Đào Lý Bất Ngôn

Chương 99


Chương trình mới nhất của Ngôn Hề có tỉ suất người xem không tệ, nhưng nàng lại cảm thấy mỏi mệt. Chương trình muốn làm lại không thể làm được, hữu tâm vô lực.
Bận rộn mấy tháng, chớp mắt lại đến trời đông giá rét. Ngôn Hề cảm thấy khi 30 tuổi thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng, dường như đêm qua chỉ vừa tựa lên gối đầu, lại đến giờ ngủ của tối nay.
Từng ngày từng ngày, tựa hồ cũng không có chuyện gì quan trọng, cũng không có chuyện gì thú vị, nhưng mà thời gian rõ ràng vẫn bước qua.
Dạo này tâm tình của nàng không tốt lắm, giấc ngủ không quá an ổn, một ngày nào đó lơ đãng đi ra ngoài, bị cảm lạnh, không uống thuốc, kéo dài vài ngày mới tốt.
Cũng không biết là trời lạnh hay là do nàng còn chưa triệt để khỏe lại, mấy ngày nay đều mệt mỏi uể oải không có tinh thần.
Thẳng đến khi nhận được điện thoại của Liễu Y Y: "Làm ơn đi, ngươi liền cho Evan một buổi hẹn đi, thư ký của ba người ta cũng đã đến nói chuyện với sếp của ta rồi, đúng vậy, ta đã nói với ngươi ba của hắn là lão tổng trong giới truyền thông, quen biết với sếp của ta, đắc tội không nổi."
"Sao hắn còn nhớ được ta vậy?" Ngôn Hề cũng đã quên người này rồi.
"Làm sao ta biết được, cũng đã lâu rồi. Có phải gần đây gặp ngươi ở đài truyền hình hay không?" Liễu Y Y cũng cảm thấy kỳ quái.
"Không đi không được sao?"
"Giúp một chút, ăn một bữa cơm, sau đó ngươi không thích liền rút lui."
Ngôn Hề bất đắc dĩ, chỉ có thể đến nơi hẹn.
Không nghĩ tới thế nhưng là một quán rượu dưới lòng đất, nghe nói là do bạn hắn mở, Ngôn Hề bước vào bị âm thanh mãnh liệt chấn động làm muốn quay trở ra ngoài. Evan giữ chặt lấy nàng, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào nàng: "Chưa từng đến sao? Đến khiêu vũ uống rượu."
Có người quen hắn đi đến, là một thanh niên có cánh tay xăm kín, một cái bàn đầy kín, phía trên hầu như tất cả đều là các loại rượu đủ màu sắc.
Ánh mắt của thanh niên xăm kín cánh tay kinh diễm mà dò xét Ngôn Hề: "Là người dẫn chương trình của ngươi đi? Mother fucker! so damn hot!" Tiếng Anh trộn lẫn cùng tiếng Trung.
Ngôn Hề nói: "Ta không uống rượu."
"Nói giỡn sao? Không uống rượu sao?" Thanh niên xăm kín cánh tay lớn tiếng nói, từ trong túi quần lấy ra mấy viên thuốc quỷ dị, nuốt xuống.
Mi tâm Ngôn Hề giật lên một cái, cảm thấy nơi này không thể ở lâu, nghiêng đầu nói với Evan: "Xin lỗi, ta có việc phải đi trước." Nàng giật khỏi cánh tay Evan, bước nhanh đi ra cửa quán rượu.
Gió lạnh thổi lướt qua gương mặt nàng, Ngôn Hề than nhỏ một tiếng, đây là chuyện gì vậy chứ, loạn thất bát tao. Không đợi cho nàng thở phào, phía sau Evan đuổi theo, hắn cười hì hì nói: "Hey, hey, đừng nóng giận, mọi người cùng nhau vui chơi mà thôi, ngươi liền uống một ly nho nhỏ thôi."
Ngôn Hề nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ở bên ngoài ta không uống rượu."
Evan buồn cười mà nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi cần gì phải biểu hiện ngây thơ như vậy? Xử nữ sao? Không phải chứ? Xử nữ nào lại gợi cảm như ngươi vậy chứ?"
Sắc mặt Ngôn Hề lạnh xuống, đã không còn lời nào để nói với hắn. Nàng xoay người tiếp tục rời đi, mở túi xách lấy chìa khóa xe ra.
"Hey! Đừng đi, ta là thật sự thích ngươi, ngươi có một loại khí chất rất đặc biệt, rất gợi cảm lại không rẻ tiền...A!" Evan còn muốn giữ chặt lấy Ngôn Hề, bị túi xách của nàng hất ra, đánh trúng cánh tay.
Ngôn Hề lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mở cửa xe.
Evan đuổi theo, "Hey, không cần xấu hổ, nếu như ngươi không thích quán rượu, chúng ta đi khách sạn, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi vui vẻ."
"Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ lập tức báo cảnh sát, ta tin rằng thứ thuốc gì đó mà ngươi và bẳng hữu của ngươi đã dùng, cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú." Ngôn Hề nói xong câu này đang muốn lên xe, đột nhiên bị hắn dùng lực kéo ra, đến gần bên cạnh hắn.
Vẻ ngoài thì Evan đang cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Giả bộ cái gì! Loại nữ nhân dẫn chương trình như các ngươi không phài là ngủ với người ta để đi lên sao?"
Một giây tiếp theo, hắn ôm lấy hạ bộ khom lưng đau đớn gào lên một tiếng, "Ngươi..."
Trong đôi mắt khéo léo của Ngôn Hề kết thành một miếng băng mỏng, người dẫn chương trình vốn ôn nhu giờ phút này nhìn qua lại lạnh lùng xinh đẹp vô cùng, "Vô sỉ!"
Nàng lái xe rời khỏi hiện trường, trên đường gọi mấy cuộc điện thoại, qua một lúc sau, nhận được điện thoại của Liễu Y Y. Nàng lựa lời nói vài câu, ở đầu bên kia Liễu Y Y mắng ầm lên.
"Ta đã thông báo với một vị sư huynh trong ngành báo giới, hắn sẽ báo tin cho cảnh sát Đông khu Bội thành đoán chừng bây giờ cảnh sát cũng đến rồi." Trong lòng Ngôn Hề bị nghẹn đến lợi hại, "Có thể làm ảnh hưởng tới ngươi hay không, sếp của ngươi sẽ không làm khó..."
"Mặc kệ nó, ta liền giả vờ làm như không biết là được rồi, ngươi không cần để ý đến ta, ngươi thế nào rồi?" Liễu Y Y lo lắng nói.
"...Ta không sao." Ngôn Hề chưa từng phải chịu loại vũ nhục này, tay nàng đặt trên vô lăng nắm lại thật chặt.
"Không có việc gì thì tốt rồi..."
Ngôn Hề không muốn tiếp tục tán gẫu nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Nhất định là một đêm không bình tĩnh, Ngôn Hề lái xe một hồi, chiếc xe thế nhưng lại tắt máy, nàng xuống xe kiểm tra, vừa mới mở nắp đầu xe phía trước, trời đã đổ mưa nhỏ xuống.
Đêm dài mưa lạnh, lạnh lẽo cô tịch.
Ngôn Hề nhịn không được rùng mình một cái, áo khoác lông dê lập tức bị khoát lên một lớp mưa bụi tựa như tấm lụa mỏng, ngay cả lông mi cũng dính bọt nước.
Bỗng nhiên Ngôn Hề từ bỏ, gọi điện thoại kêu xe cẩu tới.
Nàng liền đứng trong một thế giới nhỏ mênh mông mưa bụi mà chờ xe đến.
Bình thường Ngôn Hề không có quá nhiều năng lượng tiêu cực, nhưng mà giờ phút này nàng cảm thấy chán nản vô cùng, không muốn lấy lại tinh thần chút nào, không muốn thể hiện sự ổn trọng của độ tuổi trưởng thành này chút nào.
Xe được kéo đi nàng cũng bắt đầu rời đi, chỉ cầm lấy một cái túi xách tay.
Có lẽ là ngày mưa, trên đường rất quạnh quẽ, thỉnh thoảng có một chiếc xe tư nhân vội vàng ầm ĩ lướt qua, lốp xe làm văng lên nhưng giọt nước vỡ vụn.
Gió lạnh ở khắp mọi nơi từ bốn phương tám hướng mà trườn vào cổ áo của nàng. Ngôn Hề vốn là bước đi không có mục đích, bắt đầu nghĩ linh tinh đến một chuyện, một vài gương mặt xẹt qua.
Rét lạnh, mệt mỏi, cô đơn lạnh lẽo cùng nhau kéo tới.
32 tuổi, người cô đơn.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên những chữ này. Giờ này khắc này, một không gian chua xót rộng lớn trong tim không kịp phòng bị nương theo những từ này mà làn tràn ra, lan tràn ra khắp cả trái tim.
Ven đường có một trạm xe buýt, nàng đi đến ngồi xuống một lát, dưới màn mưa bụi mờ mịt hút một điếu thuốc. Sương mờ xám trắng tan hết, nàng hơi lấy lại tinh thần một chút, đi qua nhìn bản đồ xe.
Ngón tay lướt qua những ký hiệu số xe của trạm xe buýt, dừng lại trên một lộ trình xe buýt, trên đó viết Đại học Bách khoa.
Nửa tiếng sau, Ngôn Hề đã đứng ở trước cổng trường Đại học Bách khoa.
