Đạo Mộ Bút Ký

Chương 139

Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo

Beta: Thanh Du

~0O0~

Viên đạn sắt của Trần Bì A Tứ vừa bay qua, ngọn lửa chập chờn trong nháy mắt lại trở nên u ám. Bóng người kia mơ hồ trở lại, loáng cái đã không còn thấy rõ. Viên đạn sắt không biết rốt cuộc đập phải chỗ nào, phát ra một tiếng giòn giã rồi lăn xuống mặt đất, tiếng va đập vang vọng giữa linh cung trống trải làm người ta nghe mà gai ốc nổi đầy mình.

Trong tích tắc ánh lửa bùng lên kia, mọi người đều bị cái bóng kia dọa cho nhảy dựng. Thuận Tử lại càng hoảng sợ, khẽ kêu lên kinh hãi: “Cái thứ quái quỷ gì thế này?!”

Hoa hòa thượng lập tức bưng miệng cậu ta lại không cho nói tiếp, vài người đã vô thức chạm tay lên chuôi dao.

Trần Bì A Tứ khoát tay bảo chúng tôi đừng căng thẳng như thế, sau đó liếc mắt sai phái Hoa hòa thượng. Người kia lập tức nhảy lên đăng nô kế bên, đưa một tay đập cho lửa tắt ngóm.

Tôi không thể không bội phục sự tỉnh táo của Trần Bì A Tứ. Trong hoàn cảnh quái gở thế này, người ta thường không nghĩ đến chuyện tắt nguồn sáng cạnh mình mà đều mong nơi mình đứng càng sáng càng tốt; nhưng thật ra trong tình huống này, giấu mình vào bóng tối mới là an toàn nhất.

Đăng nô vừa tắt, trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào bóng đêm. Màn đêm dày đặc như sương mù thoáng cái đã bủa vây lấy chúng tôi, đăng nô phía bên kia dường như càng thêm sáng tỏ.

Chúng tôi cũng lần lượt tắt hết đèn pin của mình đi, ai nấy đều nín thở theo dõi cái bóng phía bên kia. Bóng tối vây quanh lập tức kích thích thần kinh của tôi, khiến tôi nhanh chóng cảm nhận được trái tim mình đang đập vô cùng dữ dội.

Cái bóng kia rõ ràng là của một người, thân hình phần lớn hòa vào bóng đêm. Thứ gây cho người ta cảm giác dị dạng là cái cổ dài đến kì quái của hắn, kèm thêm thứ gì đó mà người ta không thể nói rõ là gai hay là xúc tu, thoạt nhìn không giống con người, mà cứ như… cứ như loài chim.

Tôi vô thức rùng mình ớn lạnh, tim đập thình thịch. Ngoại trừ Muộn Du Bình, những người khác đều ở quanh đây. Cái bóng này nhìn qua cũng biết nhất định không phải Muộn Du Bình, lẽ nào trong đây còn có ai khác?

Vậy hắn là hạng người gì? Vì sao lại xuất hiện trong linh cung trên đỉnh núi tuyết này? Chẳng lẽ trận tuyết lở ban nãy đã làm lính biên phòng chú ý, còn người nọ là quân giải phóng đi tiền trạm?

Cũng không phải. Chưa nói trận tuyết lở xảy ra tít trong khe núi, nếu thật sự bị phát hiện, muốn chạy tới nơi bét nhất cũng mất một ngày, làm gì mà nhanh dữ thế.

Tôi đột nhiên lại nghĩ, linh cung này là cái bẫy do Uông Tàng Hải sắp đặt. Đã là bẫy, dĩ nhiên phải hiểm ác vạn phần. Kẻ đạp trúng bẫy tuyệt đối không thể tưởng tượng được chờ đợi hắn trong cạm bẫy là thứ gì, mà cái bóng này, phải chăng chính là quái vật Uông Tàng Hải bố trí sẵn từ khi đặt bẫy?

Chúng tôi không dám thở mạnh, nhìn chòng chọc vào cái bóng kia, hòng suy luận ra điều gì từ hình dạng và động tác của nó. Ít nhất cũng phải để cho chúng tôi biết thứ này rốt cuộc là người hay là ‘thứ gì đó’ chứ.

