Đạo Mộ Bút Ký

Chương 235

Hai phút sau, A Ninh ngừng thở, chết trong lòng tôi. Trong mái tóc ngắn rối bù, gương mặt xinh xắn khiến người ta không nhìn thấu kia giờ chỉ còn đọng lại một vẻ kinh ngạc, chúng tôi vây quanh cô, mãi cho đến khi cô tắt thở, yên tĩnh, thời gian như đông cứng lại.

Trong bất chợt, tôi cảm thấy tất cả như ngừng lại, trong lòng bi thiết vô cùng, muốn khóc mà không khóc được, ngực như bị cái gì nghẹn lại.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.

Suốt dọc đường đi, tuy rằng nguy hiểm trùng trùng, tôi cũng dự liệu được sẽ có người gặp nạn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cô gái này sẽ chết, hơn nữa, lại chết dễ dàng đến thế, đột nhiên đến thế. Không có bất cứ một dấu hiệu nào, cứ xảy ra như vậy, sau đó, người mới lúc nãy còn đang nói chuyện, lập tức đã chết rồi. Hơn nữa, là chết thật rồi, chúng tôi ngay cả cơ hội để cứu cũng không có.

Tôi mới đầu còn không tin vào cảnh tượng trước mắt, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, cô gái này sao lại có thể chết được? Cô ta mạnh mẽ như vậy, xinh đẹp mà giảo hoạt như vậy, bề ngoài yếu đuối mà nội tâm kiên cường như vậy, tuy tôi không thích cô ta, nhưng tôi khâm phục cô từ tận đáy lòng. Nếu phải chết, tất cả mọi người ở đây đều mạnh mẽ hơn tôi, người dễ chết nhất, phải là tôi mới đúng.

Thế nhưng đúng là cô đã chết, ngay trước mặt tôi, dễ dàng đến thế, chân thực vô cùng, cứ như vậy mà chết.

Tôi thoáng cái có cảm giác như thể bị đánh về nguyên hình, lần lượt các sự việc, tuy rằng đều nguy hiểm trùng trùng, nhưng mấy người chúng tôi đều đã vượt qua. Ngay cả ở Tần Lĩnh tôi cũng chỉ có một mình mà ra ngoài, cũng miễn cưỡng sống sót trở về. Tôi có lần còn tưởng, sau tất cả những chuyện này, những kẻ như tôi đã cực kỳ lợi hại rồi, có kinh nghiệm tương đối rồi, chỉ cần bọn tôi ở cùng nhau, dù có gặp phải nguy hiểm thế nào đi nữa, phần lớn vẫn có thể ứng phó, cho dù có chết, cũng phải là chết ở nơi hiểm nguy nhất trong cổ mộ. Thế mà bây giờ, A Ninh cứ thế dễ dàng chết đi, bởi một con rắn. Tôi bỗng nhận ra, sai rồi, con người vốn chính là loài động vật yếu ớt nhất, bất kể là Muộn Du Bình, Phan Tử, hay tôi, ở nơi như thế này, đã phải chết thì là chết, dù thân thủ tốt, kinh nghiệm phong phú mấy cũng vô ích.

Đây là quy luật thực tế, chứ không phải tình tiết trong phim ảnh hay tiểu thuyết, chỉ cần gặp phải loại chuyện này, chúng tôi đều sẽ chết, cho dù là Muộn Du Bình, nếu khi nãy đứng ngay cạnh thác nước, cũng chắc chắn sẽ chết!

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp phía trước, lập tức cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng tột độ. Trong nháy mắt đó, tôi quả thực muốn co cẳng mà chạy, mặc kệ tất cả, phải thoát khỏi nơi này.

Bấy giờ, trời cuối cùng cũng sáng, ánh mặt trời từ một bên hẻm núi chiếu xuống, bốn bề đều sáng bừng lên, phía trước hơi nước bốc lên hầm hập, màn nước của thác bắn tung tóe, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo thành một đám sương trắng bao phủ lấy bầu không của rừng mưa rậm rạp.

Mỹ cảnh vẫn thế, mỹ nhân chẳng còn.