Rất muốn nhìn thấy An Chi, đêm nay liền muốn nhìn thấy cô bé.
Dù cho đường quay về nội thành càng gần hơn, nhưng mà nàng vẫn tới đây.
An Chi nhận được điện thoại, nàng không hề nghĩ ngợi, áo khoác cũng không có cầm theo, liền vội vàng chạy ra ngoài, mấy giây sau lại quay lại cầm dù theo.
Cũng chờ không kịp thang máy, nàng trực tiếp chạy xuống theo thang bộ, thở hồng hộc mà chạy đến nói với thúc thúc trực đêm trước cổng ký túc xá một tiếng, một khắc cũng không ngừng cầm dù chạy ra ngoài.
Đợi đến lúc nàng đến cổng ký túc xá, liền nhìn thấy Ngôn Hề cúi mặt đứng dưới tàng cây. Một chiếc chiếc đèn đường cũ kỹ chiếu một vầng sáng màu cam mơ hồ dọc theo thân thể người kia.
Nghe thấy thanh âm, nàng tựa hồ có chút giật mình mà quay đầu qua, theo bản năng cong khóe môi lên tựa hồ muốn cười một cái. Sắc mặt bị lạnh đến tái nhợt, lông mi run rẩy, bọt nước từ trên mi mắt của nàng trượt xuống làm da nàng.
An Chi vừa nhìn thấy trái tim nàng tựa như bị một mũi dao đâm vào thật sâu, không nói một lời mà chạy tới, nắm chặt lấy bàn tay người kia đi thẳng vào ký túc xá.
Bàn tay Ngôn Hề giống như một khối băng rét lạnh, An Chi mím môi, càng thêm nắm chặt lấy nàng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình làm ấm cho nàng.
Đêm khuya thang máy không có người sử dụng, các nàng vừa mới vào khu ký túc xá, liền đi vào. Thang máy đi lên, Ngôn Hề dường như có lại một chút tinh thần, khóe môi nàng có chút mấp máy, "Đào Đào?"
"Ân!" Hốc mắt An Chi đều là chua xót, nàng hít vào một hơi, nâng má lúm đồng tiền nở nụ cười với người kia.
Đi vào ký túc xá, An Chi liền nói Ngôn Hề cởi áo khoác ra, nàng chạy tới dùng máy nước nóng đun nóng nước, lại đi qua ấn máy nước uống, đang muốn chạy đến tủ quần áo của mình lật tìm quần áo, bỗng nhiên lại vỗ vỗ đầu, trước lấy ra một cái khăn lông lớn đưa cho Ngôn Hề.
Ngôn Hề bước vào gian phòng ấm áp, cởi áo khoác, cầm khăn lông lớn lau tóc, nhìn An Chi đang chạy quanh phòng, cả người giống như một con thỏ nhỏ đang tạc mao khẩn trương.
Trên gương mặt của nàng rốt cuộc đã có thần thái, mỉm cười nói: "Không sao đâu."
An Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, áo khoác đã ướt đến không thể mặc được. Nàng bỏ một viên đường đỏ vào ly trà gừng, vọt đến rót một chút nước ấm.
Ghét bỏ quá chậm, trực tiếp cầm thìa dùng lực gõ gõ cho viên đường vỡ ra.
Lúc làm những động tác này, gương mặt nàng phồng lên, cau mày, phi thường nghiêm túc chăm chú tựa như đang làm một thí nghiệm rất quan trọng.
Ngôn Hề nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng bất giác liền cong lên.
Gõ vỡ xong lại cho thêm chút nước nóng vào, khuấy lên.
Cuối cùng An Chi đưa đến trong tay Ngôn Hề: "Đây, uống trước một ngụm, sau đó cầm lấy, làm ấm tay!" Giọng nói tuy rằng mềm mại, nhưng mà còn có chút thể mệnh lệnh.
Dường như các nàng đổi vai trò cho nhau. Ngôn Hề cảm thấy thú vị.
Ngôn Hề nghe lời cầm cái ly uống một ngụm, chất lỏng mang vị ngọt nồng đậm cùng với chút cay cay chảy xuống cổ họng, cuối cùng thư thái không ít.
"Ngồi xuống đó đi!" An Chi chỉ chỉ vào cái giường phía sau nàng.
"Không được, quần áo của ta đều ẩm ướt rồi." Ngôn Hề trì hoãn.
"Vậy ngồi xuống ghế của ta đi." An Chi kéo cái ghế qua để nàng ngồi xuống.
Ngôn Hề đành phải nghe theo nàng.
Nàng ngồi trên ghế, từng ngụm từng ngụm từ từ uống. Tuy rằng quần áo ướt sũng đều dính trên thân thể, chỉ là trong lòng phi thường ấm áp.
Tiểu An Chi của nàng, Đào Đào của nàng, sẽ chiếu cố người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment