Đạo Ma Nhị Đế

Chương 117

Một đêm vào lúc canh ba, có bốn bóng người từ xa lao vút đến vùng ngoại ô phía Đông, Thành Dung Huyện. Nơi họ đến là một nông trang, bên ngoài có tường bao bọc, họ dừng lại nơi cổng.

Người điều khiển nội bọn cất tiếng:

- Lão phu là Đường Nhất Thu, vâng lệnh đến đây mong được Vương phiên chúa tiếp kiến!

Quảng Tây thuộc quyền quản hạt của Nam phiên chúa họ Vương, một thuộc hạ cao cấp của Vô Tình cung. Trước kia phiên trấn này do Lôi đình thủ Dương Oai quản trị, Dương Oai chết rồi, Tào Duy Ngã chọn Vương Thiện Hữu thay thế. Câu Lậu Thiên Phủ nằm trong vùng quản hạt của Vương Thiện Hữu trước khi Tào Duy Ngã đến đây, thì mọi cuộc chuẩn bị cho trận chiến Câu Lậu Sơn đều do Vương Thiện Hữu bố trí. Cho nên Đường Nhất Thu trước hết phải tìm tay đầu não, y theo kế hoạch đã sắp bày với sự thỏa thuận của Triệu Sĩ Nguyên, luận về địa vị, Vương Thiên Hữu có thân phận cao hơn Cửu Cung một bậc, nhưng vâng lệnh mà đến thì Đường Nhất Thu chẳng khác nào một khâm mạng đại thần do triều đình gởi đến, Vương Thiên Hữu phải đích thân nghinh tiếp.

Để giữ oai phong của một người đại diện, chủ thượng, Đường Nhất Thu lấy vẻ nghiêm trang đứng chờ cho Phiên chúa ra tiếp đón.

Không lâu lắm, trong trang đèn đuốc được đốt sáng lên. Cổng trang mở toang ra, từ bên trong xuất hiện một lão nhân mặt vuông, râu rậm và nắn, theo sau có tám vệ sĩ.

Đường Nhất Thu bước tới một bước, vòng tay chào:

- Đường Nhất Thu bái kiến Phiên chủ!

Vương Thiên Hữu bật cười ha hả:

- Đường huynh đừng quá thủ lễ chứ! Bổn phiên chủ chậm nghinh tiếp, xin thứ lỗi nhé!

Lệnh chủ đến rồi à?

- Tại hạ vâng lệnh đến thỉnh Phiên chủ!

Lão quay đầu về phía sau, vẫy tay:

- Bay đâu?

Một đại hán đáp:

- Có mặt!

Hắn bước tới, hai tay bưng hai mâm nhỏ đựng đầy châu ngọc. Số báu vật đó, Phiên chủ thù lao cho các sứ giả, và tập quán phát sanh như vậy từ lâu, người trong Vô Tình cung không còn lạ lùng gì nữa.

Đường Nhất Thu tiếp nhận, thốt mấy lời cảm tạ.

Vương Thiên Hữu hỏi:

- Bổn phiên chúa có thể dẫn bọn hộ vệ mình, đến bái kiến lệnh chủ chứ?

Đường Nhất Thu nhìn tám vệ sĩ đứng sau lưng Vương Thiên Hữu thầm nghĩ:

- Dù ngươi mang đủ tám gã kia cùng theo ngươi, vị tất ngươi sẽ được an toàn?

Nghĩ thế Đường Nhất Thu đáp:

- Lệnh chủ có nghe phiên chủ vừa thu nạp bốn cao thủ, người muốn gặp mặt để xem các vị ấy như thế nào. Phiên chủ có thể dẫn họ cùng đi. Chắc lệnh chủ không trách cứ đâu!

Lão chọn bốn người trong tám vệ sĩ, đoạn đi theo Đường Nhất Thu. Họ đi về phía Đông Nam, Vương Thiên Hữu năm người, Đường Nhất Thu bốn người, tất cả chín người phân hai nhóm âm thầm tiến bước, không ai nói một tiếng nào. Họ đến một sơn cốc trên núi cao, nơi đó có Thập Tam Thái Bảo đón chờ, nhường cho Vương Thiên Hữu vào cốc rồi trấng iữ bên ngoài miệng cốc như cũ. Qua một đoạn đường, họ lại gặp năm người khác trong nhóm Cửu Cung ở trước một thạch động.

Vương Thiên Hữu buột miệng hỏi:

- Lệnh chủ ở trong thạch động?

Đường Nhất Thu gật đầu:

- Phải xin phiên chủ cứ vào!

Vương Thiên Hữu ung dung bước, theo sau có đủ bọn Cửu Cung và bốn vệ sĩ. Vào đến bên trong thạch động rồi, đột nhiên Vương Thiên Hữu quay mình điểm nhanh vào cơ thể của Đường Nhất Thu, thuận tay điểm luôn vào người của hai vị Cửu Cung khác. Đồng thời bốn vệ sĩ cũng xuất thủ chế ngự bốn vị nữa. Thế là bọn Cửu Cung bị hạ bảy người còn lại hai, hai người đó vội hú vọng một tiếng dài, rồi phi thân vọt ra cửa động. Nhưng bốn vệ sĩ đã ngăn chận lối ra rồi.

