Đào Lý Bất Ngôn

Chương 119



Gió đêm mang theo hơi ẩm thổi qua, đêm chưa sâu không có ánh trăng, ánh sáng đèn ấm áp yên tĩnh, bầu không khí triền miên.
An Chi nói xong chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng, hai tay nàng che lên khuôn mặt nóng hổi.
A, thật quá xấu hổ!
"Ngươi coi như ta chưa nói gì hết, ngươi cũng không nghe được gì hết..." An Chi che mặt rầu rĩ nói, thân thể cúi xuống, nếu như trên mặt đất có một cái hố, nàng nhất định sẽ chui vào đấy.
Nàng nghe thấy Ngôn Hề khẽ cười một tiếng, sau đó người kia bước tới ôm lấy nàng. Ngôn Hề vốn cao hơn nàng, lại còn mang giày cao gót, đem An Chi ôm trọn vào trong lòng.
Giọng nói của nàng thấp mà dịu dàng, liền thủ thỉ bên tai của An Chi, "...Nhưng mà ta nghe thấy rồi."
An Chi buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Ngôn Hề, ánh mắt của nàng trong suốt như nước, mang theo tình ý e lệ.
Ngôn Hề ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ngắm nhìn nàng, liếc mắt cười: "Đương nhiên ngươi cũng rất đáng yêu."
Sau đó tầm mắt của nàng, tìm kiếm đến đôi môi của An Chi. Đôi môi non mềm như cánh hoa của An Chi, vốn đang khẽ mím, bởi vì khẩn trương mà cắn khẽ.
Các nàng gần sát trong gang tấc, đối mặt nhau, đều có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh chóng của đối phương, tiếng hít thở run nhè nhẹ.
Cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt nhau, bất luận một chút biến hóa dù là rất nhỏ nào đều có thể rơi vào trong mắt của đối phương. Trái tim An Chi đập nhanh đến muốn ngất xỉu, nàng phát hiện đôi má trắng nõn của Ngôn Hề lan ra hai vết hồng nhạt nhẹ nhẹ.
Ánh mắt có những tia sáng nàng chưa từng thấy qua, đôi môi An Chi giật giật, "Di..."
Ngôn Hề cúi đầu xuống, "Đào Đào, di di muốn hôn ngươi..."
Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, hương hoa thanh nhã quen thuộc trên người nàng lập tức vây quanh An Chi.
Đôi môi mềm mại của nàng khe khẽ chạm lên môi của An Chi, cùng lúc đó An Chi gần như là thuận theo mà nhắm mắt lại.
Bốn cánh môi chạm vào nhau.
Trong khoảnh khắc vừa chạm vào đó An Chi gần như là yếu đuối ngã vào lòng ngực mềm mại Ngôn Hề.
Ngôn Hề chẳng qua là nhẹ nhàng mà chạm vào môi của nàng, đôi môi kề sát đôi môi nàng, cũng không có tiến thêm một bước. Nhưng mà trái tim của hai người đồng dạng hoảng loạn đập thình thịch.
Ngôn Hề tựa hồ đang do dự, hoặc là có suy nghĩ gì khác, nàng không hề chuyển động.
An Chi hé mở đôi mắt ẩm ướt ra, tiếp xúc với đôi mắt phát ra ánh sáng nhạt của Ngôn Hề, hàng lông mi run rẩy, di di của nàng, đang khẩn trương.
An Chi nghĩ đến câu nói của Dương Mông Mông cùng Hứa Gia Nhĩ: Chờ đến khi ngươi hôn, thân thể của ngươi sẽ theo bản năng mà nói cho ngươi biết nên làm như thế nào.
Bây giờ tất cả suy nghĩ của nàng đều đang nói cho nàng biết, hôn di di của nàng, hôn Ngôn Hề.
Nàng theo bản năng mà ấn đôi môi lên, trúc trắc mà chạm lên đôi môi Ngôn Hề.
Môi của Ngôn Hề, giống như cánh hoa non mềm đọng sương sớm. An Chi cái hiểu cái không, chỉ có thể theo bản năng mà ngậm lấy, khẽ run run.
Trong lúc nàng không biết nên làm thế nào để tiếp tục, đôi môi của Ngôn Hề mang theo chút lực áp xuống, người kia dùng cánh môi đầy đặn bao trùm lên môi của nàng, tiếp theo dùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại trượt vào trong miệng An Chi, lướt qua hàm trên của nàng, không mãnh liệt, rất dịu dàng, khe khẽ mút hôn nàng.
Bàn tay của nàng đồng thời ôm sát lấy lưng An Chi, chỉ dẫn cánh tay của An Chi ôm lấy cổ của nàng.
