Lão bà ngươi không có 5 cân thịt, thua thiệt không? 1
Vẻ mặt Nhị trưởng lão không có biến hóa, lại tiếp tục ra tay đánh rớt bàn tay trên mặt.
Chỉ là cái vỗ này lại đập vào không khí tiếp.
Rất nhanh một bàn tay xuất hiện trên đầu nàng.
"Tiểu gia hoả đáng yêu, sờ đầu một cái nào."
Âm thanh Cửu mang theo ý cười.
Nhị trưởng lão chớp mắt.
Đùng!
Lần này xác thực không đập vào không khí giống như trước đó.
Tay của nàng bị đối phương bắt lấy.
"Cha mẹ ngươi không dạy ngươi kính già yêu trẻ sao?" Cửu nắm lấy Nhị trưởng lão tay nhìn Nhị trưởng lão nghiêm túc nói.
Nhị trưởng lão: "... ta cũng không cảm thấy các hạ là trưởng bối của chúng ta."
"Ta sinh trước vô tận tuế nguyệt, tiền bối là chuyện tất nhiên, không đáng ngươi tôn kính à?
Bởi vì thời gian trưởng thành quá chậm chạp, nên luôn giữ bộ dáng tiểu hài tử.
Không đáng ngươi yêu thương sao?" Cửu đứng trước mặt Nhị trưởng lão nói:
"Ngươi nhìn xem, ngươi cao hơn ta một cái đầu.
Ngươi là người lớn."
Nhị trưởng lão nhìn Cửu, trong lúc nhất thời không trả lời.
"Ngươi là ai?" Nhị trưởng lão hỏi.
Sự tồn tại của đối phương rất đặc biệt.
Mà lại rất mạnh, không phải mạnh bình thường.
Tu vi đối với người này mà nói dường như không có bất kỳ tác dụng gì.
Người này, tuyệt đối không phải trong số người nàng nhận biết.
"Ta là đã từng thiên địa độc nhất Chân Thần, ngươi có thể gọi ta là Cửu." Cửu cười nói.
"Độc nhất Chân Thần?" Nhị trưởng lão nhíu mày.
Nàng nhanh chóng nghĩ đến duy nhất Chân Thần Thất.
Quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào?
"Quan hệ không thể nói, ngươi cũng đừng hỏi.
Ta đã bị bọn họ hỏi phiền.
Nhìn thấy tồn tại vĩ đại như ta, cũng không nể mặt ta." Cửu bay lên nhìn Nhị trưởng lão, nói khẽ:
"Lần này ta len lén để quyền năng từ Vạn Đô thành tới, là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Quả nhiên là ngươi chủ động dẫn ta tới sao?" Nhị trưởng lão nhíu mày.
Từ vừa mới bắt đầu nàng liền cảm giác, lực lượng này cố ý triệu hoán nàng.
Bất quá đối phương và duy nhất Chân Thần có điểm giống nhau, đó chính là đều là tiểu bất điểm.
Mà một người là Thất, một người là Cửu.
Nhìn như vậy đều có quan hệ.
"Đúng, bất quá thuận tiện thôi, ngươi đoán được ta muốn nói gì với ngươi không?" Cửu nhìn Nhị trưởng lão hỏi.
Nàng cảm giác Nhị trưởng lão rất đáng yêu.
Đáng yêu như thế lại không thể cao lớn…
Thật sự là vừa hay.
"Không hứng thú." Nhị trưởng lão nói xong liền định rời đi.
Theo thời gian trôi qua, không gian nơi này không ngưng thực nữa.
"Chẳng hạn như có quan hệ với Lưu Hỏa."
Nhị trưởng lão không dừng lại.
"Lại chẳng hạn như tại sao có quan hệ đặc việt với Lục Thủy như vậy, có phải ngươi một mực chưa xác định Lưu Hỏa rốt cuộc là ai chăng?
Ta có thể cho ngươi biết đáp án chuẩn xác."
Âm thanh Cửu rơi xuống.
Nhị trưởng lão ngừng lại.
Sau đó nhìn về phía Cửu:
"Ngươi biết?"
Cửu cười cười, sau đó trên người bắt đầu xuất hiện uy áp Chân Thần.
"Ta chính là thiên địa độc nhất Chân Thần, ta có độc nhất quyền năng, nhìn quá khứ tương lai."
Cửu tự tin nhìn Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão nhìn Cửu không nói gì.
Cửu ngoẹo đầu y với Nhị trưởng lão.
Sau đó mắt to trừng lớn mắt.
Cuối cùng Cửu mở miệng nói:
"Ngươi không đáng yêu."
"Ngươi biết Lục Thủy?" Nhị trưởng lão mở miệng hỏi.
"Đúng a, hắn hỏi ta rất nhiều vấn đề, nhưng ta có thể trả lời hắn không nhiều.
Ta có thể nhìn thấy toàn bộ thời đại này đang lấy hắn làm trung tâm.
Ta không dám nói với hắn quá nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện.
Ta có được độc nhất quyền năng, rất muốn trả lời hắn, nhưng không thể trả lời hắn.
Thiết lập như thế, trên lý trí cũng là như thế." Cửu ngồi ở một bên đạp bắp chân nói.
"Trung tâm của thời đại?" Nhị trưởng lão cau mày.
