Lời nói của Lục Thủy khiến cho bọn người Hương Dụ kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng Đông Phương Thiếu gia ngay từ đầu đã muốn né tránh, ai mà biết lại cường ngạnh như thế.
Đây là muốn giết người.
Một câu muốn đưa đối phương về Tây Thiên Cực Lạc kia, còn không phải là muốn đưa đối phương đi đầu thai sao?
Thế nhưng thật sự có thể chứ?
Sau đó nàng nhìn về phía Chân Võ Chân Linh, hai tứ giai, có lẽ, đại khái là có thể đi.
Nàng cũng không cảm thấy Đông Phương Hạo Nguyệt sẽ đích thân động thủ.
Nhị giai vốn là không có chỗ nào dùng được.
Chân Võ Chân Linh hơi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lí.
Thiếu gia nhìn như đang né tránh, nhưng tuyệt đối sẽ không thật sự nhượng bộ.
Ngoại trừ lần từ hôn ở bên ngoài trước đó.
Hòa thượng kia khi nghe thấy Lục Thủy nói, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn nhìn Lục Thủy, niệm một câu phật hiệu, nói:
“Bần tăng chưa từng nghe thấy ngã phật triệu hoán, nghĩ đến ân nhân thí chủ, nhưng mà lời nói vô căn cứ.”
Lục Thủy lùi về sau một bước, nói:
“Chân Võ Chân Linh, tiễn hòa thượng một đoạn đường đi.”
Lục Thủy không có ý định xuất thủ, đây không phải chuyện đáng để hắn động thủ, bên cạnh lại có người có thể thay hắn làm, hắn đương nhiên chỉ cần đứng nhìn là được rồi.
Nào có đạo lý tùy tùng lại đứng nhìn Thiếu gia của mình đánh nhau chứ.
Mà ngay khi câu nói này của Lục Thủy vang lên, Chân Võ Chân Linh lập tức xông lên, bọn hắn tuần tự rút kiếm, bắt đầu vây công hòa thượng.
Hòa thượng nhìn thấy Chân Võ Chân Linh công kích mình, cũng không nóng nảy, hai tay hắn chắp trước ngực, bình tĩnh nói:
“La Hán Pháp Tướng.”
Ngay lúc này, quanh thân Hòa thượng đột nhiên xuất hiện một vệt hào quanh, hào quang dần hóa thành một vị La Hán Pháp Tướng uy nghiêm.
Đao thương không thể đả kích, tà ma không thể xâm phạm.
Keng!
Pháp tướng vừa xuất hiện, liền trực tiếp chặn kiếm của Chân Võ Chân Linh.
Chân Võ Chân Linh cũng không thèm để ý, mà nhanh chóng vận động linh khí, trong kiếm dần dần tích tụ một lượng sức mạnh khổng lồ.
Sau đó hai người liên thủ, bắt đầu không ngừng công kích pháp tướng to lớn phía trước.
Hòa thượng kia cũng không vội, chỉ bình tĩnh gặp chiêu phá chiêu.
Mặc dù trong lúc nhất thời không có cách nào phản kích lại, nhưng cũng không phải là không chống đỡ được.
Hương Dụ tự nhiên cũng nhìn ra, nàng quay về phía Lục Thủy nói:
“Đông Phương Thiếu gia, Hòa thượng này vô cùng tà môn, hắn nhìn qua thì chỉ là một tam giai, nhưng năng lực có thể đã vượt qua tứ giai, cho nên Đông Phương Thiếu gia tốt nhất nên lên kế hoạch sẵn.”
Lục Thủy nhìn Hương Dụ nói:
“Ngươi cảm thấy Chân Võ Chân Linh sẽ thua?”
Ah.
Hương Dụ nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đông Phương Trà Trà nhìn Lục Thủy nói:
“Đông Phương đệ đệ, các ngươi nói trên người của ta còn có cái gì cơ?”
Đối với vấn đề này Hương Dụ cũng rất tò mò, nàng nhìn về phía Lục Thủy, cũng muốn nghe đáp án.