Nhưng thật kỳ lạ, cái bóng kia vẫn cứ đứng trân trân ra đó y như một bức tượng đất, đến lắc cũng không thèm lắc lấy một cái, dường như không phải vật sống.

Đợi được một lát, thấy hai bên vẫn chẳng có động tĩnh gì, Bàn Tử bắt đầu sốt ruột, bèn nói nhỏ: “Không phải chứ, là vật sống ắt phải cử động. Thứ này vẫn không hề nhúc nhích, hay là chúng ta hoa mắt rồi, thực ra nó chỉ là bóng của mấy cái đăng nô khắc trên cột thôi?”

Diệp Thành đáp: “Nói nhảm, đăng nô không phải đều đứng một bên sao? Làm sao nó mọc chân chạy sang bên này được?”

Bàn Tử thì thào: “Chẳng phải có linh khí đất trời thì đàn tỳ bà cũng thành tinh sao (*)? Không chừng mấy cái đăng nô bằng đá trong này đã thành tinh cả rồi, có thể tự do đi lại.”

(*) Trong Tây du ký có “tỳ bà tinh” nhưng thực chất nó không phải cây tỳ bà thành tinh, mà là con bọ cạp tinh ở trong động Tỳ Bà nên gọi tỳ bà tinh. Chi tiết này không rõ là tác giả cố tình, hay nhầm lẫn thật.

Cơm Nướng Chảo: Tui nghĩ nó hẳn là con tỳ bà tinh chị em của Đát Kỷ đó =3=

Tôi nghe hắn nói mà cả người phát ớn, lúc này cũng không dư hơi đi đánh giá lời Bàn Tử nói là đúng hay sai nữa. Mới vài tháng trước đây đến cả bánh tông tôi còn không tin là thật, mà đến giờ số bánh tông tôi nhìn thấy đã ngồi kín hai sới mạt chược được rồi, giờ hỏi có yêu quái hay không, tôi thật chẳng dám đoán. Nhưng Bàn Tử nói đăng nô bằng đá kia thành tinh, tôi phần nhiều vẫn cảm thấy đây là một câu nói đùa. Bàn Tử càng vào lúc nguy hiểm thì lời nói lại càng không đáng tin, điều này cũng liên quan mật thiết với tính cách của hắn.

Nhưng có một điều Bàn Tử nói không sai: chỉ cần là vật sống thì nhất định sẽ phải cử động. Cứ coi như nó chỉ là một cái bánh tông đi thì cũng không thể đứng trơ ra đó như tảng đá, vậy mà cái bóng này vẫn đứng im không nhúc nhích, thật là quái gở.

Bất kể nó là thứ gì, chúng tôi cũng không thể giằng dai ở chỗ này mãi. Tuy nhìn không thấy nhưng tôi biết rõ bốn phía trong này lổm ngổm bò đầy “Tường xuyến tử”, nếu lại có người bị cắn, tuy không nguy đến tính mạng nhưng trên núi tuyết thiếu thốn y phục thuốc men, đây cũng là chuyện nguy hiểm chết người.

Chúng tôi thì thào chụm lại bàn tính, mấy người kia cơ bản cũng nghĩ giống tôi. Bàn Tử hạ giọng cực kỳ thấp, nói: “Vậy ta cũng đừng đứng đực ra đây ngắm nghía thân hình của nó nữa, cứ lén lút lại gần mò thử xem. Nếu là người thật thì đè mọe nó ra mà tẩn!”

Vài người lên tiếng tán đồng, tôi cảm thấy bên người có trận gió nổi lên, nóng ruột muốn chạy qua ngay. Bốn bề tối đen thế này thì cũng chẳng sắp xếp đội hình cho nổi, tôi cứ kiên trì nhắm hướng ánh lửa duy nhất mà đi thôi.

Cái đăng nô kia cũng không xa chúng tôi lắm, tiến lên vài bước, cái bóng kia càng lúc càng hiện rõ, tôi càng nhìn càng thấy nó quái đản. Bất tri bất giác, một thứ dự cảm nổi lên ngày một rõ rệt. Khi sắp đến gần khu vực ngọn đèn kia có thể soi sáng, tôi vô thức bước chậm lại, náu mình trong bóng tối, nhẹ nhàng từ tốn mà áp sát.