Phan Tử là một người đã nhìn thấu sinh tử, lúc này mặc dù vẻ mặt cũng là đáng tiếc, nhưng vẫn còn trầm tĩnh hơn so với chúng tôi nhiều. Chỉ là anh bị trọng thương, cũng không nói được gì nhiều, bèn bảo chúng tôi, đây là chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng quá đột ngột, nhưng chúng ta phải tiếp nhận rồi, ở đây không biết có còn cái loại rắn này nữa hay không, không thích hợp ở lâu, chúng ta phải đi thôi, tìm một nơi sạch sẽ rồi lại nghĩ cách.

Tôi nhớ đến Muộn Du Bình vừa giết con rắn mào gà kia, trong lòng cũng dâng lên chút buồn rầu, quay đầu nhìn xác rắn lềnh bềnh trên mặt nước thì chợt phát hiện ra, không thấy xác rắn đâu nữa. Nghe nói loài rắn này biết trả thù kẻ đã giết đồng loại nó, không chết không ngừng, quỷ dị lạ thường, ở nơi này lâu quả thực có nguy hiểm, nhớ đến thảm trạng của A Ninh, cũng không ở lại nổi nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không nỡ bỏ lại xác A Ninh ở nơi này, tôi bèn cõng cô ta lên, Bàn Tử dìu Phan Tử, mọi người không lại đi vào rừng rậm nữa, bèn đi sát dọc theo biên giới hẻm núi, đạp nước mà đi.

Không ai có thể tán gẫu được gì. Bàn Tử cũng không thể nào hát dân ca miền núi nữa, tôi thậm chí không biết vì sao mình lại phải tiến lên phía trước. Trong đầu tôi trống rỗng.

Bước nông bước sâu, ngẩn ngơ đi về phía trước, suốt hơn mười phút vẫn không tìm được nơi nào khô ráo cho chúng tôi nghỉ ngơi. Mặt trời càng ngày càng lên cao, không khí mát mẻ của trận mưa rào đêm qua loáng cái đã không còn, tất cả mọi người đã đến cực hạn, quá mệt mỏi, buổi đêm thì bị tập kích, quần nhau, leo cây, chết, chạy thoát thân, dù là người sắt cũng không có hơi sức đâu nữa rồi. Càng chết hơn nữa là, nhiệt độ càng lên cao, độ ẩm nơi này thay đổi càng nhiều, Bàn Tử không chịu nổi nhất là điều này, suyễn muốn chết luôn, cuối cùng lại biến thành Phan Tử dìu anh ta đi.

Đang suy nghĩ xem có nên nghỉ ngơi luôn tại đây hay không, đột nhiên hẻm núi trước mặt xuất hiện một con dốc, dòng suối nước mưa trên mặt đất trở nên cuồn cuộn mà chảy xuống, hướng xuống phía hạ lưu, chúng tôi cẩn thận đi men theo hướng suối chảy, xuống đến cuối con dốc, liền thấy cửa vào thung lũng xuất hiện trước mắt.

Trong đó cây cối thưa thớt, tất cả chỉ có một vùng đầm lầy đen sì, chừng hơn hai trăm mét, sau đó lại dần dần cây cối rậm rạp lên, phía sau là cả một mảng lớn những sinh vật thủy sinh của rừng mưa đang ngầm mình trong bùn lầy, tuy không cao lắm mọc rất tươi tốt um tùm, xoắn bện khó gỡ, sâu không lường được.

Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, có một cảm giác về số mệnh truyền đến, hóa ra đây gọi là cửa ra khỏi hẻm núi, đêm qua chúng tôi chỉ còn lộ trình hơn mười phút, mà chúng tôi lại chọn lựa dừng lại. Giá như lúc đó chúng tôi kiên trì đi tiếp, có lẽ kết quả đã khác rồi.

Càng đi vào bước về phía trước, đến sát biên giới vùng đầm lầy, từ nơi này nhìn về phía đầm lầy, tầm nhìn có hạn, không mênh mông bát ngát giống như những gì chúng tôi nhìn thấykhi ở trên đỉnh núi đá ngoài thung lũng. Nếu không phải đi men theo vách núi đá, cũng không biết liệu có ra đến được thung lũng hay không nữa. Phía trước vẫn là rừng rậm um tùm, cảm giác chỉ là hẻm núi kéo dài. Đương nhiên vẫn có sự khác biệt, dưới chân càng đi càng cảm thấy không đúng, nước càng ngày càng sâu, hơn nữa, nước bùn lầy ở dưới càng ngày càng không đứng vững được.

