Đào Lý Bất Ngôn

Chương 106


An Chi luống cuống vài ngày, không biết phải làm thế nào mới tốt, căng thẳng cũng không dám lại liên lạc với Ngôn Hề.
Những ngày vội vội vàng vàng, nàng lật lại những tin nhắn trong WeChat, cẩn thận tìm hiểu phân tích.
Nếu như nàng đã biết, nàng không thể trấn định như vậy đi, nàng còn có thể trả lời tin nhắn của mình, nói mình "Ngoan", trêu ghẹo mình là "Bé thỏ con", giống như cũng không có gì khác biệt lắm...
Chỉ là nếu như Ngôn Hề không biết, cũng không có cách nào giải thích sự lãnh đạm của Ngôn Hề đối với nàng mấy ngày nay tới bây giờ.
Chỉ là nếu như Ngôn Hề đã biết nhưng lại không cảm thấy có gì, có phải hay không đại biểu nàng có cơ hội...
An Chi cắn môi, lại cắn ngón tay, ở trong lớp học nàng đều thất thần rất nhiều lần.
An Chi sợ đến độ muốn khóc, Dương Mông Mông nói với nàng: "Nếu không thì thà là ngươi không làm, đã làm thì làm cho trót, thừa cơ hội thổ lộ đi!"
"Ân, Trần Ngụy chính là như vậy bị ta nắm lấy đấy."
"Nhưng mà không giống nhau a..." An Chi hoàn toàn không có chủ ý. Liễu Y Y và Ngôn Dĩ Tây lại đi du lịch, nàng cũng không dám quấy rầy bọn họ, chỉ có thể trước án binh bất động.
Nàng cầm theo một hơi như vậy mãi cho đến học kỳ cuối, đến tết âm lịch.
Mọi người cao hứng bừng bừng, chỉ có nàng là lo sợ bất an. Đêm giao thừa Ngôn Hề vẫn như thường lệ trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Người một nhà đều ở đây, An Chi không tiện đến quá gần nàng, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà lưu ý nét mặt của nàng.
Không có gì khác thường, cũng vẫn mỉm cười với nàng, giống như bình thường gọi nàng là Đào Đào, nói nàng ăn nhiều một chút, An Chi kinh nghi bất định, đều cho rằng là chính mình đa tâm.
Ăn cơm xong, An Chi do dự gọi nàng lại: "Di, di di?"
Ngôn Hề tựa hồ dừng lại một chút, xoay người qua thần sắc vẫn dịu dàng như thường ngày, khóe miệng hơi cong lên, "Ân, đúng lúc ta có chuyện muốn tìm ngươi."
An Chi khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, đi theo nàng lên phòng khách trên lầu ba ngồi xuống.
Ngôn Hề nói: "Ta đã nạp vào tài khoản của ngươi một số tiền, là tiền của ba ngươi gởi đến cho ta, bất quá số lượng nhiều hơn lần trước ngươi nhìn thấy. Người có nhận được chưa?"
An Chi "A" một tiếng, "Ta không có chú ý đến..." Nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, đúng là có một tin nhắn bị bỏ qua.
Nàng đếm đếm con số, trừng to mắt: "Nhiều như vậy!"
Nàng lại đếm đếm, tặc lưỡi, giương mắt nhìn về phía Ngôn Hề, cùng chạm vào ánh mắt của người kia, An Chi sững sờ, vừa rồi trong ánh mắt của Ngôn Hề nàng rõ ràng nhìn thấy đang cất giấu điều gì đó, khó có thể lý giải, chẳng qua là trong nháy mắt, chợt lóe qua.
"Ân, ngươi cũng đã trưởng thành, những thứ này nên do chính ngươi cất giữ rồi."
"Tất, tất cả đều đưa cho ta?" An Chi có chút mơ hồ.
"Ân." Ngôn Hề gật đầu.
"..." An Chi gãi gãi tóc, trong lúc nhất thời đầu óc rối loạn.
