Editor: Cassie Woonie
Beta: Tiểu Điệp
ω
Tôi vốn đang kinh ngạc, hắn lại đột
ngột hỏi như thế, nhất thời không nghĩ ra được gì, lắc lắc đầu nói: “Lớn như vậy á? Hình như là chưa ăn bao giờ thì phải, nói thế nào nhỉ? Trợ
lý Lương, anh rốt cuộc muốn nói đến cái gì vậy?”
Trợ lý Lương quệt lấy một ít máu của
tôi, chăm chú quan sát rồi nói: “Vừa rồi nghe kể lại tình hình, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Trước kia tôi từng nghe một vị tiên sinh nói rằng
trên đời này có một thứ trông như mảnh giáp màu đen, người nào ăn nó máu có thể trừ tà, cả côn trùng cũng không dám đến gần, là một loại thuốc
bắc vô cùng hiếm thấy. Cậu thử nghĩ kỹ lại xem đã từng ăn cái gì tương
tự chưa?”
Tôi à lên một tiếng, mảnh giáp màu
đen ? Thuốc bắc? Đúng thật là làm khó tôi rồi, dạo gần đây có quá nhiều
chuyện xảy ra, ăn uống lúc nào cũng vội vội vàng vàng, cũng chưa từng
mắc bệnh gì, nên tôi cũng chẳng để ý tới việc bản thân đã ăn thứ gì cho
lắm, bây giờ đột nhiên hỏi thật sự chẳng nhớ được cái gì hết.
Lão Dương cười giễu tôi: “Ông đây chỉ nghe nói rằng máu chó đen, máu gà trống có thể trừ tà, quả thật không
nghĩ đến là lão Ngô nhà chúng ta cũng có bản lĩnh này. Chuyện này tốt
nhất là cậu đừng có để lộ ra ngoài nghe chưa, nếu không khắp nơi người
người tìm cậu xin máu, chẳng mấy chốc mà cậu thành cái xác khô đấy nhá.” Nói xong lại phá lên cười lớn.
Tôi mắng: “Con mẹ nó cậu có thể tích
chút công đức cho cái miệng cậu không vậy? Cái gì mà chó với gà! Tôi cho cậu biết, máu người từ xưa đã là thứ có thể trừ tà rất tốt, đặc biệt là máu của tử tù, trên pháp trường còn có người nhờ pháp y trám máu vào
vải trắng rồi buộc lên xà nhà. Không hiểu đừng có ăn nói lung tung.”
Lão Dương thấy tôi có vẻ giận, đắc ý cười to hơn, mới cười được hai tiếng, đột nhiên kêu lên “Ôi… ”, đứng dậy
vuốt vuốt lưng, khóe miệng run run. Đại khái là do vết thương lúc trước, bây giờ vừa cười cho đã đời khiến cho cơn đau lại nhói lên.
Tôi rủa thầm rõ đáng đời, không thèm
để ý tới hắn nữa, quay sang trợ lý Lương: “Anh phải nói cho rõ ràng để
tôi còn hình dung được cụ thể một chút chứ. Màu đen, hình mảnh giáp, thứ như thế nhiều lắm. Nó có đặc điểm gì nổi bật không?”
Trợ lý Lương nhăn mày suy nghĩ rồi
ngượng ngùng nói: “Bản thân tôi cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, chỉ là nghe người khác nói đến từ khá lâu rồi, mấy thứ đặc thù gì đó thực sự
không nghĩ ra.”
Tôi nghe thế không khỏi thất vọng thở dài.
Trợ lý Lương cười cười: “Tiểu ca, cậu đừng để ý quá như thế, cũng không phải chuyện gì xấu cả. Vừa rồi nếu
không có cậu chẳng phải tất cả chúng ta đã xong đời rồi sao. Tôi thấy
đây là số mệnh đã được định trước rồi. Cậu nghĩ mà xem sau này mà đi đổ
đấu, có khả năng này đụng thứ gì cũng không lo không hạ được nha.”
Tôi nghe xong cũng chẳng thấy có hứng thú gì, chỉ mới đi được một đoạn đường mà đã thành như thế này, phải
nói số tôi quá xui. Sau này mà còn muốn đi đổ đấu, chắc là lúc đó chết
chắc. Tôi ngẩng đầu lên nói với bọn họ: “Mà nói đi cũng phải nói lại,
bây giờ không thể làm xét nghiệm, không thể biết có đúng là máu tôi có
tác dụng thật hay không, nếu không phải thì phiền lắm. Nhân cơ hội này
tốt nhất chúng ta nên đi nhanh lên một chút, qua ải này rồi hãy nói.”
