Đào Lý Bất Ngôn

Chương 114


Trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đám cành lá sum xuê, lưu lại những vệt sáng lốm đốm, con đường bị tẩy thành một màu trắng rám nắng.
Thời gian lặng yên không một tiếng động, ven đường hoa tàn rồi lại nở. Một mùa hè nữa lại đến.
"Hôm nay ta đi đón An Chi, ngươi cũng tan tầm sớm một chút đi."
Liễu Y Y nói với nàng như vậy.
Ngôn Hề ở trong văn phòng đợi đến bốn giờ, thật sự là ngồi không yên, lái xe trở về Nghiễn Trai, trên đường đi còn ghé siêu thị mua hoa quả, chọn mua thêm mấy quả đào mật.
Đầu ngõ khu biệt thự những cây đinh hương mở hoa tươi tốt, nàng lái xe vào trong nhà, đậu xe xong. Trong sân trồng không ít hoa, gió nhẹ thổi tới, trong không khí đều là hương hoa.
Trong phòng khách rất náo nhiệt.
Dư Thắng Nam mang thai đã hơn sáu tháng, trời nóng bức, nàng ở nhà tĩnh dưỡng. Ngôn đại tẩu đang trò chuyện với nàng.
Không thấy Liễu Y Y và An Chi.
Ngôn Hề đứng ở cửa phòng khách im lặng dừng lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
"Nhị tẩu đâu?" Ngôn Hề mở miệng hỏi.
"Ân, nàng về công ty rồi." Tiêu Vũ Đồng ở bên trong trả lời nàng một câu.
"Vậy..." Ngôn Hề do dự hỏi.
"An Chi ở trên lầu nói chuyện với ông nội bà nội."
"Ân..." Ngôn Hề cúi đầu xuống, đầu ngón tay xoắn xoắn.
Sau đó nàng nghe thấy từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Ngôn Hề đứng ở cửa phòng, sau lưng là ánh mặt trời ngày hè có chút nóng rát, trước mặt là điều hòa mát mẻ.
Một nửa là lửa nóng, một nửa là mát lạnh.
Trong lòng giống như âm thanh của ve sầu khô.
Thiếu nữ đứng ở đầu cầu thang, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp đứng khép lại trong chiếc quần short denim màu xanh, phía trên chỉ mặc cái áo T-shirt ngắn màu trắng, lộ ra vòng eo trắng thon thả.
Đôi mắt lung linh thanh tịnh của người kia nhìn chắm chằm vào nàng, má lúm đồng tiền khẽ động.
Ngôn Hề đứng cứng đờ tại chỗ trong khoảng hai giây, đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, chuyển ánh mắt qua. Làn gió nhẹ mang theo hương hoa từ trong sân thổi tới, Ngôn Hề lại quay qua nhìn.
Nàng mặc áo sơmi màu trắng, quần ống rộng màu xanh lá cây, điểm nhấn là chiếc khăn lụa màu xanh trắng cột ở cổ tay.
Đứng ở đó, thân thể cân xứng tinh tế, giống như một bức tranh sơn dầu.
Hai người liền đứng đó, cũng không có người nào lên tiếng.
Giống như một màn quay cận cạnh trong những bộ phim tình yêu lãng mạn.
Cả căn phòng hạ ý thật sâu.
Bên kia tiếng cười của Tiêu Vũ Đồng và Dư Thắng Nam không ngừng truyền đến.
Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn qua bên này, đứng dậy đi tới, "Phốc, hai người các ngươi đứng ngây người ở đây làm gì? Giống như đang soi gương vậy."
Nàng đi vào phòng bếp: "An Chi, gọt một chút trái cây đưa lên cho ông nội bà nội đi."
An Chi chuyển động, mở miệng nói: "Được rồi..."
Ngôn Hề nhìn nàng, mở miệng nói: "Đại tẩu, ta có mua trái cây về."
"Có cái gì, có dưa lưới không? Ông nội thích ăn cái đó."
"Ân, có mua, còn có...Quả đào."
"...Đi lấy vào đi," Tiêu Vũ Đồng vào phòng bếp, thanh âm nhỏ lại, "An Chi thích ăn đào, mợ cũng rửa cho ngươi một ít."
"Cám ơn mợ."
"Ân, được..." Ngôn Hề nói xong thân thể liền chuyển động, vẫn còn đang nhìn gương mặt An Chi.
Hai người đối mặt nhau, giống như là đang chờ đối phương lên tiếng nói câu đầu tiên trước.
An Chi cụp mắt xuống, cắn môi dưới.
"Trở về...Trở về rồi?" Bờ môi Ngôn Hề mấp máy.
