Đạo Mộ Bút Ký

Chương 238

Chỉ một khoảnh khắc kia, tôi cũng không biết hắn làm sao mà có thể khẳng định ngay người đó là Văn Cẩm, tôi thấy người kia mặt toàn bùn, ngay cả nam hay nữ còn không phân rõ ra được. Nhưng lúc này không có nhiều thời gian suy nghĩ gì cả, Phan Tử kêu một tiếng đi hỗ trợ! Tất cả mọi người lập tức nhảy xuống nước theo Muộn Du Bình.

Lao xuống nước, chưa được mấy bước đã toàn bùn lắng, dưới đáy đầm lầy có cả một tầng rong với bèo, tôi chưa đi giày, bùn lầy và rong bèo nhơ nhớt như mỡ quét vào chân, cảm giác giống như có vô số lọn tóc quấn vào chân vậy, thật là khiến da đầu tôi tê dại. Đi mấy bước đã nhào vào vùng nước sâu, chúng tôi vung cánh tay lên bắt đầu bơi.

Muộn Du Bình bơi cứ nhanh vun vút, chớp mắt đã vọt đến gần người kia, chỗ đấy hình như mực nước không cao lắm, hắn vùng vẫy rồi đứng lên từ trong nước. Ngay lập tức, Phan Tử cũng bò lên, tiếp đến là tôi và Bàn Tử. Bàn chân tôi lại lần nữa chạm đến đáy nước, liền phát hiện ra đây là một nơi nước cạn, không cảm giác được dưới nước là tình huống gì, hình như chỉ là những tảng đá khổng lồ nổi lên trên lớp bùn lầy mà thôi.

Lúc này, cách người kia chỉ có sáu, bảy mét, tôi nhìn người đó ở khoảng cách gần, tim đập thình thịch, căng thẳng lạ thường.

Văn Cẩm xem như là một nhân vật mấu chốt, suốt từ trước đến này dường như cô chỉ là một khái niệm tồn tại trong lời kể và ảnh chụp, hôm nay lại xuất hiện ở ngay trước mặt tôi, cũng không biết có phải là cô ấy thật hay không nữa. Nhưng ở đây chỉ có Bàn Tử là cầm đèn mỏ, anh ta vừa mới đứng vững lại được, ngọn đèn cứ lắc tới lắc lui, tôi không nhìn thấy rõ lắm tình hình trước mặt.

Muộn Du Bình đã vọt tới, có vẻ vội vã khác thường, tuyệt không giống tác phong bình thương của hắn. Tôi nhìn hắn gần như đến được sa người kia rồi, thì đúng lúc ấy, người đó vụn cái quay người rụt mình vào trong nước, chạy về một phía sâu trong đầm lầy.

Chúng tôi lập tức cuống cả lên, rối rít kêu gọi, thế nhưng người nọ bơi cực nhanh, đạp nước mấy cái, đã tiến vào trong bóng tối đằng sau đầm lầy, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Muộn Du Bình bất chợt xông lên phía trước, muốn kéo lại, nhưng vẫn là chậm một nhịp.

Nhìn khoảng cách chỉ có một cánh tay thôi, nhưng ở trong đầm lầy, hoạt động của con người hết sức bất tiện, có đôi khi rõ ràng là cảm thấy có thể đụng phải thứ gì đó, nhưng lại không đụng đến được.

Có điều, Muộn Du Bình cũng không phải đèn cạn dầu, vừa nhìn thấy tay tóm vào khoảng không, lập tức tung mình lên một cái, rồi cũng nhảy vào trong nước. Gợn sóng trên mặt nước theo nhịp bơi của người kia còn chưa kịp lặng, hắn đã lập tức đuổi theo, nhoáng cái cũng tiến vào trong bóng tối.

Tôi vừa nhìn liền nghĩ thế này sao được, nhấc chân lên cũng muốn chạy theo, nhưng ngay tức khắc bị Phan Tử kéo lại. Đáy nước cao thấp không đều, tôi bị kéo giựt lại liền ngã sấp xuống, uống trọn mấy ngụm nước, rồi mới đứng lên, Phan Tử nói với tôi: “Đừng đuổi nữa, chúng ta không đuổi kịp.”

Tôi sặc vài tiếng rồi mới bình tĩnh lại được, đứng vững lên mà nhìn, chỉ thấy đằng sau đầm lầy là một khoảng đen kịt, chúng tôi chậm nửa nhịp, đi sau tất nhiên là không thể nhìn thấy gì, cho nên không thể đuổi theo được. Có rất nhiều khi, chậm nửa nhịp thôi đã chẳng khác nào mất tất cả cơ hội. Hiện giờ chỉ có thể hy vọng Muộn Du Bình đuổi kịp được cô ấy.

Chúng tôi mệt mỏi rã rời, thở hổn hển nhìn nhau, Bàn Tử lấy làm lạ hỏi: “Mẹ kiếp, sao đã chạy rồi, không phải mấy người quen biết nhau à? Lẽ nào bị chúng ta dọa sợ?”

Tôi nhớ lại dáng vẻ của người kia, nghĩ bụng không biết là ai dọa ai đâu. Phan Tử hỏi tôi: “Người nọ thật là Văn Cẩm?”

Tôi đâu có nhìn thấy rõ, lắc đầu bảo không biết. Dưới tình huống lúc ấy, cũng không biết Muộn Du Bình phán đoán thế nào nữa, vừa nãy, từ khi chúng tôi nhìn thấy người kia cho đến lúc hắn ta kêu lên cũng chỉ có một khoảnh khắc, mắt của hắn cũng quá là nhanh rồi. Có điều, kể ra thì, ở nơi như thế này đáng ra phải không còn ai khác nữa chứ, tự dưng xuất hiện một người, rất dễ khiến người ta nghĩ đến Văn Cẩm, nhưng mà, nếu như đó thật là cô ấy, thì sao cô ấy phải chạy? Không phải là cô ấy dẫn chúng tôi đến đây sao?

