Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 11

Editor: Miri

- --------------

Ta đối với Lý thế tử, một chút tư tình cũng không có!

Ta đối với tông chủ Minh Tông là một tấm lòng son có trời sao chứng giám!

Lời này nói ra vô cùng mạnh mẽ đi vào lòng người, tình ý chân thành, Lâm Tầm Chu đứng nghe xong thì sững sờ tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Lý Trú Miên nắm lấy tay Lâm Tầm Chu, ánh mắt khẩn thiết.

Lâm Tầm Chu cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hỗn loạn, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: "Cho nên......ngươi thật ra thích tông chủ Minh Tông?"

Lý Trú Miên: "......"

Lý Trú Miên càng bôi càng đen, cố gắng soạn lại thiên ngôn bách ngữ, hít vào một hơi thật sâu: "Không, ý ta là, ta đối với tông chủ Minh Tông là tình cảm sùng kính ngưỡng mộ, cũng không phải là tình yêu quyến lữ."

Làm ta sợ hết hồn...... Lâm Tầm Chu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, suy tư một chút, nói: "Ta hiểu rồi. Ý của ngươi là, tuy rằng Lý thế tử thích ngươi, nhưng ngươi không có tình ý với hắn?"

...... Lý Trú Miên nở một nụ cười cứng đờ, trầm mặc không nói.

Càng nói càng sai, càng bôi càng đen, không bằng câm miệng.

Thấy Lý Trú Miên im lặng chấp nhận, Lâm Tầm Chu không khỏi cảm khái nói: "Thế nhân ai cũng nói các ngươi là lưỡng tình tương duyệt, hóa ra chân tướng lại thế này, xem ra đồn đãi không thể tin hoàn toàn."

Lý Trú Miên tiếp tục cười.

Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, lại thở dài: "Lý thế tử vì ngươi từ hôn, lại đưa ngươi linh phù, cũng coi như là một khối tình si. Đáng tiếc chuyện cảm tình lại không thể miễn cưỡng."

"......" Lý Trú Miên cảm thấy mình hết tiếp tục cười nổi.

Hắn quyết định nói sang chuyện khác: "Không nói này đó nữa, lăn lộn cả đêm, về khách điếm nghỉ tạm một trận. Đúng rồi, hôm qua đã hứa thỉnh ngươi uống rượu, hôm nay cũng không thể nuốt lời."

Lâm Tầm Chu chớp chớp mắt, nghĩ thầm cũng phải, chuyện riêng của nhân gia cũng không thể nhiều lời nghị luận, vậy nên y vô cùng biết nghe lời, nói: "Được."

..................

"Nhất Bôi Phong Nguyệt, xác thật là rượu ngon." Lý Trú Miên tán thưởng một câu, có chút tò mò mà nhìn về phía Lâm Tầm Chu, "Lâm Châu, ngươi là đệ tử Thần Cung, sao lại đến Lăng Thành?"

Lâm Tầm Chu luôn luôn kìm chế khi uống rượu, thấy hơi say liền ngừng lại, nghe vậy buông chén rượu, nghĩ nghĩ câu hỏi của Lý Trú Miên.

Tại sao y tới Lăng Thành? Đương nhiên là vì Đốt Thiên Diệt Địa.

Chỉ là lý do này lại không thể nói.

Lâm Tầm Chu do dự một chút, đáp: "Gần đây Ma tộc rục rịch trở lại, có tin tức nói chúng lẻn vào Tu Chân giới, ở ngay vùng gần Lăng Thành. Ta liền phụng lệnh sư môn tới đây điều tra một lượt."

Lời này nói nửa thật nửa giả, thật là có Ma tộc lẻn vào, giả chính là Ma tộc rất biết che giấu, hành tung hư vô mờ mịt. Lâm Tầm Chu vẫn chưa nhận được tin tức xác định vị trí của chúng, lúc này cũng chỉ lấy đó làm cớ thôi.

Có Ma tộc tới Lăng Thành?

Lý Trú Miên nghe vậy, trong lòng lại hơi kinh hãi.

Chuyện có Ma tộc đột phá phòng tuyến hắn cũng biết, Yến Vương phủ cũng đang truy tra tung tích Ma tộc, nhưng ai ngờ chúng lại tới Lăng Thành.

Thanh thế Minh Tông rất lớn, tin tức linh thông, nếu Lâm Châu đã nói như vậy, chắc là đã xác thực manh mối. Lý Trú Miên khẽ nhíu mày, nghĩ thầm lúc sau cũng phải lệnh cho thủ hạ điều tra kỹ càng nơi này. Nếu để cho Ma tộc gây chuyện trên đất phong của Yến Vương, hắn còn thể diện gì nữa.

Trong lúc suy tư, Lý Trú Miên bỗng nhiên nghe thấy Lâm Tầm Chu hỏi: "Không biết ngươi tới Lăng Thành lại là vì chuyện gì?"

Ta? Ta tới là vì tìm một loại thiên tài địa bảo gọi là Đốt Thiên Diệt Địa, nhưng cái này không tiện nói cho người khác.

Lý Trú Miên lâm vào trầm tư, nảy ra chủ ý. Hắn quyết định bắt chước lý do của đối phương: "Thật không dám giấu giếm, ta tới Lăng Thành cũng đúng là vì truy tra Ma tộc!"

Ơ kìa?

Nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Lý Trú Miên, Lâm Tầm Chu ngẩn người, nghĩ thầm lý do mình bịa đại hóa ra lại thành chó ngáp phải ruồi, Ma tộc vậy mà lại thật sự tới Lăng Thành rồi?

Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, Lăng Thành là đất phong của Yến Vương phủ, có lẽ Yến Vương phủ thật sự đã tìm được hành tung của Ma tộc ở gần đây. Thà rằng tin vào, còn hơn không tin, tóm lại y cũng phải phái người đi tra xét một phen.

Hai người liếc nhau, nâng chén đối tửu.

..................

Ngoại ô Lăng Thành, tại nơi đồng không mông quạnh, một đoàn hắc ảnh giấu ở trong bóng đêm nơi không có ánh mặt trời chiếu vào, chậm rãi mấp máy, dần dần hóa thành một hình người quái dị.

Nếu có tu sĩ tại đây, nhất định sẽ nhận ra, đây đúng là thiên ngoại Ma tộc trong truyền thuyết.

- ---------

Lời tác giả:

Ma tộc: Kế hoạch của bọn ta thiên y vô phùng, có ai lường được bọn ta sẽ ở Lăng Thành-

Lời Editor:

Hai người này vận khí max, nói bậy nói bạ trúng linh tinh lang tang =)))
Bình Luận (0)
Comment