Trợ lý Lương vốn định tiếp tục nghỉ
ngơi, nhưng lại nhìn thấy đám cổ trùng vẫn đanmớig rục rịch ẩn núp tứ
phía, đành đồng ý với ý kiến của tôi. Chúng tôi lại nhích người bò được
mấy bước, lão Dương đột nhiên túm lấy tay tôi khiến tôi dừng lại, giọng
khàn khàn: “Chờ… Chờ một chút!”
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt
hắn trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt rõ ràng không ổn chút nào.
Tim tôi đập thịch một cái, vội vã hỏi hắn làm sao vậy?
Lão Dương một tay bám vào nham thạch, một tay vuốt vuốt sau lưng, nghiến răng nói: “Tôi cũng không biết làm
sao, vừa rồi mới cười một tiếng, lưng liền đau muốn chết, có thể vừa rồi lúc sợi dây đứt bị va đập mạnh làm tổn thương gân rồi, cậu xem thử coi, sao mà đau khiếp thế này, chẳng còn chút sức lực nào hết.”
Vừa rồi sau khi dây thừng đứt lìa thực sự lực va chạm không nhẹ, tôi đã sớm cảm thấy đau nhức khắp mình mẩy,
nhưng vừa rồi tình huống nguy cấp, không có thời gian lo lắng nọ kia,
bây giờ căng thẳng tạm trùng xuống, những vết thương này lại bắt đầu
phát tác. Lão Dương ở đoạn dây dưới cùng, bị va đập mạnh hơn chúng tôi
nhiều, không biết có bị gãy xương chỗ nào không.
Tôi bảo hắn đừng có cử động, vén áo hắn
lên, thấy phía sau lưng ở vị trí xương sườn thứ ba chỉ có một vệt máu
đọng, nhưng mà bị lõm xuống một chút, tôi thuận tay ấn xuống một cái,
hắn đột nhiên rống lên như lợn bị chọc tiết, oằn lưng ra sau, tưởng
chừng như muốn đụng ngã chết tôi.
Tôi thầm rủa không hay rồi, bị thương thế này xem ra không nhẹ, động một chút mà đã đau như vậy chẳng lẽ gãy xương thật?
Lão Dương mặt nhăn mày nhó gượng dậy, khó khăn quay đầu lại hỏi tôi tình hình thế nào. Tôi cau mày, không biết
nói sao với hắn cho phải, đành bảo: “Nội thương thế này không biết chắc
được, mà cậu lại đau như vậy, chúng ta không thể đi tiếp được. Xương cốt đã suýt gãy lại còn vận động quá mức, không thể nói đùa được đâu. Phải
tìm chỗ nào bằng phẳng một chút để kiểm tra cẩn thận xem sao.”
Lão Dương một lòng muốn đi tiếp, nhăn mặt cố gắng đứng dậy, cắn răng nói: “Kiểm tra cẩn thận thì miễn đi, đèn pin và đuốc của chúng ta cũng không thể duy trì trong thời gian dài được,
lên được trên kia rồi nói sau.”
Trợ lý Lương nhìn lưng của hắn, lắc đầu
nói: “Không được, Dương ca, tiểu Ngô ca nói đúng đấy, lưng anh bị biến
dạng rồi, nhất định phải xem xét kỹ, nếu gãy xương thật thì phải xử lý
ngay, nếu không thì đoạn xương gãy sẽ đâm vào lồng ngực, lúc đó thì xong đời, vấn đề này tôi cũng có biết qua loa một chút, hiện tại chúng ta
cũng không còn cách đích bao xa nữa, dừng lại một chút cũng không sao
đâu.”
Lão Dương còn muốn đôi co với hắn một hai câu, nhưng hình như thật sự là quá đau, khóe miệng nhếch lên lại biến
thành rên rỉ, tôi thấy bên cạnh có cái động nhỏ tương đối bằng phẳng,
nháy mắt với trợ lý Lương, hai người không nói thêm nữa mà lẳng lặng dìu lão Dương đặt xuống chỗ tốt nhất trong động. Tôi cầm cây đuốc cắm ở cửa động để tránh cho lũ cổ trùng bò vào.
Cái động này ước chừng sâu khoảng bảy,
tám mét, cao không đến một mét, bởi vì quanh năm ánh mặt trời không rọi
tới được, không khí lại vô cùng ẩm ướt, có một tầng nham trên vách đá bị nấm mốc ăn mòn lấm tấm. Dường như có một chút dấu vết sinh hoạt của con người, nhưng mà cũng không rõ ràng cho lắm. Đi sâu vào độ năm, sáu mét
có thể nhìn thấy đáy huyệt động là một khối nham thạch thô ráp. Còn lại
chẳng có gì nữa.