“Phật giảng nhân quả, tu luyện kiếp sau.
Các ngươi biết hắn vì sao lại mạnh như vậy không?”
Hương Dụ và Đông Phương Trà Trà đồng thời lắc đầu, các nàng thật sự không biết, đã nói là một tam giai, làm sao lại có thể mạnh hơn cả tứ giai.
Cái này không khoa học.
Lục Thủy hướng mắt về phía Đông Phương Trà Trà, nói:
“Rảnh thì về xem nhiều sách một chút đi, tên Hòa thượng kia mạnh như vậy, chỉ có một khả năng, hắn đã là kiếp sau.”
“Kiếp sau?” Đông Phương Trà Trà khó hiểu hỏi lại.
Về phần xem thêm nhiều sách trước đó, nàng lựa chọn bỏ qua.
“Động não một chút, dùng La Hán Pháp Tướng cũng có nghĩa hắn chính là kiếp sau của La Hán, bình thường đệ tử Phật môn dùng pháp tướng cũng không phải là dùng loại này.” Lục Thủy nói.
Lúc này Chân Võ Chân Linh vẫn đang vây công hòa thượng, chỉ là mặc kệ bọn hắn có công kích thế nào, thì cũng không có cách nào phá bỏ pháp tướng của hòa thượng.
Mặc dù đối phương chỉ là tam giai, nhưng thân là La Hán, nên hắn có đầy đủ kinh nghiệm, cũng có thừa năng lực.
Tứ giai bình thường hẳn là đã sớm thua trong tay hắn rồi.
Chỉ là chút năng lực đánh đấm này Chân Võ Chân Linh cũng coi như vẫn có.
Đông Phương Trà Trà không hiểu lắm, tò mò hỏi:
“Thế nhưng cái này cũng có liên quan gì đến ta đâu? Vì sao hắn cứ một mực nói rằng ta còn cầm đồ của hắn? Thứ đó rốt cuộc là cái gì?”
Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà, mở miệng nói:
“Công đức.”
Lúc này Hương Dụ đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nói:
“Ta nhớ là lúc Trà Trà Tiểu thư mai táng bộ xương khô của hòa thượng kia xong, có một tia sáng chui vào trong thân thể của Trà Trà Tiểu thư, đó là công đức sao?”
Lục Thủy gật đầu.
Đó là công đức của hòa thượng khi còn sống, cũng là công đức của Đông Phương Trà Trà khi mai táng hòa thượng.
Đống pháp bảo của Phật môn kia nếu đem ra so sánh cùng với những công đức này, thì không đáng nhắc tới.
Đây chính là lí do vì sao hòa thượng này lại nhất quyết đuổi theo.
Để mở ra kiếp sau thì cần quả vị, mà đãi ngộ nhận được ở kiếp sau thì lại phải nhìn xem công đức.
Phật môn là một nơi rất đặc biệt, Phật môn giảng về kiếp sau, lĩnh ngộ được sẽ có quả vị, lúc đó sẽ có được một cơ hội mở ra kiếp sau.
Mà Phật môn có năm quả vị tất cả, nói cách khác, trong Phật môn, một người tối đa cũng chỉ có thể mở ra kiếp sau năm lần.
Đây là ước mơ mà vô số người tu đạo tha thiết có được, có điều việc trùng tu kiếp sau này lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là sang kiếp sau bản thân có thể trở thành một người hoàn toàn bình thường không có khả năng tu luyện.
Cho nên công đức cực kỳ quan trọng.
Công đức có thể tích lũy từng chút một, cũng có thể kế thừa.
Trong trường hợp này, Đông Phương Tra Tra đã kế thừa công đức của lão hòa thượng kia, ở đây mai táng là nhân, có được công đức là quả.
Đây là thứ mà Đông Phương Tra Tra nên có được.
Chỉ là công đức này vừa mới nhập thể, còn chưa dung hợp với Đông Phương Tra Tra, cho nên vẫn có thể lấy đi.
