Ai dám xưng chúa tể trước mặt bản tọa? 2
Khi thân ảnh kia xuất hiện, ban đầu hai vị Vương cũng sửng sốt, đối phương đang đi về hướng bọn hắn bên này.
Tiếp đó bọn hắn nghe được âm thanh thông thiên triệt địa:
"Sâu kiến là nói ta sao?"
Ánh mắt quan sát hết thảy, ngữ khí ngạo nghễ trên trời đất.
Như chúa tể cùng đi tự thiên chi thượng, ném xuống ánh mắt, đối thoại cùng phàm nhân.
Hai vị vương hắc bạch, nhìn nhân loại đáng sợ trước mắt này, chau mày, trong lòng bọn họ lại có e ngại.
Làm sao lại có tồn tại đáng sợ như thế?
Nhưng bọn hắn thân là Vương, có sự kiêu ngạo của mình.
Đối mặt với Lục Thủy, bọn họ cố gắng duy trì trấn tĩnh.
"Hạ tầng cư dân, ngươi là ai?"
Lục Thủy từng bước một đi về phía hai vị vương, âm thanh của hắn như là thế giới đang thì thầm:
"Nghe nói có người xưng bổn tọa là kiến hôi, tự cho mình là chúa tể."
"Giở trò dối trá, giả thần giả quỷ.
Hiện ra nguyên hình cho bổn vương." Lúc này Hắc Vương trực tiếp xuất thủ.
Lực lượng cường đại đi về phía Lục Thủy bên kia.
Tất cả mọi người nhìn thấy hết thảy.
Nhìn lực lượng này phảng phất muốn nuốt hết thân ảnh kia.
Nhưng rất nhiều người đều có một cảm giác kỳ quái.
Căn bản không có khả năng.
Đúng vậy, theo bọn họ nghĩ, bất kỳ lực lượng gì cũng căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến thân ảnh đó.
Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy.
Lực lượng phủ phục trước mặt thân ảnh, sau đó biến mất hầu như không còn.
"Lực lượng thế nhân, sao lại dám làm càn ở trước mặt bản tọa?" Âm thanh không có chút nào cảm xúc nào truyền ra từ thế giới.
Như là ngôn ngữ trong thế giới.
"Bổn vương là chúa tể thế gian, há lại thế nhân?
Bổn vương mệnh thụ với trời, thống lĩnh đại địa.
Chính là chúa tể vạn vật." Hắc Vương một bước đi ra, muốn thử sánh vai với cùng Lục Thuỷ.
Trong đôi mắt Lục Thủy không có cảm xúc dư thừa, hắn nhìn hai vị vương này, trong thanh âm mang theo uy nghiêm:
"Chúa tể?
Ai dám trước mặt bản tọa, xưng chúa tể?"
Âm thanh rơi xuống, uy áp thuộc về Lục Thủy trong nháy mắt được truyền ra.
Khí tức bố trí, thiên uy cái thế.
Sinh linh vạn vật nhất định phải cúi đầu.
Như là chúa tể ở trần thế.
Hắc Bạch song Vương cảm nhận được áp lực đáng sợ, vô thức lui lại một chút khoảng cách.
Người thượng tầng và hạ tầng đều có thể nhìn thẳng Lục Thủy tồn tại.
Đây chính là Lục Thủy mạnh mẽ, áp đảo hết thảy.
Lục Thủy không cho hai vị vương thời gian dư thừa, hắn vươn tay, đi về phía hai vị vương kia.
Âm thanh lạnh lùng nhẹ nhàng truyền ra:
"Cái các ngươi gọi là chúa tể.
Không chịu nổi một kích."
Theo âm thanh Lục Thủy rơi xuống, bàn tay vô hình của hắn đi thẳng tới trước mặt Hắc Bạch song vương.
Lúc này Hắc Bạch song vương mới dự định trốn.
Nhưng bọn hắn trốn được sao?
"Nếu như mới bắt đầu, các ngươi lựa chọn trốn, bổn tọa còn có thể làm như không thấy.