Cho đến khi cái bóng đen kia chỉ còn cách hơn mười bước, tôi mới nheo mắt nhìn nó cho kĩ, soi từng ngóc ngách một, tim đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như tắm. Tôi đành phải cầu khấn ông trời đừng để tôi gặp phải thứ mình không muốn thấy.

Nhưng theo tầm nhìn ngày càng gần, tôi dần dần ý thức được ông trời chắc chả thèm phù hộ cho cái hạng người trộm mồ quật mả chúng tôi đâu. Thứ trước mắt càng lúc càng hiện rõ, trong nháy mắt tôi không nhấc nổi bước chân nào nữa, chỉ thấy người nhũn cả ra, cuối cùng toàn thân vậy mà cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích nổi nữa.

Tôi hoàn toàn không thể dùng lời diễn tả được những gì mình thấy. Con quái kia có thể nói là một con vật khổng lồ hình dạng giống du diên, nhưng có đúng là du diên không thì tôi cũng chịu, bởi vì nó quá bự. Tôi biết con du diên bự nhất có thể dài hơn một mét, nhưng con này rõ ràng còn lớn hơn nhiền. Con du diên ngóc nửa người lên như rắn, cuốn lấy một ngọn đăng nô. Cần cổ mà chúng tôi thấy thật ra chỉ là cái bóng do cặp ngạnh độc to tướng và xúc tu dài ngoằng của nó tạo thành. Vô số cái chân dài ngoằng rủ xuống, con trùng bự vẫn không hề nhúc nhích, tựa như đang hít lấy chất khí tỏa ra từ dầu đèn.

Trong phân ngành động vật nhiều chân, loài rết Scolopendra galapagoensis vùng biển Caribe có thể dài từ 40 đến 60 cm, tuy nhiên loại dài hơn một mét thì đến nay chưa từng phát hiện. Với hình thể khổng lồ như vậy, e rằng tuổi thọ của con trùng này phải đến hơn một ngàn năm rồi.

Tiếng người rên rẩm vọng đến từ bốn phía, tôi thậm chí còn nghe thấy Bàn Tử thì thào chửi một câu: “Tổ sư nó!” Hiển nhiên mấy người khác mò đến đây cũng đã nhìn thấy nó, bắt đầu không tin vào mắt mình. Tôi nhớ tới khối phong thạch khổng lồ có khắc hình rồng lai rết mình đã gặp giữa đường, bỗng vỡ lẽ ra vì sao con rồng của người Đông Hạ lại mọc ngàn chân như rết.

Xem ra sau khi rút vào núi sâu, bọn họ bắt gặp con du diên khổng lồ đã tôn nó thành hóa thân của rồng rồi.

Trong lúc đầu óc rối loạn, tôi nghe có người hô lên vài tiếng, ý là: “Rút lui!” Lúc đó cũng chẳng biết câu này do ai nói, tôi bất giác lùi về phía sau, cứ lùi mãi lùi mãi, cũng chẳng biết đã lùi đến chỗ nào, nhìn bốn phía chỉ thấy một màu đen kịt. Thì ra sau khi Hoa hòa thượng dập tắt đăng nô của chúng tôi ở đằng kia thì chúng tôi đã không còn mục tiêu để rút về nữa, vừa lùi lại đã rã đám hết.

Tôi lại bật đèn pin lên, muốn thắp một cây đăng nô để thu hút sự chú ý của bọn họ, lại thấy cách đó không xa cái bóng của con du diên chớp lên một cái, đăng nô cạnh nó nháy mắt đã bị dập tắt, một tích tắc sau con du diên khổng lồ đã hòa lẫn vào bóng tối.

Đột nhiên tôi nhớ ra Thuận Tử đã nói du diên có tập tính lao vào hơi nóng, chợt có cảm giác không ổn. Đúng lúc này, ở một chỗ rất xa, Hoa hòa thượng đốt một cây pháo lạnh rồi hô: “Mọi người tuyệt đối không được thắp đèn trên đăng nô, hãy nhìn pháo lạnh mà tập hợp lại chỗ tôi này.”