Đông Phương Trà Trà sờ sờ lên người mình, nói:
“Ta chẳng cảm giác được cái gì cả, cái công đức này đối với ta có ích lợi gì sao?”
Lục Thủy không trả lời, có hữu dụng không ư?
Có Mộ Tuyết bao bọc Đông Phương Tra Tra, những công đức này thật ra cũng không có tác dụng gì lắm.
Đương nhiên, công đức càng nhiều thì sẽ càng được thế gian đãi ngộ tốt.
Lúc này, phía Chân Võ bên kia bỗng truyền đến một lực lượng trùng kích khổng lồ, đám người Lục Thủy cũng bị ép lui lại.
Tứ giai đọ sức với nhau uy thế quả thực rất mạnh.
Cây cối xung quanh đã sớm bị bọn hắn quét ngang, lúc này, hai tay Chân Võ đang cầm kiếm, lấy trạng thái cực kỳ cuồng bạo cường thế công kích La Hán Pháp Tướng.
Hòa thượng nhìn Chân Võ, cuối cùng chỉ chắp tay trước ngực.
Nếu đối phương đã muốn mình chết, hắn đương nhiên sẽ không buông tha.
Mà ngay lúc này, Chân Võ đột nhiên phun ra một ngụm máu, gầm lên:
“Mở cho ta.”
Răng rắc.
Trên La Hán Pháp Tướng xuất hiện vết nứt.
Hòa thượng lại không để ý lắm, hiện tại Chân Võ đối với hắn mà nói không khác gì một tấm bia sống.
“Chấp niệm quá nặng.”
Vừa dứt lời, hắn liền tung ra một chưởng, lực lượng cường đại đánh thẳng về phía Chân Võ.
Oanh!
Một chưởng này trực tiếp nện lên người Chân Võ.
Phụt một tiếng, Chân Võ lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên, ngay trước khi hắn bị đánh bay, La Hán Pháp Tướng cũng đã bị phá vỡ, là dùng thương đổi thương.
Trong nháy mắt khi pháp tướng bị phá vỡ, Chân Linh dùng kiếm chém về phía hòa thượng.
Một kiếm này trực tiếp xẹt qua lồng ngực hòa thượng.
Trên ngực hòa thượng lập tức xuất hiện một vệt chém.
Chỉ là ngay khi một kiếm này vừa mới xoẹt qua, hòa thượng đã nắm lấy kiếm, dùng tay vặn một cái.
Keng.
Kiếm trực tiếp bị đẩy ra ngoài, cả Chân Linh cũng bị đánh bay theo.
Hòa thượng nhìn kiếm, có chút ngoài ý muốn:
“Kiếm này cùng ngã phật hữu duyên.”
Hắn chỉ bị thương ngoài da.
Lúc này Chân Võ Chân Linh đứng chung một chỗ, mặc dù Chân Võ đã bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
Đông Phương Trà Trà có chút lo lắng nói:
“Đông Phương đệ đệ, hay là chúng ta trốn đi, cứ tiếp tục như vậy nữa thì bọn hắn sẽ bị đánh chết mất.”
Hương Dụ không nói gì, nàng luôn có cảm giác mọi việc không đơn giản như vậy, người này đã biết rõ đối phương là kiếp sau của La Hán nhưng lại vẫn còn đứng ở đây.
Rõ ràng là vô cùng tự tin.
Quả nhiên, Lục Thủy mở miệng nói:
“Thắng bại còn chưa phân, tại sao phải trốn?”
Đông Phương Trà Trà không hiểu, Đông Phương đệ đệ có phải là đang hồ ngôn loạn ngữ không thế?
Mà lúc này, Chân Võ Chân Linh giật giật kiếm trong tay, tra lại vào vỏ.
Đừng nói Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ, ngay cả hòa thượng cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng rất nhanh bọn hắn liền biết tại sao.
Sau khi song kiếm đã hoàn toàn cho vào vỏ rồi, Chân Võ Chân Linh đồng thanh nói:
“Thiên Địa Song Sênh, hào quang vạn trượng.”
-----
Dịch: MB_Boss