Hiện tại…
Muộn rồi."
Âm thanh Lục Thủy rơi xuống, bàn tay kia như là lồng giam giữa thiên địa đem vây quanh hai người kia, không thể trốn đi đâu được, tránh cũng không thể tránh.
Bất quá trong nháy mắt, bàn tay vô hình của hắn trực tiếp bắt lấy Hắc Bạch song vương .
Lực lượng cường đại bắn ra.
Hắc Bạch song vương muốn thử thoát bàn tay của Lục Thủy.
Thế nhưng sâu kiến lại có thể nào rung chuyển đại thụ tận trời xanh?
"Nhân loại, ngươi chỉ là phàm nhân, trên đời này có thần, mà chúng ta là thân thuộc của thần, ngươi giết chúng ta ngươi sẽ mang họa sát thân." Bạch Vương nhìn Lục Thủy âm thanh lạnh lùng nói.
"Ta cho các ngươi thời gian câu thông Thần của các ngươi, để ta xem hắn có còn ở đó hay không." Lục Thủy nhìn hai người kia bình tĩnh nói.
Trong lòng Hắc Bạch song vương vui mừng, ngay khi bọn hắn muốn câu thông, đột nhiên lực lượng xé nát vạn vật trực tiếp đánh úp về phía bọn hắn.
"A! ! !"
Thống khổ to lớn đang ăn mòn bọn hắn, phảng phất muốn thiên đao vạn quả bọn hắn.
"Cho các ngươi một chút động lực." Âm thanh của Lục Thủy truyền đến trong tai bọn hắn.
Hắn cũng muốn nhìn xem Thần phía sau hai vị này đến tột cùng là như thế nào.
Lúc này mi tâm của Hắc Bạch song vương bắt đầu lộ ra một đạo ấn ký, bọn họ đang câu thông Thần của mình.
Lục Thủy nhìn, cuối cùng lắc đầu thở dài, ấn ký này đã không có chỉ hướng.
Đối phương chết hay không không biết, nhưng quyền năng đã bị Cửu tước đoạt.
Cửu vẫn lạc, hắn cũng không thể khôi phục quyền năng tương ứng.
"Cái này sao có thể?" Ánh mắt Hắc Bạch song vương có chút tuyệt vọng.
"Thần của các ngươi đã chết rồi." Âm thanh Lục Thủy truyền đến trong tai Hắc Bạch song vương:
"Hiện tại, đến phiên các ngươi."
"Không, không có khả năng." Hắc Bạch song vương kêu to.
Lục Thủy không để ý đến bọn hắn, chỉ truyền ra thanh âm thong thả:
"Ta sẽ để cho các ngươi biết, vạn vật cực hạn, các ngươi chỉ là giọt nước trong biển cả, một hạt cát bụi.
Sâu kiến vọng tưởng dám xưng chúa tể."
Giờ khắc này Lục Thủy phóng thích uy năng, thực lực che trời lấp đất của hắn tuôn về phía hai vị vương kia.
Trong chớp mắt, Hắc Bạch song vương nhìn thấy thiên địa vạn vật, nhìn thấy mênh mông thế giới, nhìn thấy vô biên vô hạn tồn tại, nhìn thấy chính mình như sâu kiến.
Thế giới tinh thần thuộc về bọn hắn bắt đầu sụp đổ, nhận biết thuộc về bọn hắn bắt đầu tan rã, cảm xúc thuộc về bọn hắn bị sợ hãi chiếm cứ.
Cho đến khi, hủy diệt.
Hắc Bạch song vương chết rồi.
Dưới uy năng cực hạn, hủy diệt.
Phi hôi yên diệt.
Tất cả người quan sát đều là vẻ mặt e ngại.
Mạnh mẽ, cường đại đến khó giải.
Loại tồn tại này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?
Hắn rốt cuộc là ai?
Căn nguyên lực lượng đi vào trong người Lục Thủy.
