Chàng nghĩ con gái của chúng ta nên gọi là gì? 3
Lục Thủy đi trên đường.
Hắn không có đến tiểu trấn nghỉ ngơi, mà đi đến thành Huyết Hoa ngay trong đêm.
Chọn lấy một con đường không xa cũng không gần.
Đi bộ cần không ít thời gian, dù sao thì cũng phải ngày mai mới đến được.
Càng quan trọng hơn là, trên đường không có ai.
Chân Võ Chân Linh đi sau lưng Lục Thủy, hai người thực sự không hiểu được hành vi của Thiếu gia.
Lúc này, theo như bình thường, thì hẳn là nên đi đến tiểu trấn nghỉ ngơi mới đúng.
Thế như Thiếu gia lại khăng khăng muốn đi thành Huyết Hoa.
Mặc dù nơi này cũng khá gần thành Huyết Hoa, nhưng đi bộ qua đó cũng phải đến ngày mai.
Thiếu gia là vì cái gì?
Chân Võ Chân Linh liếc nhìn nhau, bọn họ không biết.
Có điều hai người cũng không hỏi gì, đi theo nhìn là được rồi.
Có lẽ sẽ sớm biết được.
Lục Thủy đương nhiên là vì pháp bảo siêu cấp.
Ở tiểu trấn đối phương sẽ không tiện mang tới, vì để không gây cản trở cho những người kia, hắn còn đặc biệt đi trên một con đường không có ai.
Tất cả đều vì thuận tiện cho người khác.
Người khác thuận tiện, mình cũng sẽ thuận tiện.
“Chút nữa không cần biết xảy ra chuyện gì, không nên hấp tấp, cũng đừng quá để ý.” Lục Thủy mở miệng nhắc nhở.
Chân Võ Chân Linh hiểu ý.
Đã rất lâu rồi Thiếu gia không nhắc nhở hai người.
Mỗi lần đều là vì có tình huống bột phát nên mới nhắc nhở.
Nói cách khác, lát nữa tất nhiên sẽ có tình huống bất ngờ nào đó xảy ra, hơn nữa còn không đơn giản.
Bọn hắn còn tự hỏi sao Thiếu gia lại đột nhiên vô duyên vô cớ muốn đi luôn như vậy.
Quả nhiên là có mục đích.
Có điều bọn hắn vẫn cảnh giác bốn phía, quan sát xem có chuyện gì xảy ra không.
Lục Thủy chỉ đi về phía trước, đi thêm lúc nữa, hẳn là chuyện kia sẽ xảy ra.
Quả nhiên, Lục Thủy chưa đi được bao lâu đã nghe thấy một tiếng vang lớn.
Ầm ầm!
Ở cách bọn hắn không xa, sức mạnh cường đại bắt đầu tràn rara.
Trực tiếp chấn động đến chỗ bọn hắn.
Chân Võ Chân Linh kinh hãi, lập tức đứng ra phía trước bảo vệ Lục Thủy.
Nhưng Lục Thủy lại bình tĩnh nói:
“Không nên hấp tấp.”
Chân Võ Chân Linh sững sờ, sau đó lại nghĩ tới lời mà Thiếu gia bọn họ vừa mới nói.
Thiếu gia là chỉ chuyện này?
Cái này…
Có phải hay không có hơi không đúng rồi không, cái này rõ ràng là gặp đánh nhau.
Loại chuyện này rất nguy hiểm, chỉ hơi không cẩn thận thôi sẽ bị cuốn vào trong đó.
Nhưng Lục Thủy nói như vậy, bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Dù sao thì ánh mắt của Thiếu gia không phải thứ bọn hắn có thể so sánh được.
Thứ bọn hắn có thể nhìn chỉ là sự việc trước mắt, mà Thiếu gia lại vượt qua tầm hiểu biết của bọn hắn.
Có điều thân là tùy tùng, chức trách cơ bản vẫn phải làm.
Bọn hắn tuyệt đối sẽ không để những người này tới gần.
Ầm!!!
Lúc này, một luồng sức mạnh cường đại lại truyền tới.
Ba người họ giống như sắp bị sức mạnh này thổi bay đi.
Chân Võ Chân Linh tim đập nhanh, đây tuyệt đối không phải loại sức mạnh bọn hắn có thể đối chọi được.
Quá mạnh.
Mà vừa lúc này, bọn hắn đột nhiên nhìn thấy có một luồng ánh sáng từ không trung chiếu xuống.
Chân Võ Chân Linh lập tức cảnh giác lên, tay đã cầm kiếm.
Đây là phản ứng bản năng của bọn hắn.
Bất kể như thế nào, chỉ cần có cái gì tới gần, bọn hắn nhất định phải toàn lực bảo vệ Thiếu gia.
Đây là chức trách.
Keng!
Lúc này, tia sáng kia chiếu xuống phía trước Lục Thủy năm mét.
Cũng không tạo nên chấn động mạnh mẽ gì.
Có điều Chân Võ Chân Linh vẫn mang theo Lục Thủy lùi về phía sau một chút.
“Cẩu tặc, lại dám đoạt pháp bảo, chỉ bằng ngươi cũng nghĩ có thể thành công sao?” Lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến.
“Hừ, gọi là pháp bảo siêu cấp, bản tọa ngược lại cũng muốn xem xem rốt cuộc có cái gì đặc biệt. Hôm nay không cần biết ngươi có nguyện ý hay không, đều phải giao pháp bảo ra đây.” Lần này là một giọng nữ.
“Muốn sao? Vậy phải xem ngươi có đuổi kịp ta hay không.” Tiếng nói vang lên, Chân Võ Chân Linh liền nhìn thấy một người ở xa chỗ này.
