Thảo luận nguyên nhân Lục Thủy xem hiểu Thiên Địa Trận Văn 1
Trong cổng đá.
Thượng tầng Vạn Đô thành.
Đông Phương Trà Trà đang đi dạo bốn phía đột nhiên ngừng lại.
Sau đó không ngừng vỗ lỗ tai.
"Hương Dụ hình như lỗ tai ta xảy ra vấn đề." Đông Phương Trà Trà nói.
Chỉ là âm thanh vừa mới bật ra, lại đột nhiên sửng sốt, giống như đang lắng nghe gì đó.
"Trà Trà tiểu thư?" Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên lại như vậy, Hương Dụ quan tâm.
Dù sao lúc này mà xảy ra việc, rất nguy hiểm.
Bởi vì các nàng đều không có tu vi.
Hiện tại các nàng đi dạo hơn phân nửa vòng, phát hiện vẫn nên nhanh chóng quay về.
Không có tu vi, các nàng hành động ở đây rất chậm.
Không cẩn thận gặp được kẻ địch sẽ nguy hiểm.
Hương Dụ nói như vậy, Trà Trà cũng nghe.
Chỉ là cách trận pháp có chút xa.
Lúc này Đông Phương Trà Trà lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Hương Dụ nói:
"Hương Dụ, Hương Dụ, chúng ta trở về đi."
"Tiểu thư, chúng ta vốn đag trở về.
Xảy ra chuyện gì sao?" Hương Dụ tò mò hỏi.
Cảm giác sau khi Trà Trà tiểu thư có mứa công đức liền không giống.
Có thể thấy được đồ vật nàng không nhìn thấy, có thể tiếp xúc người mà bình thường tiếp xúc không được.
Hiện tại nếu Trà Trà tiểu thư lẩm bẩm, nàng sẽ cảm giác được đang giao lưu với người không nhìn thấy.
"Nghe được âm thanh giữa thiên địa, nói cô gái mập nhỏ bị lừa năm ức mời ta tham gia hôn lễ của nàng.
Ta muốn qua đó.
Không chỉ có thể đi thám hiểm, mà còn có thể ăn một bữa ngon." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Hương Dụ: "???"
Trà Trà tiểu thư, ngươi nghiêm túc sao?
Khi nào thì thiên địa có thể truyền âm thanh đến vậy?
Mà ngoài tiệc cưới, làm đồ ăn không ngon bằng phu nhân.
"Đi." Đông Phương Trà Trà tăng thêm tốc độ đi về phía trận pháp.
Hương Dụ đương nhiên sẽ không nói gì, dù sao chạy về cũng không phải là chuyện xấu.
—— ——
Sáng sớm.
Lục Thủy đang đọc sách đột nhiên cảm giác có người đang quan sát viện của hắn.
Sau đó quay đầu nhìn về phía cửa viện.
Lúc này nhìn thấy có cái đầu thò vào.
Đông Phương Tra Tra.
Lục Thủy nhìn Đông Phương Tra Tra, đang nghĩ có nên làm bộ không nhìn thấy mặt hay không, trực tiếp đánh một trận.
"Chị dâu có ở nơi này không?" Đông Phương Tra Tra tay vịn tường nhìn viện Lục Thủy.
Rất cẩn thận.
"Không ở." Lục Thủy trực tiếp trả lời.
Đông Phương Tra Tra tám phần là bị Mộ Tuyết gọi trở về tham gia hôn lễ.
Nhiều người cũng có thể.
Dù sao lần này là nhà gái mời.
Chỉ có một mình Mộ Tuyết, người có kẽ ít một chút.
"Nha!"
Đáp lại xong, Đông Phương Trà Trà đầu nhỏ chậm rãi rụt trở về.
"Mộ Tuyết xác suất lớn đang ở nhà bếp."
Trong lòng Lục Thủy có chút suy đoán.
Đông Phương Tra Tra đi về phía hắn, ý định đi tới chỗ trước Mộ Tuyết.
Sau đó Lục Thủy đọc sách thuận tiện chờ Mộ Tuyết tới.
Chỉ là…
Lúc mặt trời chiếu lên người hắn, Mộ Tuyết vẫn chưa đến.
Điều này nói rõ, Mộ Tuyết không có ở phòng bếp.
Cho nên, tại sao Đông Phương Tra Tra lại tới chỗ hắn?
Lục Thủy mang theo nghi vấn đi về phía Mộ Tuyết.
Hắn đã chuẩn bị hoàn chỉnh, thiếp mời cũng đã mang theo.
Vé xe buổi sáng mười giờ.
Trưa mai đến.
Băng Nguyên tuyết vực không gần, may mà không chạy bao nhiêu đường.
Nếu có, đại khái hôn lễ kết thúc mới có thể đến.
Rất nhanh Lục Thủy đi đến chỗ Mộ Tuyết, phát hiện Đông Phương Tra Tra cũng có mặt.
Các nàng đang ăn sáng.
"Lục Thủy biểu đệ muốn ăn không? Buổi sáng ta để mẫu thân nấu cho ta." Đông Phương Trà Trà chào hỏi Lục Thủy.
"Tại sao buổi sáng ngươi tìm ta tìm Mộ tiểu thư?" Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết đang ở viện của mình, nói cách khác Đông Phương Tra Tra đã đi trước hắn.