Giờ khắc này Lục Thủy nhìn về phía người của thượng hạ tầng.
Trong lúc nhất thời không có người nào dám động thủ cướp đoạt.
Ai cũng sợ sẽ bị người này để mắt tới.
Song vương vừa nãy bọn hắn còn dám thử tranh đoạt, nhưng vị này khác biệt.
Hắnđứng ở nơi đó đều khiến người ta cảm thấy e ngại.
Thiên địa ở trước mặt hắn, dường như đều là tồn tại yếu thế.
Thế nhưng dù trực diện với người này, bọn họ cũng không thấy rõ được dung nhan.
Hắc Ám nữ thần nhìn thân ảnh vĩ ngạn đó, nàng đang do dự, do dự có nên tranh đoạt chút không.
Cuối cùng cũng đụng một thu hoạch khổng lồ có thể trực tiếp mang đến, mà nàng còn có hai vị Chủ Thần khác chúc phúc.
Còn có chính là dường như người kia nhìn qua, ai cũng không biết người này là địch hay bạn, không thể bị động.
Nàng lại một lần bắt đầu câu thông ngoại giới, rất nhanh nàng phát hiện không gian đã buông lỏng.
Trong nháy mắt, Hắc Ám nữ thần quyết định.
Nàng trực tiếp mở ra Không Gian Đại Môn, thuận thế truyền tất cả thần lực tranh đoạt tới trở về.
Sau đó, sử dụng toàn bộ lực lượng bắt đầu tranh đoạt thần lực.
Tiếp đó nàng truyền một câu.
"Giúp ta."
Lúc này Chủ Thần ở xa trong Thần vực của mình, ngay lập tức cảm nhận được thần lực.
Thần lực vô cùng to lớn.
Đối mặt với thần lực như thế này, đáng giá mạo hiểm.
"Động thủ."
Giờ khắc này, Băng Hải nữ thần xuất hiện từ trong hồ, Quang Minh thần hiện ra từ trong quang mang, Hắc Ám nữ thần từ đi ra từ trong đêm đen.
Ba vị Chủ Thần, vận dụng tất cả quyền năng bắt đầu trực tiếp rút thần lực ra.
Lúc Lục Thủy nhìn thấy Hắc Ám nữ thần, liền muốn động thủ đánh giết.
Chỉ là Lục Thủy không nghĩ tới, đối phương cư nhiên quả quyết như thế.
Dẫn động lực lượng của ba vị chủ thần.
Bất quá ở xa thiên nhai, ảnh hưởng không được hắn cho lắm.
Ngay cả thần lực, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản, không khôi phục chút lực lượng, sau này hắn phải làm sao tìm bọn họ?
Không có lực lượng bọn họ liền không có dũng khí đi ra.
Nhưng phân thân này vẫn nên giết.
Dù sao mặt trên còn có quyền năng Chủ Thần.
Muốn thần lực?
Có thể.
Bỏ ra cái giá xứng đáng.
Giờ khắc này Lục Thủy động, thân ảnh vĩ ngạn kia như là lực lượng vô tận, thẳng đến Hắc Ám nữ thần.
Đối mặt công kích đáng sợ này, Hắc Ám nữ thần không có chút nào giữ lại, nàng vận dụng tất cả lực lượng, chống cự thân ảnh đáng sợ này.
Chỉ là lúc nàng vận dụng tất cả lực lượng muốn chống cự vĩ lực này, nàng lại trực tiếp ngơ ngẩn.
Bởi vì nàng phát hiện bên cạnh nàng đã có một thân ảnh vượt qua.
Mà lực lượng của nàng bắt đầu tan rã, thân thể bắt đầu sụp đổ.
"Cái này… ngươi, ngươi là ai?"
Lực lượng cấp bậc này, làm nàng trong nháy mắt nhớ tới độc nhất Chân Thần.
Cảm giác trong nháy mắt đó, làm nàng cảm thấy e ngại.
Người này quá đặc biệt.