"Được rồi, đi chơi đi." Ngôn Hề đứng lên, người kia cũng không có sờ đầu của nàng, cũng không có hỏi những thứ khác, chính là nói với nàng một câu này, sau đó liền không nói gì nữa.
"Di di!" An Chi đứng lên, gọi lại nàng.
Thân thể Ngôn Hề dừng lại một chút, chỉ là nàng không có xoay người lại, "Ân?"
Lồng ngực An Chi nặng nề mà phập phồng, lời nói đã ra đến khóe miệng, chính là không mở miệng nổi.
Ngôn Hề đứng tại chỗ đợi một hồi, từ đầu đến cuối không có xoay đầu lại, nàng không nói một lời, liền rời đi.
An Chi buồn bực cúi đầu, quả nhiên...Nàng vẫn là đã biết rồi.
Qua ba mươi tuổi, lễ mừng năm mới cũng liền trở nên bình thản, hơn nữa đối với một cô gái chưa lập gia đình như Ngôn Hề, chuyện không có thời gian nghỉ ngơi cũng không phải là quá để ý đến, nhất là năm nay.
Đêm khuya, nàng ngủ không được, đi lên sân thượng hút thuốc.
Trời đông giá rét, nàng nhìn về phía xa xa, khói thuốc lượn lờ.
Gần một nửa năm này nàng trải qua thật quá vất vả, thể xác và tinh thần đều dày vò đau khổ.
Mọi thứ đều là lỗi của nàng, là nàng không có để tâm đến tâm tư của thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành, là nàng không có định tốt giới hạn, là nàng không có chiếu cố tốt An Chi, làm cho cô bé sinh ra loại tình cảm không nên có.
Mấy năm nay Ngôn Hề có đọc được một bài viết, nhớ rõ một câu: "Mọi người đều cần có tình yêu, nếu như khi còn nhỏ không được gia đình bảo vệ đầy đủ, lúc này nếu như xuất hiện một người đối xử cực kỳ tốt với nàng, nàng cũng rất dễ dàng nảy sinh ra tình yêu."
Nhiều lần như vậy, nàng ôm An Chi ngủ chung, cũng không có chú ý đúng mực, này đều là lỗi của nàng.
Ngôn Hề suy nghĩ đến một vài biện pháp, nàng có thể ngay lập tức mang về một người "Bạn trai", hoặc là tuyên bố mình đang xem mắt, nhưng mà đây không phải là phương thức giải quyết tốt, đều sẽ làm tổn thương An Chi, nàng không muốn.
Nàng cũng không thể hoàn toàn phớt lờ An Chi, tình cảm gắn bó của các nàng trong nhiều năm như vậy sẽ hoàn toàn bị đánh mất, hơn nữa cũng sẽ làm tổn thương An Chi.
Nàng đứng trên sân thượng cả một đêm, phá lệ mà hút rất nhiều thuốc, chân trời lộ ra một chút ánh sáng màu cam trắng, nàng còn chưa nghĩ ra phải làm sao bây giờ.
Chỉ có thể rời xa nàng một cách vừa phải, dùng thân phận trưởng bối để quan tâm nàng, hy vọng đợi đến khi nàng lớn hơn một chút nữa, có cho riêng mình một bầu trời càng rộng lớn hơn, gặp được càng nhiều người, nàng liền sẽ hiểu rõ tâm tư của bản thân, hiểu được tình cảm nàng đối với mình chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời đặt sai vị trí mà thôi.
Vô luận tâm tình của ngươi như thế nào, mặt trời như thường lệ rồi sẽ mọc lên.
Trong lớp học, giảng viên tiếng tăm lừng lẫy Robert Granham Cooks đang diễn thuyết cho các nàng, hắn là một nhà tiên phong được quốc tế công nhận trong lĩnh vực quang phổ khối, viện sĩ của Viện Khoa Học Hoa Kỳ, về danh hiệu của hắn dùng cuồn cuộn mấy trang cũng nói không hết.
