực lượng.
"Quả thực cả gan làm loạn."
"Thiên hạ chúng sinh, cuối cùng vẫn phải vì chúng ta trải đường. Dù hiện tại xuất hiện một tia ngoài ý muốn."
Đúng vậy, bọn họ phát hiện không có người tầng cao nhất.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng chính là, những người này quá mức lớn mật, bọn họ muốn để những người này biết hạ tầng chính là hạ tầng, sâu kiến chính là sâu kiến.
Thượng tầng cũng như thế.
Lục Thủy nhìn lên bầu trời có hai bóng người, một đen một trắng, rất mạnh.
Nhưng Lục Thủy cũng không quá để ý.
Hôm nay hắn muốn để đối phương biết rõ như thế nào là chúa tể, như vậy hắn sẽ không có ý định dùng lực lượng trận pháp.
Dùng lực lượng trận pháp, biểu hiện không ra vĩ lực của chúa tể.
Hắn muốn để hai người kia biết, bản thân không phải sâu kiến.
"Các ngươi lưu lại nơi này hấp thu thần lực đi."
Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.
"Thiếu gia là muốn đi..." Chân Võ bắt đầu muốn hỏi.
"Đi nói cho hai người phía trên kia, ai là sâu kiến." Lục Thủy cũng không quay đầu lại mở miệng
Chân Võ Chân Linh nghe xong sửng sốt.
Chỉ là những người khác cũng như thế.
Cũng là nói, Lục Thủy muốn đi lên nhằm vào hai người đang kêu gào kia.
Thế nhưng đối phương mạnh mẽ, bọn họ rõ như ban ngày.
Cực kỳ mạnh.
Lục Thủy còn trẻ, thật sự không có vấn đề gì sao?
Chỉ là lời này bọn họ không dám hỏi ra.
Lục Thủy từng bước một đi về phía trước.
Từng bước một đi lên không trung.
Lúc Lục Thủy cất bước, hắn sử dụng lực lượng gia trì bảo hộ.
Đúng vậy, một vị Tu chân giả có khả năng là cửu giai, gia trì lực lượng vì hắn.
Dù chỉ có bát giai đỉnh phong.
Đối với Lục Thủy mà nói cũng đủ.
Chỉ cần để hắn bước qua thất giai, là đầy đủ.
Hắn sẽ để cho người ở phía trên biết, như thế nào mới là chúa tể uy năng.
Đến nỗi ma tu Thời Hạ có thể rảnh hay không.
Không, không có khả năng không rảnh.
Hiện tại hắn cần đối phương rảnh.
Thế giới đều cần đứng bên hắn.
Bảo hộ mở ra.
Trong nháy mắt, lực lượng cường đại vượt qua không gian đi tới.
Lục Thủy trực tiếp tiếp thu toàn bộ lực lượng.
Giờ khắc này, khí tức của hắn bắt đầu khuếch tán, lực lượng của hắn đang ngưng tụ.
Chỉ là những người khác không cảm giác được, cũng không nhìn thấy.
Chân Võ Chân Linh bọn họ duy nhất có thể nhìn thấy chính là, bóng dáng thiếu gia bọn họ không biết vì cái gì, đột nhiên trở nên cao to, từng bước một đi ra, từng chút xíu trở nên cao lớn.
Trở nên cao không thể chạm, xa không thể chạm.
Đỉnh thiên lập địa, vượt qua chân trời.
Trong chớp nhoáng này, không chỉ là Chân Võ Chân Linh, Kiếm Khởi bọn họ cũng cảm thấy, rõ ràng chỉ là người bình thường.
Nhưng bọn họ lại cảm giác được Lục Thủy là người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.
Trước mặt người khổng lồ này, bọn họ bất quá là sâu kiến thôi.
Một lực lượng vĩ ngạn, bộc phát trên người của đối phương.
Vượt qua hết thảy lực lượng.
Lực lượng hiện ra rõ ràng, thiên địa đều muốn run rẩy ở trước mặt hắn, vạn vật đều muốn cúi đầu với hắn.
Cái này…
Đây mới là thực lực chân chính của Lưu Hỏa sao?
Đáng sợ hơn mỗi một lần trong quá khứ, cường đại hơn, cũng làm cho người khác e ngại.
Chân Võ Chân Linh sửng sốt, bọn họ trong nháy mắt nhớ tới thiếu gia để thiên kiếp phải cúi đầu.
Ngay từ đầu bọn họ thật sự không hiểu, thiếu gia đến tột cùng vì cái gì mà có được sức mạnh đáng sợ như vậy, để cho thiên kiếp phải cúi đầu.
Giờ khắc này bọn họ có hiểu một chút.
Thực lực của thiếu gia còn lâu mới đơn giản như bọn hắn nghĩ như vậy.
Những người khác ở hạ tầng cũng vô thức nhìn về phía chân trời, bọn họ cảm giác tầm mắt của mình bị che kín, cảm giác thiên địa phảng phất đang run rẩy.
Mà khi bọn hắn nhìn về phía chân trời, rõ ràng người nào cũng không nhìn thấy, nhưng lại cảm giác giữa thiên địa xuất hiện một người.
Một người đỉnh thiên lập địa, một người vượt qua hết thảy.
Hắn đứng ở nơi đó, che kín tầm mắt của bọn họ, biến mất trong cảm giác của bọn họ.
Vĩ lực không gì sánh kịp đang khuếch tán, toả ra hết thảy lực lượng.
"Chậc, xảy ra chuyện gì rồi?" Kinh Hiện nhìn không trung vẻ mặt khiếp sợ.
Đừng nói là hắn, những người khác cũng như thế.
"Có người, có người đang đi về phía trung tâm ánh sáng." Kinh Hải mở miệng nói.
Tu vi hắn cao nhất, có thể nhìn thấy một vài thứ.
"Ta cảm giác có tồn tại đỉnh thiên lập địa ở bên kia, nội tâm của ta âm thầm sợ hãi, lực lượng trên người đang yên lặng." Ánh mắt Kiều Thiến không thể tưởng tượng nổi.
Hạ tầng sao lại có tồn tại đáng sợ như thế?