Trong bóng tối tôi nghe thấy tiếng vô số cẳng chân cào đi cào lại trên mặt sàn, tần suất cực nhanh, tôi nghe cũng không xác định được nó ở chỗ nào. Dù sao tiếng động cũng ngày càng lớn, mau mau ba chân bốn cẳng mà chạy thôi.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe tiếng Bàn Tử gọi với lại từ một hướng khác: “Tại sao lại không thắp? Thắp cái này lên tạm thời sẽ dụ được con trùng bự kia một lát, không thắp để nó lao thẳng vào chúng ta hở? Nó rõ lắm chân, chúng ta đua không lại với nó đâu.”

Hoa hòa thượng đáp: “Không được! Tôi vừa ngửi thứ dầu thắp đèn kia, trong dầu có Trùng hương ngọc. Mùi đó mà phát tán đi, càng nhiều…. cái loại này leo ra, đến lúc đó càng phiền toái.” Hắn thoáng dừng lại một chốc, hiển nhiên không biết phải gọi loại du diên khổng lồ này là gì.

Tôi nghe hắn nói khả năng không chỉ có một con, trong lòng lập tức kinh hoảng, vừa nhằm hướng pháo lạnh của Hoa hòa thượng mà chạy trối chết, vừa gào lên: “Chúng ta xử lí sao với con này đây?”

Hoa hòa thượng đáp: “Cứ chạy đến nơi rồi tôi khắc có cách. Coi chừng đằng sau đó, giống trùng này bò nhanh lắm đấy.”

Tôi nhanh chóng nương theo ánh pháo lạnh chạy bổ tới bên cạnh Hoa hòa thượng. Thoáng cái bốn phía xuất hiện nhiều vệt đèn pin loang loáng, có mấy người từ trong bóng tối vọt ra. Chúng tôi chạy hụt cả hơi, chẳng thốt ra nổi lời nào. Bàn Tử đè tay lên ngực, vừa nhìn nhìn bóng tối vây quanh, vừa hỏi Hoa hòa thượng: “Được rồi, đã tới nơi, có cách gì thì nói mau đi! Thứ kia đuổi đến đít rồi.”

Nói xong liền nghe thấy tiếng chân bò khiến người ta co rúm kia vang lên từ một hướng, nhưng rồi thứ tiếng kia nhanh chóng biến mất, hình như con trùng bự này cũng không đuổi tới, mà đã ngừng lại rồi.

Hoa hòa thượng cũng thở hồng hộc, vừa ho khan vừa vỗ vỗ vào ba lô, trình bày: “Thực ra cũng không phải cách gì đặc biệt. Chúng ta còn thuốc nổ, cho nó nổ chết luôn.”

Bàn Tử nghe xong cười lạc cả giọng, nói: “Vậy cũng tốt, nhiệm vụ vẻ vang này phải nhờ cậy anh thôi. Anh cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc giùm ông cụ ở nhà.”

Hoa hòa thượng đáp: “Tôi không cần phải đi, đã sắp xếp xong rồi, tự nhiên sẽ có người làm.”

Tôi bỗng nhiên cảm giác trên mặt anh ta thấp thoáng một tia lạnh lẽo, đồng thời cũng hiểu ra điều gì đó, bèn ngoảnh lại, biến sắc hỏi: “Lang Phong đâu?”

Hoa hòa thượng không nói câu nào, chỉ nhìn về bóng tối phía bên kia, nói: “Chuẩn bị cho tốt. Sắp tới lúc rồi.”

Lời còn chưa dứt, một tiếng “Ầm” thật lớn thình lình vang lên, bóng tối bên kia bỗng bùng lên một quầng lửa chói mắt. Theo phản xạ, cả đám chúng tôi bổ nhào xuống nằm rạp trên đất, lập tức có vô số vụn gỗ trút xuống như mưa trên đầu, cả mặt sàn rung lắc dữ đội, ván gỗ bắn lên suýt nữa đập vào mũi tôi. Sức ép của vụ nổ không lớn, nhưng tiếng nổ rất rền, chấn động đến nỗi màng nhĩ tôi ong ong cả lên, nhất thời không nghe rõ gì cả.

Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng vụ nổ, chỉ thấy sàn đã bị phá ra một cái hố to, miệng hố cháy xém. Con “rồng du diên nghìn chân” đã nát bét phần đầu, thân vẫn không ngừng quằn quại, mà chỗ bị nổ tung, dĩ nhiên là nơi ban nãy chúng tôi đặt Lang Phong.