Đại học Bách khoa thật vất vả mới có thể mời hắn diễn thuyết cho các sinh viên làm một lần, lỗ tai của tất cả sinh viên hầu như đều là dựng thẳng lên.
Lão giảng viên râu tóc bạc phơ, bộ dáng khi mỉm cười có chút giống như Bạch gia gia KFC An Chi nhìn thấy khi còn nhỏ.
Hắn nói về việc làm thế nào để trực tiếp phân tích lipid trong máu hoặc mô bằng cách sử dụng phản ứng Wittig và phương pháp khối phổ ion, từ đó xác định vị trí của liên kết đôi lipid không bão hòa.
"Tế bào ung thư và tế bào bình thường của sinh vật hợp thành một đường khác biệt rất nhỏ, tỷ lệ đồng phân lipid không bão hòa của nó cũng có một điểm khác biệt..."
Lên đại tam, các nàng nhất định phải xác định phương hướng nghiên cứu, vị lão giảng viên này là một nhân vật xuất sắc trong lĩnh vự phân tích hóa học, mà Đại học Purdue là một trong những trường giảng dạy phân tích hóa học tốt nhất trên thế giới.
Sau khi buồi diễn thuyết kết thúc, lão giảng viên còn nể tình hướng dẫn cho các nàng vài bước thực hành thí nghiệm, giải đáp mấy vấn đề, trao đồi một chút với chủ nhiệm khoa của càc nàng.
Hắn đối với An Chi có chút ấn tượng: "Khả năng làm thí nghiệm của ngươi tương đối tốt, khi làm thí nghiệm cũng rất chăm chú cẩn thận," Cầm lấy báo cáo thí nghiệm của An Chi xem lướt qua, "Đối với các con số dữ liệu cũng coi như có độ mẫn cảm, có thể phát triển theo con đường phân tích hóa học."
An Chi thụ sủng nhược kinh.
Chủ nhiệm lớp hướng nàng nháy nháy mắt.
An Chi lập tức kịp phản ứng, đánh bạo muốn xin địa chỉ mail của lão giảng viên.
Sau khi lớp học kết thúc, chủ nhiệm lớp cũng nói với nàng, nói nàng suy tính một chút đến chuyện đi du học. Ở nước ngoài bầu không khí nghiên cứu học thuật tương đối tốt hơn một chút. Nếu như có tâm ý muốn xuất ngoại, học kỳ sau của đại tam là có thể chuẩn bị tham gia một vài cuộc thi.
An Chi có chút mê mang, lúc trước khi vào Đại học nàng chưa từng suy nghĩ đến chuyện xuất ngoại, mà bây giờ không phải nàng không động tâm, nhưng mà nàng lại rất do dự. Nàng hiểu nội tâm của nàng có thứ càng làm cho nàng phải mong đợi, nàng vô cùng lo lắng bất an, mong đợi đó đã đến mức khó có thể bỏ qua được.
Rốt cuộc An Chi nổi lên dũng khí trở về nhà.
Tám giờ tối, nàng ở trong phòng khách chờ đợi người kia, nghe thấy tiếng dừng xe quen thuộc, thanh âm đi vào khóa cửa, thậm chí còn có thể phát hiện ra người kia dừng bước khi nhìn thấy trong nhà có ánh đèn.
Sau đó người kia chần chờ gọi một tiếng: "Đào Đào?"
Trài tim An Chi theo một câu xưng hô này mà nhảy lên mấy lần, thân ảnh cao gầy quen thuộc tiến vào trong tầm mắt của nàng.
"Di di."
"Ân, sao lại về lúc này? Ăn cơm chưa?" Ngôn Hề cởi áo khoác ra.
Xuân hàn se lạnh, nàng vắt áo khoác trên cánh tay, đi tới tùy ý thả trên ghế sofa.
"Ân, đã ăn rồi." An Chi xoắn xoắn ngón tay.
"Có chuyện gì sao?" Ngôn Hề vuốt vuốt mái tóc, lại đứng lên, đi qua rót một ly nước.
