Thân phận Thần nữ đời trước 1
"Đây là thần nữ Thiên Nữ tông đối chiến Trùng cốc?"
Nhiếp Hạo tò mò hỏi.
Nếu như không phải, Nhạc Phong không có lý do để nói.
"Suy đoán thôi." Nhạc Phong tiếp tục mở sách nói:
"Chưa minh xác đưa ra là thần nữ Thiên Nữ tông cùng Trùng cốc đối kháng.
Cho nên cần phả đi Thiên Nữ tông một chuyến, đi xem ghi chép của các nàng."
"Vụng trộm chạy vào à?" Nhiếp Hạo hỏi.
"Trên lý luận không cần vụng trộm đi vào, ngươi có cảm giác được không, người của Thiên Nữ tông đối với chúng ta không đề phòng như trước đó.
Điều này nói rõ các nàng có khả năng biết chúng ta đang làm việc vì Thiếu tông chủ.
Mà lúc trước Thiếu tông chủ nói với chúng ta, không cần thiết thì đừng đối địch với Thiên Nữ tông.
Cho nên, xác suất lớn Thiên Nữ tông cũng thu được mệnh lệnh như thế.
Thiếu tông chủ cùng Tử Y thần nữ hẳn có ăn ý nào đó, không tính là đối địch." Nhạc Phong nhìn Nhiếp Hạo nói:
"Cho nên, chúng ta đến Thiên Nữ tông, trên lý luận là có thể nhìn thấy văn hiến.
Nhưng là..."
"Nhưng là?" Nhiếp Hạo không nghĩ quá nhiều.
Ai biết Nhạc Phong nghi thần nghi quỷ, cái gì cũng nghĩ.
"Nhưng chúng ta chung quy là người ngoài, chắc chắn sẽ không cho tất cả văn hiến." Nhạc Phong tiếp tục xem sách nói:
"Cho nên vẫn nên vụng trộm lẻn vào.
Thiên Nữ tông trừ Tử Y thần nữ, mạnh nhất là lục giai Tố Loan tiền bối.
Chỉ cần chúng ta không làm hại một ngọn cây cọng cỏ của Thiên Nữ tông, Tử Y thần nữ không đến nỗi giết tới."
Đây là làm việc vì Thiếu tông chủ, dưới tình huống bình thường, Nhạc Phong có thể không dám mạo hiểm.
Dù sao chuyện Thiếu tông chủ, liền không an toàn.
Nhất là gần đây thuộc tính nguy hiểm của Chiến Vô Ảnh có vẻ như cao lên rất nhiều.
Hắn nhanh chóng tức rút lui.
Chỉ có thể đi quan sát rộng rãi.
Thuận tiện báo cho Thiên Nữ tông.
Bất quá đối phương rõ ràng cũng có phát giác.
Thiếu tông chủ và Tử Y thần nữ đều đang chăm chú Chiến Vô Ảnh, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
Không dám nói, cũng không dám hỏi.
Ngay lúc này, Nhạc Phong đột nhiên thu được một tin nhắn.
Nhìn xuống, liền mày nhăn lại.
"Những người phù tu kia đột nhiên ngoi đầu lên, cũng là nói Tiên đình đang toàn lực làm chuyện đã hoàn thành.
Không biết tiếp theo bọn họ muốn làm gì."
Nhạc Phong vẫn luôn đang chăm chú một vàu thế lực bị hắn hoài nghi.
Có lẽ trong mắt người khác, hành động không có vấn đề gì.
Trong mắt hắn thì không giống.
Xem ra gần đây hẳn là có bận rộn.
—— ——
Trùng cốc.
Một ít cổ lão một đời ngồi đang ngồi trên đại điện Trùng cốc, phía trước bọn họ đặt chính là phong thư đến từ Thiên Nữ tông.
"Nội dung đều xem hết rồi?"
Một vị trung niên trên cùng trầm thấp hỏi.
"Có chút cuồng vọng."
"Tử Y thần nữ, trước mắt xem xét cũng không có chiến tích không thể địch lại nào."
"Cho nên, đến cùng có phải vị thần nữ kia không?"
"Năm đó chúng ta nhiều ít từng nhìn thấy thân ảnh kia, nàng là đứa nhỏ."
"Nhỏ như vậy đã trực tiếp trấn sát cửu giai, toàn bộ Tu Chân giới phù hợp với đặc tính này, trước mắt chỉ có một vị.
Mọi người đều biết là ai chưa?"
Toàn bộ đại điện trong lúc nhất thời yên lặng không có một tiếng vang.
Dường như ai cũng không muốn nhắc tới người bên kia.
Bọn hắn đều là thế hệ trước sống trong vô số năm.
Đối với bên kia đáng sợ hoặc nhiều hoặc ít biết một chút.
Lão tổ bọn hắn biết được còn nhiều hơn bọn họ, biết đến càng nhiều càng e ngại.
Cho nên, dù bọn họkhông rõ tại sao cũng không dám làm càn.
Lần trước có đồ chơi gì đó lại dám lấy lớn lấn nhỏ
Xém chút hủy toàn bộ Trùng cốc.
Sự tình này, bọn họ thật không dám đến lần thứ hai.
Bằng không thì chỉ là Thiên Nữ tông.
Bọn hắn còn cần khách khí?
"Thế nhưng căn cứ tình huống trước mắt, Tử Y thần nữ cũng không phải là vị thần nữ kia."
"Vạn nhất nàng lớn lên?"
"Vậy cứ như thế không quan tâm sao?"
"Vậy ngươi gánh chịu hậu quả từ vị kia đi?"
