Đạo Mộ Bút Ký

Chương 272

Trong nháy mắt, tôi bị dọa suýt chết, nhưng mà tôi còn chưa kịp phản ứng, chúng tôi đã bị dây leo trói trên người kéo giựt lại, cả hai người đánh đu trên không trung hai vòng, lộn cổ xuống nước.

Tôi té ngã đến tối tăm mặt mũi, lúc rơi xuống nước gần như là đập phải mặt nước, cái cảm giác này giống như là bị người dùng túi chườm nóng rót đầy nước quất cho một cái thật mạnh, cũng may nước lạnh lẽo, bằng không lần này tôi chắc chắn là không chịu nổi.

Đạp nước mấy cái, tôi lại nổi lên trên. Tôi vội vã đi tìm Bàn Tử, nghĩ bụng thôi tiêu rồi, trong ao bùn này là nơi khí đen đậm đặc nhất, Bàn Tử đã như vậy, lại ngã cho một cú, uống phải mấy ngụm nước bùn này là chết chắc. Với cả, bóng đen lúc này không biết là cái gì, nhỡ là quái vật đầm lầy gì đó, ngay cả tôi cũng tiêu luôn.

Trên người tôi có buộc dây, chân tay hoạt động cũng không được trôi chảy, cho dù Bàn Tử có trâu chó đến đâu tôi cũng không tài nào đưa anh ta lên cây một lần nữa, hơn nữa, tuy rằng không biết vì sao khi ở trên cây khí đen dường như lại không có ảnh hưởng nặng nề cho lắm, nhưng còn ở đây nồng độ khí đen dày đặc đến vậy, tự tôi có thể đứng vững được hay không đã là cả một vấn đề.

Nhưng đến khi tôi ló đầu len khỏi mặt nước, thì bỗng nhận thấy có điều không ổn. Mặt nước toàn là bọt nước, một là bốn phía dày đặc khí đen đã che gần hết ánh sáng, tầm nhìn còn thấp hơn cả lúc sương mù nổi lên nữa, hai là trong đầm lầy nước bùn cuồn cuộn lại đục ngầu, hoàn toàn không nhìn rõ đáy nước. Bàn Tử ở đây cũng không biết.

Lắng nghe khắp xung quanh, toàn là tiếng bọt nước lục bục, cũng chẳng khác không nghe thấy gì là mấy, hơn nữa, tôi rõ ràng cảm thấy dòng nước ngày càng thêm xiết, tôi không đứng vững được. Trong lòng lấy làm lạ, cảm giác cho kỹ một chút, tôi liền phát hiện, không chỉ dòng nước có vấn đề, mà dây leo trên người tôi vốn quấn trên cành cây, hiện giờ cành cây to ấy đã bị dòng nước cuốn xuống hạ du, loáng cái dây leo đã bị sức nước kéo căng, kéo luôn tôi xuống hạ du.

Kẻ chưa bao giờ bơi trong dòng sông thì không thể hiểu được cảm giác này, nước là một thứ vô cùng nặng, cho dù là dòng nước chảy chậm, anh ở trong nước muốn đứng vững được cũng đã cực kỳ khó khăn, huống hồ phía trước còn có một vật lớn như vậy kéo tôi đi theo, trong lúc tôi cố sức nhìn xung quanh đã bị dòng nước đẩy đi vài mét.

Lúc này tôi lại càng cuống, tôi đã không còn nhìn rõ tình hình xung quanh, phía trước chắc chắn có một miệng giếng, tôi không biết nó lớn mức nào, nhưng nếu cành cây kia trôi tuột xuống giếng, với sức kéo như thế chắc chắn chỉ một loáng là lôi tuột tôi vào cùng rồi, tôi ngay cả một chút sức để chống lại cũng không có. Hơn nữa, di tích đá trông như miệng thú kia ở cách đây không xa, chắc chắn cả quá trình này chẳng tốn bao nhiều thời gian, lúc này đừng nói là phải tìm Bàn Tử hoặc lo cẩn trọng cái bóng đen kia, được chết toàn thây cũng đã là tốt lắm rồi!

Nghĩ tới đây, tôi lập tức hít sâu một hơi, loáng cái liền lặn xuống nước, cởi dây trói trên người ra, thế nhưng dây leo bị sức kéo kia kéo căng, thắt cực chặt, tôi không thể cởi ra nổi, tôi bèn mò mẫm tìm dao găm lại phát hiện ra mình không mang theo dao.