Cũng may ở chỗ cạn của đầm lầy còn có một tảng đá rất lớn tương đối bằng phẳng, rất đột ngột mà nổi lên giữa đầm lầy, không bị nước nhấn chìm. Chúng tôi rất lấy làm lạ vì sao ở đây lại có một tảng đá to đến thế, bèn thận trọng lội nước đi đến đó, trèo lên, mới phát hiện ra, trên tảng đá khổng lồ này có điêu khắc rất nhiều đường hoa văn trang trí rất phức tạp, hơn nữa, ở dưới nước còn có một cái bóng cực kỳ to lớn, hình như là một phần của mấy pho tượng cỡ khổng lồ song song với nhau.

Nơi này là một lối đi vào thành Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu là vương của Tây Vực, trong suốt một thời gian dài là lãnh tụ tinh thần tuyệt đối của Tây Vực, như vậy, lối vào thành Tây Vương Mẫu đương nhiên không quá mộc mạc. Có lẽ, đây là một pho tượng đá hồi xưa, hoặc là một pho tượng của công trình bảo vệ thành, dùng để uy hiếp tinh thần của sứ giả đến đây. Đương nhiên, sau quá nhiều năm như thế, loại tượng đá này bị nước mưa gột rửa không thể được bảo tồn nguyên vẹn.

Tôi vừa nhìn hoa văn cổ kính trên tảng đá, cũng cảm giác có hơi hơi giống với Angkor Wat, phải nhìn kỹ mới nhận ra đây không phải hoa văn Phật giáo của Campuchia, mà bởi vì tảng đá này cũng bị gió táp mưa sa mà biến thành màu đen màu xám, thoạt trông vô cùng thần bí và cổ xưa.

Đang suy nghĩ, nếu như nơi này có một pho tượng bị sụp đổ, như vậy, bên dưới đầm lầy này còn có những di tích khác nữa, bất chợt nghe thấy Bàn Tử gọi một tiếng, bảo chúng tôi nhìn sang bên kia.

Chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới ánh mặt trời, ở nơi khá sâu trong đầm lầy đen ngòm trước mặt, nhìn thấy chi chít chằng chịt những bóng đen khổng lồ, dường như có gì đó chìm ở bên dưới, thoạt trông thì hình như là đá tảng, một số hoàn toàn chìm hẳn trong nước. Tôi và Muộn Du Bình dùng ống nhòm mà nhìn, mới kinh ngạc phát hiện ra, cái bóng ở dưới nước trong đầm lầy, tất cả dường như toàn bộ đều là những bức tường đổ nát, kéo dài liên tục thẳng cho đến tận trung tâm vùng đầm lầy.

Phế tích của thành cổ Tây Vương Mẫu, ấy vậy mà lại bị chôn vùi dưới một vùng đầm lầy.

“Trong thung lũng này hẳn phải có một tòa thành cổ vô cùng phồn hoa, sau khi nước Tây Vương Mẫu tan rã, thành cổ hoang phế, hệ thống thoát nước sụp đổ, nước ngầm dâng lên, cộng thêm nước mưa mang theo bùn đất cát đổ ngược vào suốt mấy nghìn năm, khiến cả tòa thành bị chôn vùi dưới nước. Xem ra, quy mô thành Tây Vương Mẫu rất lớn, cái bây giờ chúng ta được nhìn thấy chỉ là lông phượng sừng lân.” Muộn Du Bình bình thản nói.

Tôi cũng có một chút kinh hãi, thành cổ bị nước nhấn chìm, loại chuyện này thực ra khá là bình thường, diện tích vùng đầm lầy này kỳ thực chắc chắn không lớn, vào thời đó mà thành cổ này đã phát triển đến tận sát biên giới vùng lòng chảo này, chứng tỏ hồi đó nền văn minh ở đây đã phát triển đến thời kỳ cực thịnh. Nhưng nói như vậy thì, cung Tây Vương Mẫu chẳng phải đã ở hết dưới lớp nước bùn này rồi sao, chúng tôi biết vào trong như thế nào đây.

Có điều, nhớ đến sổ tay của Văn Cẩm, vùng đầm lầy này đã hình thành không phải chỉ một năm hai năm, vào thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi, một người trong đội ngũ của cô là Hoắc Linh đã tiến vào cung Tây Vương Mẫu, cũng là sau một cơn mưa rào, như vậy chắc chắn là có cách để đi vào, chỉ là chúng tôi còn chưa đạt đến cảnh đó mà thôi.