Tôi lập tức hiểu ra Hoa hòa thượng đã làm gì. Chẳng trách hồi nãy con “rồng du diên nghìn chân” kia không đuổi tới chỗ chúng tôi, thì ra nó đã bị Lang Phong đang bất tỉnh ở đằng kia hấp dẫn, mà Hoa hòa thượng lại cài thuốc nổ lên người hắn…

Tôi thực sự không dám tin vào mắt mình, ngoảnh đầu lại nhìn Hoa hòa thượng và Trần Bì A Tứ. Mấy người này đều không tỏ thái độ gì, cứ như chuyện này không hề liên quan đến mình.

Trần Bì A Tứ nhận thấy vẻ mặt của tôi, bèn vỗ vỗ tôi, nhẹ giọng bảo ban: “Trước ba sau bốn, ông nội ngươi không dạy ngươi sao? Nếu đổi lại là ta, bọn họ cũng sẽ làm vậy với ta thôi. Đã làm cái nghề này, tự nhiên phải giác ngộ được điều này.”

Trước ba sau bốn là tiếng lóng trong giới thổ phu tử. Ý là đụng chuyện gì, trước khi làm phải cân nhắc ba bước, sau khi làm phải cân nhắc bốn bước. Thổ phu tử trong lòng đất, mỗi hành động đều liên quan đến tính mạng, cho nên trước khi làm bất cứ chuyện gì anh đều phải cân nhắc đến chuyện sẽ phát sinh sau ba bước và cách xử lý cần thiết. Nếu cảm thấy mình không có cách giải quyết thì chuyện này anh không thể làm, hơn nữa những suy tính như vậy phải được tập thành thói quen.

Mục đích của Trần Bì A Tứ khi nói những lời này, tôi cũng hiểu rõ. Kỳ thực tình trạng của Lang Phong đã như vậy, cơ hội theo chúng tôi sống sót ra ngoài đã là cực kỳ xa vời rồi. Ý ông ta muốn nói là sớm muộn gì cũng chết, chi bằng cho hắn chết thoải mái một chút.

Ông nội tôi đã từng nói trong quyển bút ký của mình, ở dưới lòng đất có những khi chờ anh ý thức được nguy hiểm thì đã muộn, cho nên khi nguy hiểm còn chưa phát sinh anh đã phải nghĩ đến nó. Trộm mộ là công việc tỉ mẩn, lại cần có gan, xưa nay không biết đã có bao nhiêu kẻ đầu óc nửa vời nóng máu xông xuống cổ mộ, trực tiếp biến mình thành đồ bồi táng rồi.

Nói thì nói thế, nhưng cái chết của Lang Phong thật sự là quá oan uổng, bỗng chốc làm tôi nảy sinh cảm giác ngay cả đứng bên Trần Bì A Tứ cũng không hết sợ hãi.

Chỉ tiếc lúc này tôi cũng không có cách nào bày tỏ nỗi lòng mình, đành hít sâu một hơi, cố gắng giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ánh lửa phía trước dần dần lụi đi. Cọc gỗ ván sàn ở đây đều đã đóng băng nhiều năm, trong khe kẽ toàn là những hòn băng do hơi nước trong không khí kết thành, càng đốt càng chảy nhiều, càng chảy nhiều lại càng khó bắt lửa.

Mấy người chúng tôi bước về phía cái hố bị phá ra trên sàn. Bước chân tôi nặng trĩu như đeo đá, rất sợ mình đột ngột nhìn thấy mảnh chân tay gì đó của Lang Phong. Bàn Tử và Phan Tử lại không có phản ứng gì lớn, hình như đã quá quen với những chuyện thế này rồi, hoặc cũng có thể bọn họ cho rằng biểu lộ sự buồn bực ra ngoài chỉ là vô ích. Bàn Tử thấy tôi có vẻ không cách nào nguôi ngoai, còn vỗ vỗ tôi, bảo khẽ: “Thôi được rồi, dù sao cũng là người của bọn họ, không chừng trên tay còn mang nợ máu, làm chuyện ác sớm muộn cũng phải trả giá.”

Thuận Tử vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, gần như đã bị dọa cho ngây người ra, ngơ ngác đi theo chúng tôi.

Đến chỗ cái lỗ bị phá ra trên sàn, chiếu đèn pin xuống mặt dưới một cái, gạch đá dưới mặt sàn bằng gỗ bị nổ tung thành một cái hố to, dưới đất dùng đá tảng màu đen làm hành lang gia cố, cũng bị thổi bay mất lộ ra một khe hở, bên dưới trống không.