Nghĩ bụng thôi tiêu chắc rồi, lại nhớ Bàn Tử lúc nào cũng mang theo vũ khí, chắc chắn anh ta có mang, phải đi tìm Bàn Tử. Tôi bèn bơi xuôi theo dòng nước, trên người anh ta cũng có buộc dây, tôi phải lặn xuống tìm.

Dưới nước toàn là bùn loãng, mò tới mò lui cũng toàn chỉ thấy xác chết, chẳng mò được cái gì cả, có điều, Bàn Tử hình thể lớn, chắc chắn sẽ không trôi xa hơn tôi đâu, tôi gắng sức chống lại sức đẩy của dòng nước, cuối cùng cũng mò được một sợi dây khác đang bị kéo căng. Tôi nắm lấy sợi dây, tiến lại gần, bỗng phát hiện thấy cách ba mét phía trước có một bóng đen đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lờ mờ, không thấy rõ là cái gì.

Tôi thầm sợ hãi, nhìn hình dạng cái bóng kia, chỉ biết đấy là cái bóng kỳ quái tôi vừa nhìn thấy, trong lòng có dự cảm không lành, cuối đầu dây bên kia là cái bóng, lẽ nào Bàn Tử đã bị ăn thịt rồi.

Nước chỉ sâu có hơn hai mét, cái bóng kia trồi lên khỏi mặt nước rất cao, chứng tỏ đây không phải cá, vậy rốt cuộc là cái gì? Tôi khẽ động dây, đang do dự không biết làm sao bây giờ, chỉ thấy cái bóng kia run lên, đột nhiên thay đổi hình dạng, biến mất dưới nước, sau đó, sợi dây trong tay tôi lập tức lỏng ra.

Tôi biết mình nguy rồi, nó đã phát hiện ra tôi, vừa định xoay người, một đống bọt nước bùn nổ bung ra từ trong đầm, tôi nhìn thấy hai con trạch to tướng nhắm thẳng vào cổ tôi nhanh như chớp.

“Cái đệch mợ nhà mày!!” Tôi chửi một tiếng, nghĩ thầm đây là cái thứ quỷ gì thế, nhưng nó cách tôi thực sự quá gần, căn bản không thể tránh nổi. Mắt thấy con trạch bự sắp kẹp cổ tôi, đúng lúc này, sức kéo ở eo tôi đột nhiên căng lên, toàn thân tôi bị dây kéo bay ra ngoài, vừa lúc tránh khỏi. Tôi vừa định nói Thượng đế phù hộ, lại phát hiện sức kéo ở ngang hông trở nên cực kỳ bá đạo, vừa quay đầu nhìn đã thấy mình bị kéo đến gần khu phế tích, thạch điêu mặt thú đã ở ngay sau lưng tôi, giương cái miệng khổng lồ của nó. Dây leo đã rơi vào trong miệng nó, có thể nghe thấy tiếng nước gầm thét trong đó.

Tôi biết cành cây kéo tôi đã rơi vào trong giếng rồi, nghĩ thầm Thượng đế có phải ông đang giỡn mặt tôi đúng không, bèn lập tức vươn tay ra bắt một bên vách đá, hét lớn một tiếng rồi gắng sức đứng vững cơ thể, cảm giác thắt lưng gần như bị vặn đứt, vừa đúng lúc này, phía sau bọt nước lại nổ tung tóe, thứ kia lại tới rồi, tôi hoảng hốt, tay buông lỏng, loáng một cái đã trôi tuột qua miệng thú, trước mắt tối sầm lại, phía sau bỗng rỗng không một cái, rồi ngã xuống dưới.

Trong nháy mắt đó, âm thanh khắp bốn phía đột nhiên im bặt, đèn mỏ bên hông quay tứ tung bên cạnh, xẹt qua bốn phía đen ngòm, tôi lộn một vòng giữa không trung, lại nhìn thấy nước chảy đầy các khe rảnh quanh thành giếng cùng nước bùn tung tóe khắp nơi. Nhưng chẳng được mấy giây đã rơi tòm xuống, lưng của tôi va đập phải thứ gì đó, toàn thân chấn động, gần như muốn hộc cả máu, tôi còn chưa kịp tỉnh lại, sau lưng lại rỗng không, tôi lăn một vòng, bả vai lại bị va đập. Hóa ra giếng này không phải thẳng đứng mà lại hơi nghiêng, bên trên lại có những phần đá gồ lên bị nước mài mòn, cứ như những bậc thang, tôi cứ thế lăn thẳng xuống dưới.