Trên tảng đá tương đối khô ráo, tôi đặt thi thể A Ninh xuống, mọi người đều trong tình trạng kiệt sức, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cởi quần áo ra, trải xuống tảng đá mà nằm phơi nắng, Bàn Tử muốn đốt lò không khói, nhưng lục tung trong hành lý mà không tìm thấy cái nào, xem ra trong cơn hỗn loạn đêm qua đã rơi rớt hết rồi, không còn cách nào khác đành phải nhóm lửa, bèn góp nhặt mấy thùng nhiên liệu. Điều không ngờ lại, đầm lầy ở nơi này lại là nước mặn, xem ra ở gần đấy có thông với hồ muối lớn nào đó, may thay có nước mưa từ hẻm núi gột rửa bớt, cơ bản thì không có mùi vị gì, nếu không bọn tôi ngay đến nước để uống cũng thành vấn đề rồi. Tôi thả vài miếng khử trùng vào trước nấu ít nước trà uống. Sau đó múc nước tắm rửa sạch sẽ.

Toàn thân ngâm nước suốt cả một buổi tối, da tôi không khỏi nhăn nheo lại, cởi giày, cả chân bị ngâm nước đến trắng bợt cả ra, tróc cả da, cho dù tôi đã khâu chặt mũi giày rồi, lúc cởi tất ra vẫn có thể nhìn thấy những con gì nhỏ nhỏ như con đỉa đang bám trên chân hút máu, bèn lấy dao ra thiêu chết chúng. Nheo mắt mà nhìn xem, cũng không nhìn ra được là loài sâu bọ gì.

Có điều, nếu trong đầm lầy là nước mặn, vậy số lượng côn trùng hẳn là tương đối ít một chút. Chí ít ở đây không có khả năng sẽ có loài đỉa nước mặn, đối với chúng tôi muốn đi vào sâu trong đầm lầy, đây là một tin tức rất tốt.

Phan Tử đưa cho tôi điếu thuốc của anh, nói rằng đây là thuốc quê, lúc chia tay với Trát Tây anh đã hỏi xin một ít, có thể trừ thấp. Ở nơi ẩm ướt như thế này, chỉ cần một tuần thôi là bị ngâm nước hỏng luôn rồi, hút mấy hơi, tránh cho sau này về già muốn đi đường cũng không đi nổi.

Tôi nhận lấy mà hút, thuốc được bọc trong bao nilon, có điều, trải qua trận giày vò đêm qua, cũng hơi ẩm rồi, hút được vài hơi mà sặc chết đi được, nước mắt chảy ròng ròng, có điều quả thực rất có cảm giác, cũng không biết là về mặt sinh lý hay về mặt tâm lý nữa, hút vài hơi mà đầu óc tỉnh táo không ít, bao nhiêu mệt nhọc loáng cái đã không còn rõ ràng rồi.

Bàn Tử cũng muốn, Phan Tử bèn bẻ nửa cây cho anh ta. Anh ta đốt thuốc, hút vài hơi liền hết rồi, lại đòi nữa nhưng Phan Tử không cho. Lúc này, chúng tôi thấy Muộn Du Bình không lên tiếng gì cả, hắn đang nhìn một bên đầm lầy như đang suy nghĩ điều gì, Phan Tử chắc là cảm thấy thiếu hắn ta nữa thì không hay lắm, bèn cũng đưa cho hắn nửa điếu. Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ không nhận, không ngờ hắn lại nhận thật, chỉ có điều hắn không đốt, mà bỏ vào miệng nhai.

“Đệch, Tiểu Ca cậu không ăn thì cũng đừng làm hỏng đồ chứ.” Bàn Tử kháng nghị, “Thứ này đâu phải để ăn.”

“Chú thì biết cái gì, ăn thuốc lá còn hăng hơn hút đấy, ở Vân Nam và Myanmar phần lớn người ta đều nhai cả.” Phan Tử nói, có điều, nói xong cũng cảm thấy buồn bực, bèn nhìn Muộn Du Bình: “Có điều, xem Tiểu Ca đâu giống người nghiện thuốc? Sao biết nhai thuốc lá vậy? Cậu từng làm thủy thủ hả(*)?”