"Ân...Di di." An Chi nâng má lúm đồng tiền lên cười với nàng một cái.
Bữa tối rất phong phú, có canh xương sườn nấu củ sen, cá kho, xà lách trộn, gỏi khoai tây chua cay, bông cải xanh xào, cải xào tỏi, bánh bí ngô và bánh khoai môn xếp đầy một bàn.
Ngôn Dĩ Tây trở về, vẫn luôn cùng An Chi trò chuyện những chủ đề chỉ có hai người bọn họ hiểu.
"Ngươi chọn đề tài gì cho bài thảo luận?"
"Cảm biến vi chất lỏng dựa trên giấy 3D."
"Cũng không tệ, ở Boston có rất nhiều trường y khoa, nó có thể là một bước đột phá trong lĩnh vực này."
Ngồi cách bọn họ không xa, Liễu Y Y nhăn mặt, âm thầm hỏi Ngôn Hề: "Ngươi nghe có hiểu bọn họ đang nói cái gì không?"
Khóe môi Ngôn Hề nhếch lên, xoa nhẹ mi tâm, lắc đầu.
"Ai...Bộ dạng hắn nghiêm trang nói hưu nói vượn thật sự là quá gợi cảm..." Liễu Y Y chống cằm.
Ngôn Hề sợ ánh mắt của mình quá mức rõ ràng, nhìn nàng nhị ca, lơ đãng đem tầm mắt của mình kéo dài sang phía bên kia.
"Ân, ta còn phải tự chọn những chủ đề có liên quan đến chuyên ngành khác, bây giờ vẫn còn rất lạ lẫm."
"Khi làm nghiên cứu khoa học, tất cả các ngành học đều tương đối có liên quan, tầm nhìn phải rộng lên một chút, phải trao đổi nhiều với người hướng dẫn, nhưng mà những chuyện ngươi phải làm thì hoàn thành cho tốt, phải cẩn thận, khi làm nghiên cứu khoa học phải cẩn thận phải có kiên nhẫn..."
"Ân, lão sư hướng dẫn rất nghiêm khắc, chính là có chút khẩu âm, hơi khó nghe."
"Nghe không hiểu sao?"
"Cũng không hẳn, chính là...Rất giống khẩu âm của Matthew McConaughey."
Ngôn Dĩ Tây khẽ giật mình: "Ai?"
"Phốc!" Liễu Y Y cười ha ha, "An Chi, ngươi tha cho nhị cữu cữu của ngươi đi, hắn cũng chỉ biết Marlon Brando thôi."
An Chi hé miệng cười cười.
"Ai vậy, rất nổi tiếng sao?" Ngôn Dĩ Tây nghi hoặc nói.
"Ân, rất gợi cảm, diễn lại tốt." Liễu Y Y nói.
An Chi nhìn bộ dạng bọn họ trêu chọc lẫn nhau, thiếu chút nữa ý cười từ trong ánh mắt đã tràn ra, nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt của Ngôn Hề.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ngôn Hề dời đi chỗ khác trước.
Trên bàn cơm vẫn rất náo nhiệt, khẩu vị của Dư Thắng Nam không tốt, muốn ăn mặn, nhưng mà ăn một miếng lại cảm thấy ngán, bụng của nàng rất lớn, thật sự rất vất vả.
Nhưng mà vẻ mặt của nàng luôn trấn định, mỉm cười, Tâm di ở bên khuyên nhủ nàng.
Tuấn Tuấn đã hơn chín tuổi đang chọc chọc chén cơm, hắn lớn rất nhanh, lượng cơm ăn vào cũng nhiều lên không ít, nhưng mà cũng vô cùng kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, làm Tiêu Vũ Đồng tức giận đến mức vừa quở trách vừa gắp thức ăn cho hắn.
Bầu không khí náo nhiệt quen thuộc trên bàn cơm làm cho An Chi âm thầm cong cong đôi mắt.
Thật tốt, đây là nhà của nàng.
Bỗng nhiên nàng ngẩn người, nhìn thấy món trứng sốt cà chua trên bàn ăn.
Nàng gắp một miếng, ăn thử, ngay lập tức ngẩn người.
Là ngọt.
Nàng len lén liếc nhìn về phía Ngôn Hề.
Đột nhiên không nói nên lời, tiếp theo nơi sóng mũi là một hồi mạc danh kỳ diệu chua xót.
"Ha, An Chi, ăn ngon đi? Đây là thức ăn di di của ngươi làm đấy." Đúng lúc Tiêu Vũ Đồng nhìn thấy nàng ăn, cười nói.