Hai vị Cửu Cung gằn giọng:

- Các vị tạo phản?

Vương Thiên Hữu bật cười ha hả:

- Đến bây giờ các vị mới phát hiện ra thì muộn lắm đó!

Một giọng nói từ phía ngoài vọng vào:

- Phải! Muộn lắm rồi!

Nhị vị Cửu Cung nhìn ra bất giác kêu lên:

- Tân...

Nhưng họ bị điểm huyệt liền, không còn phát thoại được nữa.

Tất cả chín vị Cửu Cung đều bị điểm huyệt, không nói năng không cử động được, song thần trí vẫn còn sáng suốt. Vừa lúc đó bọn Thập Tam Thái Bảo cũng bị một số người điểm huyệt, mang vào động, đặt chung một chỗ với Cửu Cung.

Bỗng có tiếng cười sang sảng vang lên, nghe tiếng cười đó, Thập Tam Thái Bảo và Cửu Cung vô cùng mừng rỡ, ngẩng mặt nhìn lên, thây Triệu Sĩ Nguyên từ từ bước ra.

Vương Thiên Hữu giật mình, kêu lên:

- Thiếu lệnh chủ đã đến...

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

- Suýt chút nữa có cuộc tương tàn giữa đồng đạo!

Vương Thiên Hữu chợt tỉnh ngộ, cùng bật cười vang:

- Thì ra Thiếu lệnh chủ sắp đặt cho Đường lão đệ đến thử thách bọn tại hạ!

Triệu Sĩ Nguyên vẫn còn cười thích thú:

- Lão tiền bối thứ lỗi cho bổn lệnh chủ!

Thì ra cái tin Tào Duy Ngã định tập kích Câu Lậu Thiên Phủ vào đêm rằm tháng tám, quần hùng tại Câu Lậu Sơn đã hay trước khi Triệu Sĩ Nguyên nhờ Thư Tiếu Thiên mật báo.

Bạch diện thư sinh Tần Chung hoạch định một phương sách chiêu dụ Nam phiên chủ Vương Thiên Hữu, đồng thời quần hùng lại phái các cao thủ trong Vô Vi phái âm thầm phá hủy các cơ cấu của Vô Tình cung trong các vùng phụ cận. Sau hết, họ an bày một mẻ lưới bủa vây quanh Câu Lậu Sơn, chờ đợi bọn Tào Duy Ngã đến là bắt trọn số. Triệu Sĩ Nguyên cũng tóm lược các thành quả do chàng đạt được dọc đường trước khi đến đây.

Bọn Thập Tam Thái Bảo và Cửu Cung được giải huyệt, cả bọn lại kéo về Câu Lậu Sơn.

Nhưng Triệu Sĩ Nguyên lại muốn ra đi ngay, đến Vô Tình cung gấp, vì chàng sợ Thất Diệu và Bát Man không chống cự nổi dư đảng của Tào Duy Ngã, đồng thời chàng cũng nói cho Tần Chung và Hồng Chấn biết là chàng đã tìm ra chỗ ở của phụ thân chàng. Chàng muốn nhân dịp này đến Liễu Châu thăm cha mẹ luôn. Dĩ nhiên Triệu Sĩ Mẫn, Triệu Sĩ Luân và Hồng Chấn, Tần Chung đòi theo. Bắt buộc chàng phải để cho họ theo chàng, đến Liễu Châu rồi chàng để họ Ở lại đó, còn chàng thì dẫn Thập Tam Thái Bảo, Cửu Cung, Tứ Khuyết thẳng đến Vô Tình cung. Sự việc diễn tiến đúng kế hoạch, thu thập mong muốn. Trong khi chàng trở lại Câu Lậu Sơn thì các đại môn phái đã cử người đến đó trước, chờ cho chàng về đến để tổ chức lễ khánh hạ thanh bình. Chàng không lời hứa với Văn Công Đạo, ghé lại phủ Ninh Hương mang luôn Lý Thiếu Lân về Câu Lậu Thiên Phủ.

Tại Câu Lậu Sơn có đủ mặt anh hùng hào kiệt bốn phương tề tựu nghinh đón chàng.

Nơi tấm bia chắn lối lên Câu Lậu Sơn, từ xa xa chàng trong thấy lão lệnh chủ Triệu Bồi Nhân, Nữ Hoa Đà Cổ Mộ Liên, hai bên song thân chàng có Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ và Thanh liên ngọc nữ Lý Linh. Mừng mừng tủi tủi, xúc động, hoan hỉ, ngày chiến thắng cũng là ngày đoàn tụ, trùng phùng. Đoàn tụ tiểu gia đình họ Triệu, đoàn tụ đại gia đình võ lâm. Cuộc lễ khánh hạ thanh bình phải là tưng bừng náo nhiệt kéo dài liên tiếp mấy ngày đêm. Rồi hôn lễ của một trai tài Triệu Sĩ Nguyên và hai gái sắc Lý Linh với Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp nối...

Từ nay, Câu Lậu Sơn là thánh địa của võ lâm, và Triệu Sĩ Nguyên là thần tượng của giang hồ...
Bình Luận (0)
Comment