Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 973 - Chương 973: Bản Tọa Sẽ Xuất Toàn Lực 1

Chương 973: Bản tọa sẽ xuất toàn lực 1 Chương 973: Bản tọa sẽ xuất toàn lực 1

Bản tọa sẽ xuất toàn lực 1

Nguyệt biết quá ít.

Còn không bằng quyển nhật ký kia.

Có lẽ cũng vì biết ký ức của mình đang mất dần, cho nên mới viết nhật ký.

Như vậy, thật ra quyển nhật ký kia cũng không đầy đủ.

Ký ức của Minh không có ở trong đó.

Lục Thủy nghĩ lại, trong đó không ghi người nói chuyện với Lục, cũng không nhắc tới tình huống cụ thể của cô bé kia.

Minh Nguyệt là lần đầu tiên gặp phải cô bé đó.

Chân Thần Duy Nhất tuy vậy nhưng có thuộc tính Chân Thần.

Hắn cũng không quá kinh ngạc.

Mà bên người Lục lại đột nhiên có thêm một cô bé, loại chuyện này rõ là bát quái.

Nhưng Minh Nguyệt lại hoàn toàn không đề cập đến nó.

Điều này nói rõ, ký ức không có ở chỗ Nguyệt, hẳn là ở chỗ Minh.

Nguyệt Tộc quả nhiên là sinh vật phiền phức.

Ký ức còn phải chia ra mỗi người một ít.

Tuy nhiên cả hai lại đều biết Lục để Minh trông coi đồ vật.

Có điều ký ức của cả hai về Lục lại không bị mất đi, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

A, Minh đúng ra đã dần quên đi rồi.

Nhưng Nguyệt lại nhớ rất rõ.

Ngay cả Kiếm Nhất còn không rõ, mặc dù hắn đã chết.

Nhưng quan hệ của hắn với Lục lại không tầm thường.

Cửu thì không nói.

Nàng có thể nhiws rõ, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng Minh Nguyệt và Cửu căn bản không cùng một loại người.

Có thể nhớ rõ ràng như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

Nhất là khi tất cả những chuyện khác Nguyệt đều đã quên.

"Chuyện Minh bắt đầu quên đi đồ vật kia, mà ký ức của ngươi cũng trở nên mơ hồ, là vì sao?" Lục Thủy mở miệng dò hỏi.

Minh Nguyệt của Nguyệt Tộc.

Một người có tư cách tham gia trận chiến giết thần.

Không thể có chuyện tự dưng ký ức có vấn đề được.

"Không biết." Nguyệt tỏ ra tiếc nuối.

Nàng thật sự không biết.

Lục Thủy không hỏi nhiều.

Mà đứng dậy định rời đi.

Ở chỗ Nguyệt này không biết được quá nhiều tin tức.

"Chờ tin của ta, ta sẽ để Minh mở ấn ký một lần nữa, đến lúc đó ngươi nhận lấy xem một chút." Lục Thủy cất cái ghế đi, nói.

Cuối tháng sau, hắn sẽ tấn thăng Lục giai.

Uy năng hẳn là có thể khôi phục một chút.

Đến lúc đó để Minh và cha vợ hình thành liên kết.

Sau đó lại để Minh lưu lại ấn ký trên người cha vợ, rồi để hai người kết nối với Khởi Nguyên Thạch.

Như vậy hai người sẽ có thể hình thành liên kết.

Cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Ai mà biết được.

"Chờ một chút." Nguyệt đột nhiên gọi Lục Thủy lại.

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía cánh cửa:

"Có vấn đề gì?"

"Ngươi là ai?" Nguyệt hỏi.

Vấn đề này nàng đến giờ vẫn chưa thấy Lục Thủy giải đáp.

"Ừm…" Lục Thủy suy nghĩ một chút, nói:

"Về tên thì tiền bối có thể gọi ta là Lục Thủy.

Về thân phận thì, tiền bối hẳn là chưa từng nghe qua."

"Lục… Thủy?" Nguyệt nhắc lại.

Giọng điệu của nàng có lẫn chút nghi hoặc.

Lục Thủy không để ý, đối phương không có khả năng biết hắn, cho nên nghi ngờ cũng là điều bình thường.

Có điều Lục Thủy lại đột nhiên có chút tò mò:

"Tiền bối ở thời Viễn Cổ có từng nghe qua về Lục gia không?"

"Không.

Có điều ta có chút thắc mắc, làm sao ngươi có thể liên hệ với Minh được?

Mặc dù Minh đã khôi phục rất nhiều, dù thế giới đã thay đổi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng như vậy." Nguyệt tò mò hỏi.

"Tiền bối còn nhớ rõ Chân Thần Độc Nhất không?" Lục Thủy hỏi.

"Cửu? Nhớ rõ." Nguyệt đã quên đi rất nhiều, nhưng chưa có quên Chân Thần Độc Nhất, Cửu.

Cửu đối với bọn hắn mà nói, là cực kỳ đặc biệt.

Bởi vì Cửu thật sự là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.

"Có biết về thần lực của Cửu không?" Lục Thủy lại hỏi.

"Biết, không gì sánh được, vượt qua tất cả." Nguyệt trả lời chắc chắn.

"Vậy thì đúng rồi, ta nắm trong tay sưc mạnh cùng cấp với thần lực của Cửu, ít nhất là theo như tiền bối nói thì là như vậy." Lục Thủy bình tĩnh nói.

"Cùng cấp với sức mạnh của Cửu." Đối phương khó tin lặp lại.

"Ừm, cùng cấp." Lục Thủy đáp lại.

Đúng là cùng cấp.

Nhưng là hai sức mạnh hoàn toàn khác biệt.

Có điều…

Có được loại sức mạnh này, lại khác với suy nghĩ của tất cả mọi người.

Sức mạnh thiên địa tương đương với quyền năng độc nhất, nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn giống với Cửu.

Có người thì điểm thi cao nhất là điềm tối đa, có người thì bở vì điểm tối đa là 100 nên mới được 100 điểm.

Cho nên loại người này dù cũng đi thi, nhưng hắn cũng có thể chấm chữa bài cho ngươi.

Nguyệt trầm lặng, nàng giống như nhớ ra cái gì.

Nhưng lại không rõ rốt cuộc là cái gì.

"Ngươi…" Nguyệt nhất thời không biết nói cái gì.

Lục Thủy nhìn cánh cửa, nói khẽ:

"Không cần kinh ngạc, bởi vì có được sức mạnh cùng cấp bậc với thần lực của Chân Thần Độc Nhất, không chỉ có một mình ta."

Nguyệt không nói ra lời.

Thế giới này cùng với thế giới nàng biết là một sao?

Có phải sai chỗ nào rồi không?

Hay là đối phương thật ra đang lừa gạt nàng?

"Đợi thêm chút thời gian nữa, ấn ký mới hẳn là sẽ xuất hiện." Lục Thủy nói.

Sau đó Nguyệt không hỏi gì nữa.

Lục Thủy cũng không còn lý do gì để ở lại.

Hắn rời khỏi Nguyệt Lâu.

Ở đằng sau cánh cửa, một cô gái tóc xanh đang đăm chiêu suy nghĩ, nàng đang tự hỏi.

Nàng cảm giác mình hẳn là đã nghĩ ra cái gì.

Cuối cùng, Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt của nàng mang theo một tia ánh sáng:

'Có lẽ, thực sự đã đến lúc Minh thoát khỏi cảnh bị giam giữ.

Sức mạnh cùng cấp với thần lực."

—— ——

Lục Thủy rời khỏi Nguyệt Lâu, đi ra khỏi tảng đá.

Cuối cùng mở mắt ra.

Trước mặt hắn là mấy người nhóm người đàn ông mặc đạo bào.

Ở phía sau hắn thì là bọn Sơ Vũ.

Ánh sáng vạn trượng đã biến mất, giờ còn lại là một bé gái trên người vẫn còn vài vết thương, và người đàn ông mặc đạo bào đang quỳ trên mặt đất không dám chạm vào con gái của mình.

Hắn đưa tay ra, xong lại thu tay về.

Tay của hắn dính đầy máu tươi, dính đầy thù hận.

Mà con gái của hắn thì rất sạch sẽ.

Thanh kiếm vẫn ở đằng kia, nó đang an tĩnh đứng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều đã cảm nhận được khí tức sinh mệnh của bé gái.

Cho nên tất cả mọi chuyện đã nên đặt xuống một dấu chấm tròn rồi, giờ bọn hắn chỉ còn đợi nhân vật mấu chốt.

Cũng chính là người đang ở chỗ tảng đá, Lục Thủy.

Người này có tư cách phán quyết tất cả.

Minh Vương Cổ Phật nhìn Lục Thủy, trong mắt hắn, đối phương vẫn thần bí như vậy.

Có điều hắn thật ra rất khó hiểu, vì sao hắn không thể nhận ra hai người kia thuộc Đạo Tông, mà kiếm lại có thể?

Đừng nói là vì khí tức sức mạnh, dù có hình dạng hắn cũng không thể phát hiện ra được.

Có điều Lục Thủy đã tỉnh lại, hắn cũng muốn mọi chuyện về Nguyệt Chi Quốc Độ vẽ nên một dấu chấm tròn.

Đã nhiều năm như vậy, nên kết thúc rồi.

Lục Thủy nhìn những người này, lại nhìn bé gái đang ngủ một chút, nói:

"Các ngươi đang đợi để kết thúc chuyện nơi đây?"

Lúc này, cả ba người đều không mở miệng.

Mà chỉ nhìn Lục Thủy.

"Không cần nhìn ta, cứ nói suy nghĩ của các ngươi." Lục Thủy nói.

Hắn đã đồng ý với người kia sẽ giải thoát cho tất cả những người ở trong này.

Cho nên hắn sẽ hoàn thành.

Có điều những người này nhìn thế nào cũng thấy có suy nghĩ riêng, nếu không xung đột với mục đích cuối cùng của hắn, vậy hắn có thể đồng ý.

Đối với ân oán của những người này, bọn Sơ Vũ cũng đã hiểu ra một chút, nhưng không thể nói gì.

Chỉ có thể đứng nhìn xem mọi chuyện sẽ phát triển thế nào.

Có điều bọn hắn phát hiện, rằng bây giờ không có chuyện gì cần bọn hắn làm.

Người đàn ông mặc đạo bào cúi gằm nhìn con gái của mình, hắn nhất thời không biết nên đưa ra quyết định thế nào.

Hắn rất mâu thuẫn.

Đúng lúc này, bé gái đột nhiên trở mình.

"Động, động kìa." Người đàn ông mặc đạo bào luống cuống.

Hắn đã quên mất làm một người cha thì phải làm gì.

Mà bé gái xoay người xong thì đưa tay dụi mắt, sau đó mở hai mắt ra thật to.

Đôi mắt sáng, cực kỳ trong trẻo.

Cô bé nhìn vào một người, hơi nghi hoặc.

Người đàn ông mặc đạo bào nhìn chính mình, sau đó mới phát hiện hắn ăn mặc không được đúng lắm.

Hắn lập tức thay đổi quần áo.

Trang phục khá bình thường, đầu tóc rối bời.

Còn có chút râu ria.

Nhìn giống như một ông chú.

Nhìn thấy người này, mắt bé gái liền híp lại thành hình bán nguyệt, sau đó phát ra âm thanh khàn khàn:

"Cha, đói."

Nghe được câu nói này, hốc mắt người đàn ông mặc đạo bào đỏ lên.

Nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

Sau đó hắn quỳ trên mặt đất, ngã sấp xuống gào khóc lớn.

Hắn bây giờ thật sự sợ chết.

Hắn còn muốn sống, sống thêm mấy chục năm nữa.

"Chân Võ." Lúc này, Lục Thủy mở miệng nói:

"Có đồ ăn cho trẻ con không?"

"Có, thưa Thiếu gia." Chân Võ lập tức nói.

Tiếp đó lấy ra chút sữa bột, bình sữa, còn có đan dược.

Tóm lại, bất kể là đồ hiện đại hay cổ đại, chỉ cần tiểu trấn Thu Vân có bán, Chân Võ đều có.

Lục Thủy: "..."

Sơ Vũ: "..."

Bình Luận (0)
Comment