"Ta đang nghĩ có nên xin đi du học hay không?"
Động tác uống nước của Ngôn Hề khựng lại một hai giây, lại nhấp một miếng, "Ân? Sau khi học xong Đại học thì đi sao?"
"Đúng vậy." An Chi hít thở gấp gáp, nàng không chớp mắt mà lưu ý từng biểu tình của Ngôn Hề.
Ngôn Hề xoay mặt qua, ánh mắt của nàng hơi có chấn động, lông mi khẽ run, cả người tựa hồ như hoảng hốt, sau đó nàng vui vẻ lên, chống lại ánh mắt của An Chi: "Rất tốt, dùng thành tích của ngươi ta cũng cảm thấy chỉ học khoa chính quy thì rất đáng tiếc, đi đào tạo sâu là tốt nhất."
Đôi mắt An Chi lóe sáng dường như đã muốn rơi nước mắt, chẳng qua là nàng nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, tựa hồ như đang mong đợi người kia nói một câu khác biệt đi.
Cổ họng Ngôn Hề chuyển động, lại uống một ngụm nước nói: "Ngươi còn nhỏ, không thích hợp cân nhắc đến vấn đề vào nghề quá nhanh, đi ra nước ngoài học tập, vô luận là trình độ nghiên cứu khoa học, hay là hoàn cảnh sống đều thích hợp với ngươi hơn, còn có tầm mắt rộng lớn hơn, có phong cảnh tốt hơn, càng...có người tốt đang chờ đợi ngươi."
Ngôn Hề nói ra thật gian nan, tận lực làm cho thanh âm của mình không mang theo một chút tâm tình nào. Tận lực làm cho ánh mắt cố định ở một chỗ, thoạt nhìn giống như bộ dạng đang suy tư, mà không phải là không dám nhìn tới An Chi.
Hàng lông mi của An Chi rũ xuống che phủ lên đôi mắt, trái tim cũng nặng nề mà trầm xuống.
Trong phòng trầm mặc một hồi lâu.
Ly nước của Ngôn Hề trống không, nàng buông ra nói: "Được rồi, bây giờ không cần nghĩ chuyện này a, ân..."
Nàng đè lên thái dương: "Ta muốn đi lên lầu." Nàng đi tới cầu thang ờ phía ngoài, An Chi bỗng nhiên gọi lại nàng, lớn tiếng nói: "Nhưng mà, di di, ta không muốn cách ngươi quá xa!"
"Không muốn rời khỏi ngươi quá xa."
Ngôn Hề dừng bước, cúi thấp đầu, thở ra một hơi. Sau đó nàng xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía An Chi.
An Chi cũng đang nhìn nàng, chóp mũi có chút đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đang chờ mong được vuốt ve vậy.
Tiếp theo cô bé đăng đăng đăng chạy tới, nhào vào trong lòng của nàng. Động tác có chút mạnh, Ngôn Hề bị cô bé thúc vào một chút.
An Chi ôm lấy eo của nàng, gần như đã dùng hết tất cả dũng khí của mình.
Đáy mắt Ngôn Hề nổi lên ngân ngấn nước mắt, nàng theo bản năng muốn nâng tay lên vuốt ve đầu của cô bé, cứng rắn mà dừng lại. Nàng để tùy ý An Chi ôm lấy, lộ ra chút vui vẻ an ủi cô bé nói: "Cuối cùng ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh người."
An Chi vùi mặt vào bờ vai nàng mà hốc mắt cảm thấy chua xót.
"Được rồi." Ngôn Hề đỡ nàng đứng lên, "Đừng khóc nhè, ngươi cũng đã lớn rồi." Ánh mắt Ngôn Hề liếc xuống nhìn nàng, bờ môi An Chi động đậy tựa hồ còn muốn nói gì nữa.
Nhưng mà Ngôn Hề ngay lập tức liền thả nàng ra, xoay người đi lên lầu.

Bình Luận (0)
Comment