"Có lẽ về sau, các ngươi sẽ thấy.
Hiện tại vẫn dựa theo Lục Vô Vi nói, không nên quấy rầy hắn." Cửu cười với Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão cau mày.
"Có phải cảm thấy vì sao ta lại biết chuyện này không?" Cửu đắc ý nói:
"Ta đã nói rồi, ta là độc nhất Chân Thần.
Các ngươi trong mắt ta, chỉ là tiểu hài tử.
Đừng tưởng rằng cao hơn ta là lớn hơn ta."
Nhị trưởng lão cảm thấy những lời này,
Trước kia nàng từng nói qua.
Hiện tại người khác nói như vậy, làm nàng có loại cảm giác vi diệu.
"Bất quá cái này đều là đề tuỳ tiện nhắc tới, không phải chuyện quan trọng gì.
Ta chân chính muốn nói là, hai tháng này, các ngươi không thể rời khỏi Lục gia.
Nhất là Lục Vô Vi." Cửu chân thành nói.
"Không thể rời khỏi?" Nhị trưởng lão hỏi.
Đối phương câu nói này không chỉ có mặt ngoài đơn giản như vậy.
Đại trưởng lão vẫn luôn ở Lục gia, dù rời đi, cũng có thể lập tức trở về.
Đối phương hẳn biết đến.
Nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu.
Cái này nói rõ hai tháng này sẽ xảy ra chuyện không đơn giản.
"Đúng vậy, không thể rời đi.
Trong hai tháng này, sẽ có một ngày xảy ra chuyện thay đổi toàn bộ thời đại.
Hoặc là nói, bước ngoặt thời đại sắp tới." Cửu nghiêm túc nói với Nhị trưởng lão.
Bất quá Nhị trưởng lão không nhìn ra cảm giác nghiêm túc gì.
Dường như Cửu không để ý lắm.
"Bước ngoặt của thời đại? Có quan hệ với Lục Thủy?" Nhị trưởng lão không cảm thấy những người khác có thể dẫn động chuyện này.
"Không quan hệ." Cửu lắc đầu nói:
"Là một chuyện rất đặc biệt.
Kỳ thật ta cũng muốn xem là có chuyện gì xảy ra.
Ta không nhìn thấy cụ thể.
Phảng phất có một tầng sương mù.
Muốn không, để ta lại trên người ngươi một đoạn thời gian.
Để ta nhìn xem, như vậy có lẽ ta sẽ có thể nhìn thấy thế giới này không cân đối mệnh lý là xảy ra chuyện gì.
Nếu như có thể nói, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Như thế nào?"
"Ngươi là Chân Thần, ta là phàm nhân, có thể dừng lại trên người ta?" Nhị trưởng lão hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta đều đáng yêu." Cửu nói.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi à?"
"Ngươi sẽ."
"Vì cái gì ngươi sẽ khẳng định như vậy?"
"Bởi vì ngươi kính già yêu trẻ."
"..."
"Được rồi, vì không có thời gian, ta tránh trên thân thể của ngươi rồi."
Bất quá trong chốc lát, Nhị trưởng lão liền khôi phục bình thường.
Nàng đứng ở trên đường phố, không có người nào thấy được nàng, cũng không có người nào tới gần nàng.
Lúc này chân mày Nhị trưởng lão hơi nhíu lại.
Chỉ là rất nhanh nàng lại buông ra.
Cầm đan dược ăn miệng xong, nàng đi về.
Một bước liền biến mất tại chỗ.
…
Chờ khi một lần nữa xuất hiện, Nhị trưởng lão đang ở bên hồ nước.
Lúc này một trận gió nhẹ nhàng thổi mà qua.
Áo khoác màu trắng của Nhị trưởng lão theo gió lắc lư rất nhẹ.
"Xảy ra chuyện rồi?"
Giọng nói thong thả xuất hiện trong hồ nước.
Nhị trưởng lão nhìn hồ nước, trầm mặc chỉ chốc lát, nói thẳng:
"Có người nói cho vơi ta, một ngày nào đó trong hai tháng này.
Lục gia sẽ xảy ra một chuyện thay đổi toàn bộ thời đại."
"Có thể tin?" Giọng nói thong thả lại một lần vang lên.
"Ta tin." Nhị trưởng lão khẽ gật đầu.
Sau đó không có bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Mặt hồ nước không gợn sóng.
Nhị trưởng lão đứng ở nơi đó, không nói lời gì.
Sau một lát, hồ nước truyền ra âm thanh:
"Được."
Nhị trưởng lão không nói thêm gì nữa.
Mà quay đầu rời đi.
Sau khi Nhị trưởng lão rời đi, một trận gió nhẹ tiếp tục thổi qua.
Sau đó bình tĩnh lại.
—— ——
"Tiểu thư, phải xuống núi sao?" Đinh Lương mở miệng hỏi sau lưng Mộ Tuyết.
Hiện tại tiểu thư nhà nàng đã đi tới cửa lớn Lục gia.
Đinh Lương vốn cho rằng tiểu thư nhà nàng chỉ là đi tản bộ.
Dù sao ở Lục phu nhân bên kia, ăn không ít đồ vật.
Chỉ là tiểu thư đi tới đi lui, giống như muốn xuống núi.
Cho nên nàng có chút để ý.