Tôi xem xét một chút, thấy không có gì
nguy hiểm, mới thu cây súng lại. Trợ lý Lương dùng phách tử liêu làm vật cố định, dùng sợi dây buộc vào lưng lão Dương, sắc mặt lão mới dịu lại
một chút. Tôi chợt nghĩ, người này không giống chỉ làm trợ lý, cái gì
cũng biết. Xem ra lần sau nếu có đổ đấu, nhất định cũng phải tìm nhân
tài như vậy.
Trợ lý Lương vừa xong việc tôi liền sà
vào hỏi hắn tình hình thế nào rồi, hắn hạ giọng nói với tôi: “Xương chắc là không gãy, nhưng khẳng định bị rạn rồi, tôi mới cố định tạm thời cho cậu ta, chắc là không đau nữa, nhưng mà tiểu Ngô ca, cậu tốt nhất phải
khuyên bạn của cậu, đã bị như vậy rồi tuyệt đối không thể tiếp tục trèo
lên trên được đâu.”
Tôi thấy trợ lý Lương liếc mắt một cái,
biết hắn có ẩn ý gì đó, đại khái là khuyên chúng tôi nên đi xuống. Dọc
đường đi hắn ám chỉ cho tôi cũng không phải một hai lần, hơn nữa, mạo
hiểm như vậy đối với hắn mà nói quả thật vô cùng miễn cưỡng, tôi thấy
hắn đã sớm có ý định thoái lui rồi, nhưng bởi lão Dương quá kiên trì mà
không nói ra được. Nay hắn đã tìm được một cái cớ, đương nhiên phải
tranh thủ cơ hội nói ra rồi.
Nhưng nếu vậy thì tôi cũng không biết có nên tin tưởng vào lời nói của hắn về thương thế của lão Dương hay không đây.
Trợ lý Lương thấy tôi còn hoài nghi, lập
tức nói: “Tiểu Ngô ca, mặc dù tôi không chung đường với các cậu, nhưng
tất cả đều là người trên giang hồ, có một số việc tôi không đời nào giả
bộ ngớ ngẩn để lừa gạt. Tự cậu cũng biết, nói thật, cậu nhìn xem hiện
tại bộ dạng chúng ta như vậy, nếu vẫn tiếp tục đi lên, chỉ sợ ngay lúc
này sẽ chết ở đây mất.”
Tôi nhìn thoáng qua lão Dương, thấy hắn
còn đang cố gắng chịu đau, không để ý đến chúng tôi đang nói gì, vì thế
tôi vỗ vỗ bả vai trợ lý Lương, nhẹ giọng nói với hắn: “Chuyện này tôi
còn muốn xem tình hình thế nào đã, anh cũng đi nghỉ ngơi, bây giờ nói
cũng không phải lúc. Cho dù là muốn đi xuống, cũng phải nghỉ ngơi đủ rồi mới đi được.”
Trợ lý Lương thở dài một tiếng, dựa vào
một bên, xoa xoa bắp đùi của mình, không lên tiếng nữa. Tôi cũng ngồi
xuống kiểm tra mấy thứ đồ còn lại, day day huyệt thái dương, bắt đầu suy nghĩ những lời của trợ lý Lương.
Tôi vốn cũng chẳng có hứng thú lắm với Lý Tỳ Bà. Trước kia nếu muốn tôi bỏ cuộc, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng bây giờ đã thiên tân vạn khổ trèo lên tới đây, đến lúc này mới nói bỏ cuộc, quả thật có chút không cam lòng, có cảm giác lâm trận rồi lại
lùi bước. Nhưng tôi cũng hiểu rõ, trợ lý Lương nói không phải không có
lý, hiện tại chúng tôi một người gãy xương, một người thể trạng vốn
không ổn định, mà ngay cả bản thân tôi cũng đã đến cực hạn, nếu như còn
cố chấp muốn trèo lên, thật sự là hành động không sáng suốt.