Mọi người trên bàn cơm đều kinh ngạc, Liễu Y Y ôi một tiếng: "Ngôn Tiểu Ngũ cũng sẽ làm thức ăn sao?"
"Đúng vậy," Tâm di thở dài, "Cuối cùng cũng học được một món ăn."
"Chậc chậc chậc...Ta cũng ăn thử xem?" Liễu Y Y cười tủm tỉm nói, ăn một miếng trứng sốt cà chua, cau mày nói, "A, tại sao lại là ngọt?"
Ngôn Hề thản nhiên nói: "Thích ăn ngọt..."
"Đây là phương pháp tà giáo gì đây?" Liễu Y Y nói, "Là lạ."
"Ta cảm thấy ăn rất ngon nha, thỉnh thoảng bỏ đường cũng không tệ." Tiêu Vũ Đồng cũng nếm thử, thuận tiện gắp một miếng cho Tuấn Tuấn.
Dư Thắng Nam cười haha nói: "Có nơi trứng sốt cà chua còn cho ớt vào nữa..."
"Ồ?" An Chi và Ngôn Hề không hẹn mà cùng kinh ngạc phát ra âm thanh, ánh mắt chạm vào nhau, trao đổi một cái nhìn bất khả tư nghị.
Ý cười trong mắt Ngôn Hề càng tăng thêm một chút, má lúm đồng tiền của An Chi lõm vào thật sâu.
An Chi mím môi, cúi thấp đầu, dứt khoát cầm thìa múc mấy muỗng bỏ vào trong chén cơm, từng ngụm từng ngụm mà bắt đầu ăn.
Ngôn Hề cũng không nói chuyện, nàng ăn rất ít, chỉ ăn cháo. Hàng lông mi rủ xuống run rẩy, ý cười bên môi thoáng cái liền trở nên rạng rỡ.
Ăn cơm xong, An Chi chủ động xin rửa chén.
Tâm di: "Ai ai ai, đứa nhỏ này, vẫn còn chênh lệch múi giờ, đừng động vào, để ta rửa."
An Chi nói: "Để con làm, con rửa rất sạch sẽ gọn gàng đấy."
Tiêu Vũ Đồng cười nói: "Đứa nhỏ này, coi đây là phòng thí nghiệm của ngươi sao, Tâm di cứ để nàng rửa đi."
Tâm di nói: "Vậy ta giúp con."
Ngôn Hề đứng sau lưng nói: "Để con giúp..."
Những người khác đi ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ. Nước đầu tiên An Chi rửa, trong bồn rửa chén đều là màu trắng như bọt biển, nàng rửa xong liền đưa cho Ngôn Hề.
Ngôn Hề cầm lấy, tráng qua nước sạch một lần, lau khô, úp lên sàn chén.
Đưa qua đưa lại, truyền tới truyền lui, hai người không nói gì, nhưng mà phối hợp hết sức ăn ý.
"Ở nhà được mấy ngày?"
"Ân...Một tuần, sau đó phải trở về trường còn có lịch học."
Ngôn Hề không có lên tiếng, nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng.
"Ta, ta thi lấy bằng lái xe rồi."
"Muốn mua xe sao?"
"Để xem lại một chút đi."
Hai người lần nữa yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, An Chi nói: "Ở trong phòng thí nghiệm, tiêu chuẩn của dụng cụ hóa học sạch sẽ là 'không được có giọt nước cũng như không được có hơi nước còn đọng lại', cho nên chúng ta thường hay trêu chọc lẫn nhau, nếu như sau này không thể hoàn thành đề tài, tối thiểu có thể đến nhà hàng rửa chén..."
Ngôn Hề:...
Sau đó nàng khẽ cười một tiếng, "Hiện tượng thâm nhập phải không?"
An Chi nhìn nàng, ánh mắt sáng long lanh, nàng cấm lấy một cái chén đã được rửa xà bông, hứng nước, rửa qua, "Ngươi xem, không còn vết nước, chúng ta rửa rất sạch sẽ gọn gàng."
Ngôn Hề nhíu mày, cười lắc đầu, "Mỗi lần rửa chén cũng không cần lấy tiêu chuẩn của phòng thí nghiệm đi..."
An Chi chớp chớp mắt, hướng nàng lè lưỡi.
Rất lâu rồi không thấy được bộ dáng nghịch ngợm như vậycủa nàng, Ngôn Hề hơi sửng sốt một chút, cong mắt cười rộ lên. 

------
Được rồi, vất vả lết tới đây rồi, từ bây giờ chỉ còn lại đường và mật ong...Bà con có thể yên tâm rồi...

Bình Luận (0)
Comment