"A?" Đông Phương Trà Trà hơi nghi hoặc một chút, sau đó nói:
"Sớm như vậy, nếu chị dâu không ở bên kia, vậy khẳng định đang ngủ."
Lục Thủy: "..."
Cuối cùng Lục Thủy chẳng hề nói một câu.
Hắn ngồi bên cạnh Mộ Tuyết, sau đó cầm điểm tâm bắt đầu ăn.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, có chút muốn cười.
Trà Trà đi qua, khẳng định Lục Thủy cảm thấy ta đang chuẩn bị điểm tâm cho hắn.
Sau đó chờ nửa ngày cũng không đợi được.
Tốt, trở về liền làm.
"Đông Phương Tra Tra." Lục Thủy cầm điểm tâm nhìn Đông Phương Trà Trà nói:
"Ngươi xác định là do mợ làm?"
"Là Đông Phương Trà Trà nha." Đông Phương Trà Trà cảm thấy mình phải uốn nắn nhiều lần:
"Đúng, là mẫu thân của ta làm, lúc đi qua phòng bếp nhìn thấy dì nhỏ.
Dì nhỏ cũng đang làm điểm tâm, ta cảm thấy dì nhỏ làm ăn cũng thật ngon, nên cũng cầm một chút."
Lục Thủy không nói gì thêm.
Mà cầm điểm tâm trên tay bỏ vào trong miệng.
Tìm thời gian thích hợp, tìm chỗ tốt, chôn đi.
"Lục thiếu gia ăn cái này đi." Mộ Tuyết đặt điểm tâm nàng còn chưa ăn tới trước mặt Lục Thủy.
Đây là do Đinh Lương mua cho nàng.
Lục Thủy không cự tuyệt.
Chờ chênh lệch thời gian không nhiều, Lục Thủy bọn họ đi đến nhà ga.
Lần này đi ra ngoài ngược lại được mẹ hắn sửa lại chút quần áo, lại dặn dò một vài chuyện.
Hôn sự của người khác, không thể thêm phiền phức cho mọi người.
Nói thật, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm thật sự cảm thấy con của bọn họ sẽ chọc ra phiền toái lớn gì đó.
Đây là gian nhiệm với nhi tử.
Bất quá có Mộ Tuyết đi theo vấn đề cũng không lớn.
Đến nỗi Trà Trà.
Vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Bình thường cũng sẽ không gây phiền toái.
Nhìn Lục Thủy bọn hắn rời đi.
Lục Cổ nói với Đông Phương Dạ Minh một bên:
"Thị nữ bên người Trà Trà là sắp độ kiếp đi?"
"Chuyện Hương Dụ độ kiếp, Mộc Cận hẳn đã có chuẩn bị.
Trà Trà đạt được không ít cơ duyên, nàng cũng thế.
Nếu không phải đi theo Trà Trà chạy khắp nơi.
Đại khái đã lên tứ giai.
Lần này đi vào, có vẻ như cũng nhận được không ít căn nguyên lực lượng." Đông Phương Dạ Minh nói.
Căn nguyên lực lượng có ý như thế nào, bọn họ đều hiểu.
Dù sao bọn hắn cũng nhận được rất nhiều.
"Nói đến, nơi Trà Trà đi, Lục Thủy cũng đi.
Vì cái gì mỗi ngày con gái của ngươi đều có cơ duyên, mà con trai của ta lại nhiều lần vẩy nước?" Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh tỏ vẻ nghi hoặc.
"Có khả năng hay không, nữ nhi của ta không đủ thông minh, mà cháu trai của ta thông minh quá đáng.
Một đứa trì độn, một đứa thân thủ nhanh nhẹn.
Trì độn thì bị cơ duyên đập trúng.
Thân thủ nhanh nhẹn vừa vặn né tránh cơ duyên?" Đông Phương Dạ Minh phân tích.
Đông Phương Lê Âm cùng Mộc Cận không để ý đến hai người kia, tiếp tục trở về chuẩn bị món ăn.
Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh không nói gì.
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng:
"Ngươi đang nói con trai của ta ngộ tính kém?"
"Ta đang nói nữ nhi của ta ngộ tính tốt." Đông Phương Dạ Minh nói theo lời Lục Cổ.
"..."
...
"Ta có một vấn đề đã suy nghĩ rất lâu." Nhị trưởng lão đứng trê sườn núi nhìn Lục Thủy bọn hắn rời đi.
Nàng ở đây chăn dê.
Có lần Đông Phương Trà Trà chạy tới nói với nàng, chăn dê rất thú vị.
Hôm nay nhàm chán, đi thử một chút.
Thả hai con dê một đen một trắng.
Hai con dê này dường như là dê bình thường.
Bọn chúng rất thỏa mãn ăn cỏ xanh.
Không chạy loạn, không kêu bậy.
Cúi đầu ăn cỏ, chưa từng dừng lại.
Lúc này Cửu đứng bên người con dê màu trắng, đang quan sát đối phương có gì đặc thù.
"Là vấn đề gì?
Quyền năng của ta có thể trả lời không được bao nhiêu vấn đề.
Đây là để người mang ra.
Quyền năng được lưu lại cơ bản đều biến mất." Cửu mở miệng nói.