Cứ thế ba bốn lần, tôi đã hoàn toàn choáng váng, mãi cho đến khi tôi ngã xuống nước, uống liền lúc hơn mười ngụm nước bùn, mới vùng vẫy ló lên khỏi mặt nước, liền phát hiện mình đang ở trong một đường giếng chật hẹp, bị bọc trong dòng nước cực xiết, tốc độ cực nhanh, đổ dồn về phía nào đó.

Bốn phía tối đen, cảm giác chật hẹp là do dòng nước dữ dội chảy ầm ầm đem lại, khắp bốn phía chỉ cần sờ một cái là mò được thành giếng, nhưng không bắt được cái gì, cũng may trước đó tôi đã giắt đèn mỏ ở bên hông, nhưng trong dòng nước xiết đến vậy, chỉ cần hơi chút động đậy là phương hướng hỗn loạn hết, thậm chí có thể bị dòng loạn lưu va đập vào thành giếng đẩy cho lộn nhào đầu xuống dưới, cho nên tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng duy trì tư thế của mình.

Chẳng bao lâu sau tôi chợt nghe tiếng nước từ bên dưới vang lên càng thêm dữ dội, tưởng như tiếng gầm thét của thủy long, chấn động vô cùng, tôi kinh hãi nghĩ thầm mẹ kiếp chắc hẳn lại một sườn dốc nữa rồi, vừa mới nghĩ, phía dưới thân lại trống không, sau đó lại ngã lộn cổ thêm mười mấy lượt nữa, phát hiện mình ngã vào trong một cái hang rỗng, lúc này dòng nước chậm lại, có thể đứng vững được rồi.

Tôi lập tức lấy đèn mỏ của mình, chiếu khắp bốn phía, liền phát hiện nơi đây là một cái hồ chứa nữa, khắp xung quanh nước từ miệng giếng đổ xuống dưới dọc theo thành giếng, cảm giác cứ như một cái đập xả lũ khổng lồ, khắp nơi bọt nước văng tung tóe, âm thanh vang dội đinh tai nhức óc, tôi bỗng có cảm giác mình là một con gián bị ném vào bồn cầu xả nước, bây giờ bị đẩy xuống hố phân.

Tôi đạp nước bì bõm mấy cái, liền phát hiện dòng nước đang chầm chậm chảy về một hướng, tôi bơi qua đó, lấy đèn mỏ ra chiếu, liền thấy trên vách giếng có một cái đầu thú, dòng nước vẫn chảy vào trong miệng thú, có điều, cái đầu thú này tạo hình lại không giống đầu thú ở trên, rõ ràng đây chỉ là phân nhánh của hồ chứa nước, dùng để trữ nước lũ đề phòng vách giếng bị nước bào mòn quá mức, mà ở xung quanh miệng thú, tôi nhìn thấy một đống cành cây to tướng như quả núi mắc kẹt ở chỗ đó, có lẽ đây chính là những thứ rác thải từ ngoài đầm lầy trôi xuống đây lắng đọng suốt nhiều năm nhiều tháng.

Cành cây kéo tôi đi cũng kẹt ở đó, bên trên còn treo thứ gì đó, tôi chiếu sáng nhìn cho kỹ, thì ra đó chính là Bàn Tử, anh ta cũng bị lôi xuống đây.

Sau khi trở về từ Hải Nam, kỹ thuật bơi lội của tôi đột nhiên tăng tiến đáng kể, hoạt động trong nước không cảm thấy quá mức khó khăn như trước nữa. Tôi lại quẫy nước vài cái, bơi về phía đống cành cây khô, đến bên cạnh đó rồi nhoài lên trên, nhìn thấy dây leo trên người Bàn Tử đang mắc kẹt trong đống cành cây đan gài vào nhau, khiến anh ta không bị chìm dưới nước. Ở đây, tiếng nước ầm ầm đã xa đi rất nhiều, tai tôi rốt cục cũng nghe được rõ ràng rồi.

Tôi lặn xuống nước bơi xuống dưới chạc cây, đến bên cạnh Bàn Tử, liền nhìn thấy mặt anh ta đã xanh lè, hơi thở yếu ớt, mạch đập gần như không cảm thấy được nữa. Tôi lại lặn xuống dưới, ôm lấy chân anh ta, đem hai chân anh ta đặt lên giá cành cây đó, húc cả bả vai tôi vào bụng anh ta, húc được vài cái, anh ta lại nôn ọe ra một đống nước bùn, sau đó tôi dùng cùi chỏ đấm bóp ngực anh ta, Bàn Tử sặc nước một cái, lại có phản ứng, ho khan một trận.