"Ngươi… Sợ đầu sợ đuôi là tác phong của chúng ta sao?"
"Chịu chết chính là tác phong của Trùng cốc? Cùng lần trước giống nhau?"
"Cho dù là vậy thì đó cũng là tranh đấu giữa đồng bối, nàng nhất định thắng ta sao?"
"Ngươi quá đề cao chính ngươi rồi, ngươi giết được nàng sao?
Lúc nàng giết cửu giai là tu vi gì ngươi không biết sao?"
"Ngươi…"
"Tốt rồi, chớ quấy rầy." Người trung niên trên cùng mở miệng ngăn lại.
Thần nữ Thiên Nữ tông là tu vi gì?
Dù sao thoạt nhìn không khủng bố như vậy.
Có thể thời điểm đó Trùng cốc không có biện pháp nào.
Chỉ có thể nuốt hận bại lui.
Hiện tại Trùng cốc đã không phải là Trùng cốc năm đó.
Có thể thần nữ Thiên Nữ tông cũng không thể nào là thần nữ năm đó.
Tóm lại không dễ chọc, chớ nói chi đối phương còn không phải một người.
Động tới người sau lưng nàng, vậy…
Tóm lại cần bàn bạc kỹ hơn.
"Cổ thần đối với chúng ta mà nói là một loại trợ lực, nhưng cũng không phải không thể không cần." Nam tử trung niên nhìn tất cả mọi người nói:
"Nghe nói Thiên Nữ tông đang liên minh cùng Hải yêu, thời gian hẳn ngay gần đây.
Các ngươi phái một người đi qua chúc mừng.
Thuận tiện đề nghị luận bàn cùng thần nữ.
Đừng đề cập đến cổ thần."
Tất cả mọi người rõ ràng, cổ thần không cần đề cập.
Bọn hắn thua, cũng rõ ràng thực lực Tử Y thần nữ.
Không muốn cổ thần tất yếu.
Nhưng nếu bọn hắn thắng.
Tử Y thần nữ không gì hơn cái này.
Như vậy Thiên Nữ tông không giao ra cổ thần cũng không được.
"Còn có một việc." Người trung niên nhìn người dưới Đại điện nói:
"Nếu như muốn sống, thì đừng có sát ý.
Nếu không, không phải đối phương chết thì chính là các ngươi chết.
Còn có, hành vi cá nhân đừng mang lên Trùng cốc."
Từng người dưới đại điện lặng tiếng.
Cho dù vị kia trước đó kêu gào cũng không thể nói ra một câu.
Nói so làm khó hơn.
Nếu thật sự để hắn đi đánh, hắn cũng không dám hứa chắc không phải vị thần nữ kia.
Một khi là vậy, hậu quả khó mà lường được.
————
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi dạo cả ngày trong tiểu trấn thượng.
Bọn hắn quanh đi quẩn lại, vốn định ngồi cáp treo.
Đúng rồi, Thu Vân tiểu trấn cũng là có vật này.
Đáng tiếc Mộ Tuyết không ngồi, làm Lục Thủy có chút đáng tiếc.
Mộ Tuyết đoan trang ưu nhã, sau khi ngồi xe cáp treo, đại khái không còn đoan trang ưu nhã nữa.
Tốt rồi, kiếp trước từng gặp qua.
Chỉ là thời điểm đó Mộ Tuyết cũng không đoan trang ưu nhã.
Chí ít sẽ không như bây giờ, giả vờ đại tiểu thư.
Kiếp trước chính là… Hãn thê?
Nghĩ tới đây, Lục Thủy lập tức dừng ý nghĩ, sau đó vụng trộm nhìn về phía Mộ Tuyết.
Hô!
Hù đến hắn.
Mộ Tuyết thấy Lục Thủy nhìn qua, lập tức liền biết Lục đại thiếu gia khẳng định đang nói xấu nàng.
Bộ dáng có tật giật mình.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này, nàng liền muốn đánh Lục Thủy.
Lại cắn hai cái, cho hắn biết cái gì gọi là thống khổ.
Bất quá có đôi khi có chút không nỡ.
Ai bảo nàng thích Lục Thủy chứ?
Thích không được.
"Đúng rồi, ta nhớ ra Hoan Hoan còn đang làm thêm trong tiểu trấn, Lục thiếu gia nói cuối tháng bọn hắn đính hôn.
Còn chưa đến mười ngày đi?" Mộ Tuyết đột nhiên rất hiếu kì chuyện này.
Lâm Hoan Hoan đào hôn lâu như vậy, có vẻ như còn chưa bị bắt về.
Cũng không xinh đẹp hơn.
Bất quá hẳn cũng sắp xinh đẹp hơn rồi.
Cũng không biết có hữu dụng hay không.
"Không biết, Kiều Dã cũng đang trốn hôn, bất quá mấy ngày nay hẳn sẽ trở về đi." Lục Thủy tùy ý nói.
Hắn nào hiểu những người này ở đây làm gì.
Dù sao hắn không đào hôn.
Cưới Mộ Tuyết không vui sao?
Vui vẻ cực kỳ.
"Không biết Hoan Hoan có của ta một nửa may mắn không." Mộ Tuyết nói khẽ.
Chỉ cần có một nửa may mắn của nàng. đời này cũng sẽ hạnh phúc.
Nàng cũng dựa theo hôn ước gả cho Lục Thủy.
Không có cơ sở tình cảm mảy may.
Nhưng bọn hắn chính là một người gả đúng chồng, một người cưới đúng vợ.
Tiếc nuối duy nhất chính là không có đứa bé.
Không có xem như phụ mẫu, cũng không thể để thế hệ trước vui vẻ.