“Hừ, mạnh miệng.” Sau đó tiên tử kia cũng đuổi theo.
Giờ phút này, sức mạnh kia dần biến mất.
Chấn động sức mạnh trước đó hẳn là do hai người kia mà ra.
Bây giờ có vẻ như đã rời đi.
Chân Võ Chân Linh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia.
Có nhắc tới pháp bảo siêu cấp.
Bọn hắn đương nhiên cũng có nghe qua về pháp bảo siêu cấp, chính là thứ Thiếu gia bọn họ chú ý tới gần đây.
Sau đó, Chân Võ Chân Linh nhìn về phía trước.
Ở phía trước bọn họ có một pháp bảo hình chữ thập, cấu tạo rất phức tạp.
Xung quanh còn có một loại khí tức kỳ lạ, cảm giác không phải đồ vật bình thường.
Lúc này, Lục Thủy từng bước đi tới, đi về phía pháp bảo kia.
Sau đó đưa tay cầm lên.
Keng một tiếng.
Lục Thủy có cảm giác sẽ rút ra được kiếm tốt.
Có điều đây quả thật chỉ là một pháp bảo hình chữ thập.
Nó còn không nhỏ, cao cỡ nửa người.
Sau đó, Lục Thủy để pháp bảo trôi nổi trước mặt hắn, rồi cẩn thận kiểm tra một hồi.
Không bao lâu sau, hắn đã có chút khó chịu.
Lại là sắt vụn tái chế.
Kiếp trước hắn còn hơi hơi tự mãn, không nghĩ tới lại bị lừa.
Pháp bảo này nhìn bề ngoài thì cao minh, trên thực tế chỉ là rác rưởi.
Hắn thua lỗ rồi.
Kiếp trước thế mà còn gãy trên một đống sắt vụn.
Sau đó, Lục Thủy cất pháp bảo siêu cấp này đi.
Chờ dạy người kia làm người xong, hắn muốn chôn đối phương xuống, sau đó dùng cái pháp bảo siêu cấp này làm mộ bia cho đối phương.
Hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Kiếp trước Đại Trưởng lão chắc chắn không có lập mộ bia cho hắn.
Khả năng lớn là hồn phi phách tán.
“Thiếu gia, đây là?” Chân Võ tò mò hỏi.
“Pháp bảo siêu cấp của ma tu Chiến Vô Ảnh.” Lục Thủy nói.
“Vậy sao lại đột nhiên chạy tới chỗ này rồi?” Chân Võ có chút khó hiểu.
Rơi vào chỗ bọn hắn thật đúng lúc.
Vô số người muốn cũng không có được, Thiếu gia hắn thì đi đâu cũng có bảo vật.
Quả nhiên là Thiếu gia có vận khí kinh người sao?
“Ta nói cái này vốn là vì ta mà được tạo ra, các ngươi có tin không?” Lục Thủy nhìn Chân Võ Chân Linh, nói.
Chân Võ Chân Linh: “...”
Có chút không tin, nhưng là Thiếu gia nói, vậy liền tin.
Lục Thủy không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía trước.
“Sáng mai sẽ xảy ra chuyện lớn, các ngươi nhớ trốn xa một chút.”
Ngày mai đánh nhau, hắn không nhất định có thể bận tâm đến Chân Võ Chân Linh được.
Dù sao thì cũng không nhất định có thể nghiền ép được đối phương.
Chân Võ Chân Linh quả thực không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Thiếu gia rõ ràng là có mục đích, nhưng mục đích này giống như là đến đánh nhau.
“Vâng.” Chân Võ Chân Linh trả lời.
Bọn hắn chỉ có thể tiếp tục xem.
Nhìn cũng nhìn không rõ, hỏi cũng chỉ nhận được câu nói kia, nói cũng không hiểu.
…
Lục gia.
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ ngồi bên ngoài đình nhìn bầu trời phía ngoài.
“Gần đây có vẻ như thời tiết rất tốt.” Đông Phương Lê Âm nói.
Lục Cổ gật gật đầu.
Không nói gì.
Thời tiết tốt cũng không tốt bằng vợ hắn.
“Ta cảm giác hai ngày nay bụng hơi là lạ.” Đông Phương Lê Âm dựa vào trong ngực Lục Cổ, nhẹ nhàng nói.
“Không thoải mái sao?” Lục Cổ hơi để tâm.
Bụng là lạ, vậy phải lưu ý.
Nhất là gần đây trạng thái của vợ hắn luôn rất tốt.
Mặc dù có liên quan tới sự thay đổi của thế giới bên ngoài, nhưng không thể không cẩn thận xem xét được.
“Vì sao không phải là mang thai?” Đông Phương Lê Âm bĩu môi nói.
“Nếu mà mang thai, nàng cũng đã nhảy dựng lên rồi.” Lục Cổ tức giận nói.
Đông Phương Lê Âm đứng lên, nhảy nhảy nói:
“Chàng nhìn đi, động tác có hơi mạnh, mang thai mà ta còn nhảy dựng lên như vậy, chàng nên mắng ta.”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, sau đó kéo vợ nhà mình sang bên cạnh, để nàng tiếp tục ngồi dựa vào hắn.
“Chàng nói xem, nếu chúng ta có con gái, thì nên gọi là gì?” Đông Phương Lê Âm nhìn chồng mình, hỏi.
Vấn đề này hẳn là có thể suy nghĩ, dù sao Chân Thần Độc Nhất cũng đã nói, hai tháng này bọn họ có thể có con.
Cho nên buổi tối, cả hai đều tương đối cẩn thận.