An Chi run rẩy, thần trí nàng hoảng loạn, đôi má nóng hổi.
Thì ra đây chính là hôn.
Nàng thử đáp lại Ngôn Hề, đầu lưỡi vừa đưa qua, bàn tay Ngôn Hề mơn trớn đến, nhẹ nhàng nâng sau gáy của nàng lên, đầu lưỡi của nàng cũng bị người kia mút lấy.
Bàn tay An Chi vô thức níu chặt lấy mảnh áo nơi bả vai Ngôn Hề.
Hương vị thản nhiên ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, cảm giác này thật sự là làm cho người ta mất hồn, cảm giác trước đó chưa từng có.
Sau khi An Chi hôn trả lại nàng trong lòng Ngôn Hề liền run sợ, khi người kia tín nhiệm mà giao đầu lưỡi cho nàng, quả thực liền muốn thiêu cháy.
Mềm mại, hương vị ngọt ngào, dịu dàng, tín nhiệm.
Thì ra đây chính là cảm giác hôn môi cùng thiếu nữ.
Thì ra đây chính là hương vị của Đào Đào.
Các nàng xâm nhập từng chút một, mút lấy, giao hòa.
Thân thể của người kia mềm nhũn mà dựa vào nàng, giống như không còn khí lực, tay của An Chi dường như cũng không còn khí lực mà nắm chặt lấy y phục của nàng, mềm nhũn ra, sau đó người kia phát ra tiếng "A...A...", Ngôn Hề buông An Chi ra, An Chi tựa vào trên vai của nàng, mí mắt đóng lại, đã hơi ẩm ướt, An Chi từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, bộ dạng gần như đã muốn té xỉu.
Khuôn mặt Ngôn Hề tựa trên mái tóc nàng, cũng thở dốc nho nhỏ.
Không phải là một nụ hôn kịch liệt, nhưng lại rung động đến như vậy.
Bàn tay Ngôn Hề từng chút từng chút mà xoa dịu nàng, đợi đến khi hơi thở gấp của nàng từ từ đều đều lại, nhắm hai mắt, rất muốn hưởng thụ giờ khắc này, nhưng mà không thể không mở miệng nói: "Ta phải đi rồi."
"Ân," An Chi từ trong ngực của nàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thân thể của nàng hương mềm, hơi thở còn có chút bất ổn, một bộ dạng nhu thuận nghe lời lại lưu luyến.
Ngôn Hề thở ra một hơi, xoa cái cằm của nàng: "Không thể nhìn ta như vậy, bằng không ta đi không được."
An Chi ôm lấy nàng, "Thật là muốn nói không cho ngươi đi."
Ngôn Hề ôn nhu nói: "Cuối tuần ta lại sang đây."
"Không, không cần." An Chi níu lấy y phục của nàng: "Như vậy ngươi sẽ rất mệt mỏi, không được qua đây."
Sau đó nàng đếm ngón tay: "Tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai..." Thần sắc có chút khổ sở: "Chỉ, chỉ ba tháng, ta liền có thể trở về rồi."
Ngôn Hề cong cong đôi môi, "Được."
Trên mặt An Chi sự khổ sở càng sâu sắc, "Rất lâu..."
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, học tập tốt." Ngôn Hề nói.
Loại giọng điệu đối với học sinh tiểu học này, An Chi cảm thấy có chút bị khinh thường, nhưng mà đây là Ngôn Hề, nàng liền chấp nhận, nàng gật gật đầu: "Ta biết rồi!"
Ngôn Hề cười cười, buông lỏng nàng ra.
Bởi vì vừa rồi hai người hôn nhau, túi xách của nàng rơi trên mặt đất, nàng đang muốn cầm lên.
An Chi nhìn chăm chú vào Ngôn Hề, hơi mím môi, trên môi của nàng còn có nhiệt độ của Ngôn Hề, Ngôn Hề hẳn là cũng có của nàng. Đôi môi của Ngôn Hề phiếm hồng, mà hôm nay người kia không có dùng son môi.
Lần này Ngôn Hề đi rồi, phải ba tháng nữa nàng mới có thể nhìn thấy Ngôn Hề, ba tháng dài đằng đẵng.
Nàng lại không nỡ.
Ngôn Hề vừa cầm túi xách lên, An Chi tiến sát đến ôm lấy nàng, nhón chân lên, hôn nàng.
Ngôn Hề vội vàng không kịp chuẩn bị, lui lại phía sau nửa bước, túi xách của nàng một lần nữa rơi xuống mặt đất. Nàng thậm chí còn "Ân" nhẹ một tiếng. Tiếng ân khe khẽ này lập tức tiếp cho An Chi càng nhiều dũng khí, An Chi ôm chặt lấy bờ vai Ngôn Hề, nhẹ nhàng chậm rãi mút lấy cánh môi của nàng.