Muộn Du Bình lắc đầu, nhai vài cái rồi nhổ thuốc lá ra, dùng bã thuốc bôi loạn mấy vòng lên vết thương của mình. Tôi liếc nhìn một cái, chỉ thấy da thịt ở lòng bàn tay hắn đã trắng bợt cả ra, mặc dù không chảy máu, nhưng hiển nhiên nhiệt độ cao ở đây khiến vết thương rất khó khép miệng, bôi xong hắn nhìn Phan tử, Phan Từ nhìn lại hắn với ánh mắt hoài nghi không tin tưởng. Thế nhưng hắn không có bất kỳ ý kiến gì, lại quay đầu về nhìn đầm lầy, không để ý đến chúng tôi nữa.

Cảnh này chúng tôi cũng quen rồi, Muộn Du Bình đối với tình trạng của bản thân, hầu như lúc nào cũng giữ kín như bưng, nhưng mà tôi biết rõ, những vấn đề này phần lớn đều có liên quan đến cái đáp án mà ngay chính bản thân hắn cũng không biết ấy, “Đột nhiên có một người xuất hiện, không có quá khứ, không có tương lai, dường như không có bất kỳ mối liên hệ gì với thế giới này”, đây là những lời đánh giá của hắn về chính mình, thi thoảng ngẫm lại thực sự thấy chuẩn xác vô cùng.

Cởi trần trùng trục, cộng thêm hơi nước bốc lên trên người, cảm giác có chút thoải mái, cảm thấy tỉnh hơn chút rồi, Bàn Tử bèn lấy thịt khô nén ra cho chúng tôi ăn, chúng tôi ăn uống nhồm nhoàm một bữa, cũng không biết là cái mùi vị gì, nói chung chỉ cần lấp đầy dạ dày là được. Đến khi bao tử no đã đời thì lại mệt rã rời, thế là Phan Tử bèn dùng ba lô và các vật dụng bên trong đắp lên thành một nơi che bớt ánh sáng mặt trời, anh ngồi canh gác, còn đám người chúng tôi thì rúc vào trong đó. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sau khi vào trong vùng đầm lầy rồi thì không còn cơ hội để nghỉ ngơi nữa, bây giờ có thể ngủ ngon chính là một loại quyền lợi, cũng không có suy nghĩ dư thừa gì, vừa nằm xuống là gần như mắt tối sầm lại luôn, thế là ngủ.

Một giấc này ngủ đến mụ mị, cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lâu. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bốn phía đã tối đen, cả người nhớp dính, dụi dụi mắt mà nhìn, phát hiện trời đã tối mịt, hơn nữa lại còn mưa. Phan Tử ở một bên ngã vào đống hành lý, cũng đang ngủ, Bàn Tử ở cạnh tôi, ngáy khò khò, còn Muộn Du Bình quay mặt vào trong, cũng ngủ rất say.

Ở xa xa, mấy thùng nhiên liệu vẫn đang cháy, có điều bị nước mưa bắn vào ngọn lửa đổi màu xanh lam, không chiếu ra được xa mấy. Tôi lấy chiếc đèn bão, tìm lửa đốt lên, sau đó gọi mấy người khác tỉnh dậy, bấy giờ lại phát hiện có điều không ổn.

Hóa ra, túi ngủ bọc thi thể A Ninh ở một bên, không biết đã bị kéo mở ra từ bao giờ, nửa thân trên của A Ninh bèn lộ ra ngoài.

.

.

—————-

(*) vốn là 跑船, tức là đi thuyền mua hàng hóa rẻ ở nơi này sang nơi khác bán đắt ăn chênh lệch, số chênh lệch đó còn phải trừ tiền thuế nữa, phần còn lại mới là của mình.

Tự dưng nhớ, không biết ai còn nhớ thời bao cấp, nghề thủy thủ viễn dương, rong ruổi trên các con tàu đi viễn dương, nhặt rác thải ở nước ngoài, đem về nước bán lại. Mỗi con tàu có hạn định được mang từng này từng này hàng, kiểm kê để còn đánh thuế, đương nhiên thì hành động giấu đồ trốn thuế vẫn thường xuyên, và bị truy tố vào tù cũng thường xuyên. Thời ấy, rác ở nước ngoài là vàng ở nước mình.

Bình Luận (0)
Comment