Tôi biết rõ bên dưới là nơi nào, vì tòa linh cung này được xây dựng một phần trên sườn dốc nhưng sàn lại nằm ngang, phía dưới đảm bảo sẽ phải có một khoảng không gian hình tam giác dùng xà chống đỡ; tất cả các công trình xây dựng trên sườn dốc hay trên vách núi, ví dụ như cung điện Potala (nơi Đạt Lai Lạt Ma vốn phải ở, nằm tại thủ đô Lhasa của Tây Tạng), đều có kết cấu này.

Trong khe có gió lạnh thổi ra, hiển nhiên nó thông ra bên ngoài. Tôi ngẫm nghĩ một lát, khoảng không hình tam giác phía dưới bốn phía cũng dùng tường vữa trắng vây quanh, không biết tình hình dưới đó thế nào, nhưng đã có gió thổi thì chỗ này hẳn là thoát ra ngoài được.

Trong này rõ ràng có vấn đề, trên mặt đất lại rải đầy du diên. Nếu cứ cố đấm ăn xôi đi ra từ cửa chính, chỉ e càng đi sẽ càng thêm nguy hiểm. Đúng lúc này lại phá ra một cái hố, vừa hay có thể giúp chúng tôi thoát thân.

Bàn Tử nhảy vào cái hố vừa bị phá ra, không gian dưới mặt đất vẫn không đủ cho một người lách qua, phải đào rộng ra mới được. Hoa hòa thượng cũng nhảy vào giúp, Bàn Tử bèn hỏi tôi đào xuống dưới thế này có sao không?

Tôi bảo bọn họ không được làm ẩu. Hành lang đá mùa đông vốn đông cứng đến giòn ra, ban nãy nổ tanh bành như thế đảm bảo đã phá hủy hoàn toàn kết cấu chịu lực bên dưới. Bên dưới cũng không biết cao bao nhiêu, ngộ nhỡ nó thình lình sụp xuống thì không phải chỉ một hai người dính trấu, mà rất có thể sẽ khiến toàn bộ mặt đất quanh đây lõm xuống, đến lúc đó linh cung sẽ trở thành mồ mả vùi lấp chúng tôi.

Vì vậy Bàn Tử và Hoa hòa thượng buộc dây thừng vào eo, đầu kia thắt vào một cái cột cực lớn. Cả đám chúng tôi đều buộc người vào sợi dây thừng đó, như vậy lỡ sụp xuống còn có thể tiếp cứu lẫn nhau.

Chuẩn bị xong xuôi, Bàn Tử bắt đầu lấy búa nện xuống mặt đá, không ngờ mới đập một cái đã nghe tiếng “răng rắc” đột ngột vọng lên từ dưới chân, một cây xà nhà to bằng miệng bát ăn cơm bên dưới bị hắn dẫm gãy, nháy mắt đã kẹp chân hắn lại, thẳng tới gần đùi.

Tôi lại càng hoảng, còn tưởng rằng nói sập là sập luôn, may sao chỉ bị chôn một chân bên dưới. Bàn Tử chửi thề một câu cực kỳ khó nghe, định kéo chân ra, nhưng giật cả buổi mà cái chân bị kẹp đến đầu gối kéo thế nào cũng không ra. Bản thân Bàn Tử cũng thấy hơi quái, đột nhiên mặt mũi biến sắc, hét lớn: “Không xong, có cái gì đang kéo chân tôi!” Nói rồi người liền tụt xuống dưới.

Hoa hòa thượng vội vàng giữ chặt hai cánh tay hắn, ra sức kéo lên trên. Những người khác cũng đồng loạt tới hỗ trợ, kéo chân hắn ra, nhưng lại không sao kéo được hắn lên khỏi miệng hố, hình như phía dưới có thứ gì đó thật sự đang níu lấy hắn.

Diệp Thành bật đèn pin chiếu xuống dưới, mọi người lập tức rùng mình. Chỉ thấy từ cái động do Bàn Tử giẫm sập trên hành lang đá có một cái tay bầm tím thò ra, bấu chặt lấy cổ chân hắn.
Bình Luận (0)
Comment