Vẫn là chưa lưu loát, chỉ là một phần nóng bỏng cùng đơn thuần, nóng đến mức làm cho cả người nàng đều run rẩy, mà bé thỏ con này học rất nhanh, An Chi liếm liếm khóe môi Ngôn Hề, tựa hồ muốn thử vươn đầu lưỡi sang thăm dò hấp thu mùi hương của nàng.
Đầu lưỡi của nàng khéo léo ẩm ướt mềm mại, thơm ngát ngọt ngào.
Ngôn Hề gần như đã muốn rên rỉ thành tiếng, bé thỏ con này thật sự là quá hành hạ người ta.
Bàn tay nàng đặt lên lưng An Chi, nàng muốn ôm chặt lấy người kia, An Chi quấn lấy nàng thật chặt, thân thể của các nàng dán chặt lấy nhau, có thể cảm nhận được đường cong và nhiệt độ của đối phương.
Ngôn Hề cảm thấy có chút choáng váng, nàng có chút đứng không vững rồi, thật vất vả ổn định lại trọng lượng của An Chi, Ngôn Hề theo quán tính đi tới vài bước, tự nhiên mà áp chặt vây lấy người kia trên tường.
An Chi thở dốc, bàn tay Ngôn Hề nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn nàng thật sâu.
"Di..." Đôi môi An Chi vừa bật thốt được nửa câu liền bị chặn lại.
Ngôn Hề nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, "Ta còn có một chút thời gian, một chút thời gian..."
Nụ hôn này so với vừa rồi còn kịch liệt hơn rất nhiều, An Chi theo bản năng mà phối hợp với nàng, chỉ là người nắm quyền chủ động trong tay vẫn là Ngôn Hề, gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi quấn lấy, nước bọt trao đổi, chỉ có hương vị trong veo của đối phương, chỉ có nhịp tim của các nàng.
Đầu óc An Chi choáng váng, tay chân như nhũn ra.
Lúc cả hai người đều sắp không thở nổi, rốt cuộc Ngôn Hề thả lỏng An Chi ra. Trước ngực của nàng trùng trùng điệp điệp phập phồng, đôi mắt óng ánh mang theo hơi nước. Còn tiếp tục hôn như vậy, nàng thật sự là đi không được nữa, nàng phải nhanh đi thôi.
Sắc mặt Ngôn Hề hồng nhuận phơn phớt, đôi môi cũng ửng hồng tự nhiên không cần thoa son, nàng vỗ vỗ bờ vai An Chi, một lần nữa cầm túi xách lên, nàng vuốt mái tóc dài, "Ta đi đây." Ánh mắt nhu hòa liếc nhìn người kia một cái, xoay người rời đi.
An Chi dựa vào tường, nuốt một ngụm nước bọt, thở hổn hển, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, xấu hổ cụp mắt xuống, một giây sau lại rất nhanh mà nhìn chăm chú theo bóng lưng của nàng, lưu luyến không thôi.
Ngôn Hề đi tới cửa, xe cũng đã đến rồi, nàng lên xe.
Lái xe khởi động, nàng liếc nhìn về phía sau, thở dài thật sâu, có chút bận tâm, có thể đã quá lạnh nhạt rồi hay không...Hôn xong liền bỏ đi...
Nàng lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, An Chi đã nhắn tin cho nàng: Lên đường bình an, sau đó là một biểu tượng trái tim, đến sân bay thì nhắn tin cho ta.
Nàng yên lòng, trái tim vừa mềm mại vừa chua xót, suy nghĩ đến xuất thần.
Ngoài cửa sổ xe bầu trời đã hoàn toàn là đêm đen, tựa hồ còn đang rơi xuống một cơn mưa nhỏ.
Ngoài cửa sổ hiện lên một lá cờ có ký hiệu chữ "H" rất lớn, từng ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng sậm, đã ra khỏi khu vực trường Harvard.
Ba tháng a...
Điện thoại rung lên một chút, An Chi lại nhắn tin tới.
"Ta sẽ ngoan ngoan, cũng sẽ học tập thật tốt."
Ngôn Hề nhịn không được mỉm cười, trả lời "Thật ngoan." Nàng nắm chặt lấy di động, tay kia vuốt ve bờ môi của mình, lại nở nụ cười.
Người lái xe ngồi phía trước quay đầu lại hỏi nàng: Good trip
Đáy mắt Ngôn Hề đều là ý cười vui sướng, nàng trả lời: Yeah, the best trip ever.

Bình Luận (0)
Comment