Trong lòng tôi vui vẻ, nghĩ thầm có phản ứng tức là có cửa rồi, lập tức cố sức húc thêm mấy cái nữa, nhưng được vài cái đã hết sức, bắt đầu thở hổn hà hổn hển, nghĩ thầm như vậy không được, nếu không hô hấp nhân tạo cho Bàn Tử thì anh ta chết mất, tôi phải nâng cả người anh ta ra khỏi nước mới được. Để anh ta nằm thẳng trên đống cành cây.

Muốn nâng Bàn Tử lên trên, nhất định tôi phải trèo lên trước, nghĩ rồi, tôi bắt đầu trèo lên đống cành cây, tiếc là mấy cành cây ở bên rìa không đủ sức để chống đỡ, tôi chỉ vừa trèo lên đã đè hết cả cành cây xuống nước, hơn nữa lại có nguy cơ bị lật nghiêng. Cành cây mà bị lật nghiêng, Bàn Tử sẽ bị đè nghiến xuống nước, vậy có khác gì tôi giết anh ta đâu, hơn nữa, phần lớn cành cây ở đây nhiều gai quá, hơi nhúc nhích một chút là đụng phải gai nhọn, đau muốn chảy cả nước mắt. Các cành cây ở bên trong đa phần đều thối nát ra, căn bản không chịu lực được.

Suốt mấy phút liền, tôi không biết đã trèo được bao nhiêu nữa, hết cứ trèo lên được hai bước ba bước là cành cây lại trượt xuống, cuối cùng tôi tuyệt vọng phát hiện ra, với sức của riêng mình tôi, ở vị trí này thì tuyệt đối không thể trèo lên nổi. Đống cành cây này nhìn thì tưởng rắn chắc như núi, kỳ thực đều yếu đuối cực kỳ, vốn không thể đặt chân nổi, thực ra đống cành cây chỉ nổi trên mặt nước chưa đến nửa mét, nhưng nửa mét này lại Hồng Câu vạn trượng, thế nào cũng không vượt qua nổi.

(Hồng Câu là sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà Nam, là ranh giới Hán – Sở, ví chỉ ranh giới, khoảng cách.)

Cảm giác tuyệt vọng này quá đỗi mạnh mẽ, nếu trước mặt tôi là vách đá thì chưa tính, thế nhưng nó lại chỉ là một đống cành cây. Tôi bỗng có cảm giác lão trời già như đang đùa giỡn tôi.

Tôi lại trèo lên vài lần nữa, tay đã rách toác hết, cảm thấy cứ làm bừa thì chắc chắn không xong, vì vậy bèn giữ chặt lấy Bàn Tử, dùng dao găm của anh ta cắt đứt dây, sau đó đẩy đống cành cây dịch sang bên cạnh, định tìm xem trên vách đá này có chỗ nào dễ trèo hơn không, tốt nhất là chỗ nào có chỗ tỳ tay ấy.

Ở đây không thể lội ngược dòng được, tôi cố sức đỡ Bàn Tử vòng qua những cành cây chỉa ra như gai nhọn, bỗng nhìn thấy bên kia vách đá có một đường giếng khô khốc, có thể là chỗ nào đó đã bị tắc nghẽn, cũng không có nước chảy trong đó. Nhìn kỹ, kiểu đường giếng này không hề ít, thế nhưng đều ở vị trí rất cao, chỉ có con đường này là tôi với tới được.

Tôi mừng rỡ trong lòng, liền nhích lại gần đó, đầu tiên để Bàn Tử dựa ở một bên, sau đó bám lấy khe nứt trên vách đá, trèo lên trên, leo được phân nửa tôi liền biết là có cửa rồi, không khỏi bật cười, sau đó cắn răng, muốn hăng hái thêm tinh thần.

Vừa lúc đó, đột nhiên Bàn Tử ở bên cạnh giật nảy mình một cái, nói một câu: “Không còn thời gian rồi!”

Tôi giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Bàn Tử không động đậy chút nào, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, trong lòng lấy làm lạ, day day huyệt Thái dương nghĩ bụng xong đời rồi, lại bắt đầu ảo giác rồi. Bỗng nhiên, lại một tiếng người vang lên từ phía sau Bàn Tử hết sức rõ ràng. Tiếng người đó nói: “Không còn thời gian rồi.”

Bình Luận (0)
Comment