Nhưng nếu cứ như vậy, để thuyết phục lão
Dương vẫn là rất khó. Dù sao tôi và hắn mới là người cùng hội cùng
thuyền, bây giờ lại hợp tác với người ngoài để đối phó hắn, không chừng sau này đến bạn bè cũng không được nữa. Hơn nữa trợ lý Lương này nhìn
qua có vẻ rất vô dụng nhưng vẫn là người từng trải trên giang hồ, không
chừng hắn đang muốn tách chúng tôi ra, nếu cứ theo ý kiến của hắn mà đi
có thể sẽ rơi vào bẫy của hắn, quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được gì, tôi quyết định không nghĩ nữa, đến đâu hay tới đó vậy.
Tôi quay đầu lại xem hai người, trợ lý
Lương đã ngủ rồi, hắn đã quá mệt mỏi, ngủ còn ngáy khò khè nữa. Lão
Dương cũng lim dim, nhưng mà ngủ không sâu, đại khái là do vết thương
trên lưng. Cái hang nhỏ này tuy rằng ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng so với treo
ngược ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn nhiều, tôi thấy bọn họ ngủ ngon như
vậy, tự nhiên mệt mỏi cũng kéo tới, mặc dù tự nhủ trong lòng rằng bản
thân không được ngủ, nhưng lại ngủ mất tiêu lúc nào không biết.
Giấc ngủ này quả là cực kỳ sảng khoái,
nhưng khi tỉnh lại chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, một loại cảm giác đau
nhức khắp người. Lúc này cây đuốc đã vô cùng yếu ớt, chắc chắn tôi đã
ngủ rất lâu. Ló đầu ra ngoài nhìn thử, cổ trùng đã không thấy đâu nữa,
chỉ có vài con vẫn còn thập thò ngoài đó.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, bật đèn pin soi về
phía trước, từ nơi này nhìn lên, tôi đoán chúng tôi chỉ còn cách đỉnh
cây đồng khoảng ba bốn giờ mà thôi, đồ đạc ở trên đó, có thể nói là lấy
được khá dễ dàng, bây giờ mà đi xuống thật sự có chút đáng tiếc.
Lão Dương còn chưa tỉnh dậy, nhưng sắc
mặt bình ổn, chắc đã khá lên nhiều. Tôi quay đầu sang trợ lý Lương muốn
đánh thức hắn, bàn bạc bước kế tiếp nên làm sao bây giờ, vừa nhìn, chợt
phát hiện mới vừa rồi hắn còn nằm ở cái chỗ kia, bây giờ đã không thấy
đâu nữa.
“Uhm?” Tôi hơi sửng sốt một chút, lấy đèn pin chiếu sâu vào trong sơn động cũng không thấy tung tích của hắn, tự
nhủ người đi đâu mất rồi? Lúc này, tôi bỗng không thấy cây phách tử liêu vốn làm cố định vết thương cho lão Dương đâu cả, lập tức toàn thân đổ
mồ hôi lạnh, một chuỗi dự cảm không lành ồ ạt kéo tới, vội sờ sờ bên
hông mình, quả nhiên súng của tôi cũng mất rồi.
“Khốn kiếp!” Tôi mắng to một tiếng, thật
sự không nghĩ tới hắn lại là loại người như vậy, lén trộm súng của tôi
trong lúc tôi đang ngủ! Nhưng mà, tại sao hắn không lấy luôn cả đèn pin, không có công cụ chiếu sáng, hắn hành động thế nào được? Tôi lòng như
lửa đốt, cũng không suy nghĩ cẩn thận, vớ lấy cây đuốc muốn đi ra ngoài
đuổi theo hắn, người này khá chậm chạp, nếu như đi chưa lâu, tuyệt đối
có thể đuổi kịp.
Vừa mới bước tới cửa động, tôi còn chưa
biết là hắn đi lên hay đi xuống, trước mắt đột nhiên lại lóa lên một tia ánh sáng. Một tốp bóng đen từ phía trên đáp xuống, đạp một cước vào
ngực tôi. Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí dâng lên, cả người ngã vào
trong động. Sau khi ngã xuống đất, tôi cắn răng muốn đứng lên, nhưng cằm lại bị giáng cho một cú, lần này vô cùng đau, tôi cơ hồ muốn ngất xỉu,
đang mơ mơ màng màng, chợt thấy một gã béo miệng ngậm điếu thuốc tiến
vào động, tay cầm một khẩu súng ngắn, trợ lý Lương mặt mày tái mét theo
sau hắn.
Tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra kẻ mập
mạp kia, chính là một trong hai ông chủ tiệm đồ cổ Quảng Đông, hình như
là họ Vương thì phải. Hắn chĩa súng về phía tôi, để tôi bước sang một
bên, quay đầu lại nói với trợ lý Lương: “Lão Lương, đó chính là người đã ăn Kỳ Lân Kiệt sao?”