“Làm sao giờ?” Bàn Tử hỏi bọn tôi, “Tiểu Ca ngay cả đèn mỏ cũng không cầm theo, trong rừng kia gần như là tối đen luôn, cứ đuổi theo như thế sẽ không làm sao chứ? Hay là tụi mình quay về lấy trang bị rồi đi vào chi viện?”

Tôi nghĩ thầm, vậy thì thật là ai cũng không nói đúng hết, Phan Tử ở bên bảo: “Chắc là không đâu, Tiểu Ca đó không phải chúng ta, tôi tin cậu ta biết chừng mực, huống hồ giờ mình đi vào cũng chưa chắc giúp được gì, đến lúc đó có khi cậu ta phải đến cứu tụi mình ấy chứ.”

Tôi nhớ lại dáng vẻ lúc phóng vụt đi theo người kia của Muộn Du bình, dáng vẻ đó không giống dáng vẻ của người biết chừng mực tí nào sất, lại nói tiếp, tôi cứ cảm thấy từ sau khi tiến vào trong khu rừng này, Muộn Du Bình hình như có gì đó thay đổi, nhưng tôi thật không nói ra được rốt cuộc là có thay đổi gì.

Chúng tôi ngồi đợi ở đó một hồi, vẫn không thấy Muộn Du Bình trở về. Vất vả lắm toàn thân mới khô được, lần này ngâm nước làm da dẻ cứ nhăn nheo hết cả lên, suốt chặng đường vào đây bọn tôi gần như chả lúc nào được khô ráo, bây giờ lại cảm thấy toàn thân khó chịu.

Bàn Tử bảo bọn mình đừng chờ ở dưới nước nữa, vẫn là lên chỗ gò đất kia đi. Trong nước này còn có rắn, mặc dù rắn ở trong nước không chắc sẽ biết tấn công người, nhưng cái loài rắn kia quỷ dị quá, cứ đứng ở đây tất sẽ có nguy hiểm.

Anh ta không nói thì tôi quên thật chuyện con rắn rồi, nửa người dưới của chúng tôi đều ngâm trong nước, nước rặt một màu đen sì, hoàn toàn không nhìn thấy bên dưới mặt nước là gì, nghe thế đúng là muốn nổi da gà, thế là liền lên tiếng đồng ý, xoay người bơi về phía điểm xuất phát.

Lên bờ, Bàn Tử rung rung bộ ngực của mình, vừa chà xát cho bùn rơi xuống, vừa đi kiểm tra mấy dấu vết rắn lúc nãy ở xung quanh ba lô của bọn tôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh lò không khói, hơi tỉnh lại một chút, lúc này trong đầu tôi cứ loạn hết cả lên, vừa lo cho Muộn Du Bình, hắn ta cứ đuổi theo vào tận vùng đầm lầy như thế, ngẫm lại đúng là xằng bậy, cũng không biết có ra nổi không nữa, mặt khác, một loạt những chuyện này làm tôi cảm thấy rất bất an.

Cái chết của A Ninh kỳ thực chỉ là bắt đầu, nhưng mà lúc đó phần nhiều là kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại, lũ “Cổ gà rừng” nhân lúc chúng tôi ngủ mà len lén bò lên đây để làm gì? Gần như là cùng lúc, trong đầm lầy lại xuất hiện một người, còn chưa tiến vào đầm lầy mà loáng cái đã xảy ra nhiều việc đến vậy, đây phải chăng là điềm xấu, nơi này còn chưa vào trong hẳn đã khiến người ta cảm giác nguy hiểm đến cực độ. Thậm chí, cái cảm giác này lại khác với cảm giác khi gặp nguy hiểm ngày trước, tôi cứ có cảm giác rằng, lần này rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đây có thể có liên quan đến sự khác thường của Muộn Du Bình, tuy rằng tôi không muốn nghĩ như thế, nhưng mà không biết vì sao, lúc này đây khi ở bên Muộn Du Bình, tôi không có cái cảm giác an toàn của trước đây, ngược lại, càng nghĩ, trong lòng càng không yên.

Bây giờ nhớ lại thời điểm mình quyết định đến đây, thực là hối hận muối chết.

Phan Tử xử lý xong quần áo rồi bèn nhắc tôi, tôi cũng cởi đồ ra, đem đi hong khô. Chúng tôi cho lửa cháy to thêm, để Muộn Du Bình lúc quay về còn biết vị trí của bọn tôi, Bàn Tử ác miệng nói đống lửa bé tí đơn lẻ này trông có hơi giống đèn gọi quỷ nhỉ, có khi đợi tí nữa lại gọi hết cô hồn dã quỷ trong đầm lầy chui lên ấy chứ, liền bị Phan Tử mắng.

Có điều, Bàn Tử nói cũng có lý, quả thực là có hơi giống, trong lòng tôi khó chịu, liền bật ngọn đèn mỏ, xếp thành một hàng chữ “Nhất” trên tảng đá, như thế nhìn cũng rõ ràng hơn chút, chúng tôi cầm đèn mỏ đi tới bên cạnh thi thể A Ninh, muốn đặt ở bên cạnh đầu cô ta. Nhưng lại gần nhìn xem, tôi bỗng nhận ra chỗ đó có chút không ổn. Vừa nhìn một cái, trong đầu tôi như “ầm” một tiếng.

Đã không thấy thi thể A Ninh đâu nữa, chỉ còn lại một cái túi ngủ rỗng không.

Bình Luận (0)
Comment