Đạo Mộ Bút Ký

Chương 397

Tôi mất một giây mới hiểu ra, gần như là cùng lúc đó phát hiện Tú Tú bỗng biến sắc, ánh mắt lạnh lùng liếc Bàn Tử. Tôi cứ nghĩ cố ấy sẽ ngụy biện bằng một câu gì đó, nhưng không ngờ đột nhiên nghe thấy cô ấy hét một tiếng:

“Đoạt!”  Hơn nữa kia lại là giọng con trai.

Bản thân còn chưa kịp mà kinh ngạc, nói thì chậm nhưng diễn biến lại vô cùng nhanh, ba người kia lập tức lao về phía chúng tôi. Không phải để tấn công mà nhắm vào chỗ đặt đống chăn đệm bên cạnh.

Tôi hiểu ngay ra mục đích của bọn họ, đó là chỗ giấu ngọc tỷ, vội la to một tiếng, Muộn Du Bình đã sớm hành động, một cước đạp văng ngọc tỷ trong tay mấy người bọn họ ra. Tôi lao ra chộp, ba người kia lập tức xoay lại tấn công tôi, phòng nhỏ nên khoảng cách rất gần, thực sự không thể nào trốn tránh được, trong giây lát tôi đã bị bọn họ đẩy ngã, cũng may là trước khi chạm đất tôi kịp tung hàng qua chỗ Bàn Tử.

Bàn Tử đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đón được ngọc tỷ, động tác cực nhanh nhạy, tôi còn chưa ngã xuống đất mà mấy người kia đã đổi hướng xông tới cạnh Bàn Tử. Tôi vội ôm lấy chân một người, lại thấy sau lưng Bàn Tử là vách tường không thể thoái lui được nữa, vội vàng nhìn anh ta gào lên:

“Mau mau, ném cho tôi!”

Bàn Tử mắng: “Ném cái rắm!” Sau đó xoay ngọc tỷ kia ra đập một phát, người lao tới gần anh ta nhất bị trúng một chưởng ngã gục xuống đất. Hai người còn lại xông lên định đè ngửa anh ta ra. Ngay sau đó Bàn Tử và hai người bọn họ vật lộn với nhau, ba người va vào tường, tới lúc đó Bàn Tử mới ném ngọc tỷ đi, Muộn Du Bình lập tức cho tay ra đỡ.

Ba người kia cảm thấy không thể cứ như vậy được, hai người sống chết giữ chặt lấy Bàn Tử, còn “Tú Tú” kia lại nhắm về phía Muộn Du Bình, tôi vừa bật dậy đã lập tức túm lấy hắn, cảm giác người tên này mềm như không xương vậy, hơi thả lỏng một chút liền thoát ngay khỏi tay tôi, vừa xoay người lại liền giáng một quyền vào trán tôi. Tôi bị đả thương, nhưng trước khi ngã xuống đất vẫn kịp làm động tác quét chân, gạt ngã hắn.

Nhưng người kia chỉ lảo đảo một cái không hề ngã, cùng lúc tôi chợt thấy hắn rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ kỳ quái, hình như là đồ cổ, tay trái nắm chủy thủ lao tới chỗ Muộn Du Bình. Tôi vội hét lên cẩn thận, nhưng đã chẳng thấy Muộn Du Bình ở vị trí cũ nữa. Cùng lúc đó có một bóng đen nhanh như chớp lao tới, chỉ trong tích tắc người đó dùng đầu gối húc cho tên khốn kia văng ra ngoài.

Bàn Tử vẫn đang bị khống chế, hai bên không ai kém ai, tôi biết người cầm đầu của bọn chúng là tên khốn ngoài kia, không qua giúp Bàn Tử mà cùng Muộn Du Bình hai người vây chặn hắn, trước cứ bắt được tên khốn đó rồi sẽ bàn sau.

“Tú Tú” kia lồm cồm bò dậy, toàn thân đột nhiên giãn ra thành một tư thế rất kỳ quái, thân hình lập tức trở lên cao lớn, vai cũng rộng hơn, cùng lúc tay cũng tháo mặt nạ ra.

Tôi vừa nhìn lập tức nhận ra kia chính là tên Sơ mi phấn hồng, hắn vừa thở hổn hển vừa cười:

“Súc cốt quả thực rất đau, hóa ra người ta không đùa mình.”

Tôi nhìn trạng thái kỳ quái của hắn mà lưng toát đầy mồ hôi, tình hình như vậy trước đây tôi từng thấy qua, đây là súc cốt công. Lần trước Muộn Du Bình giả trang thành lão đầu hói cũng làm thế. Cùng lúc, tôi chợt nghe thấy dưới cầu thang có rất nhiều tiếng bước chân. Vội quay đầy lại.

“Mợ nó, có người tiếp ứng bên ngoài!” Tôi thầm gào lên không ổn. Bàn Tử ở bên cạnh lập tức nói: “Các cậu đi trước đi! Đây là hang ổ của bọn chúng.”

Tôi phóng ánh nhìn căm thù về phía Sơ mi phấn hồng, vừa thoái lui về phía sau vừa nghĩ rút lui thế nào đây, chẳng lẽ lại trèo lên cửa trời kia? Lại thấy chủy thủ trong tay tên kia thu lại, hắn xua xua tay ra hiệu cho hai tên còn lại, bọn họ liền thả Bàn Tử ra, ba người miệng loe loét máu, dìu nhau đứng dậy. Cửa được mở ra, chúng tôi ngoảnh đầu nhìn, Hoắc lão bà và Hoắc Tú Tú bước vào, sắc mặt không chút kinh ngạc, con bé gái còn nhìn chúng tôi lêu lêu.

Tên Sơ mi phấn hồng kia vuốt mấy đốt ngón tay của mình, cười cười bước tới vỗ vai tôi, quay đầu nhìn Hoắc lão bà gật đầu:

“Đủ tư cách, mắt bà bà vẫn tinh tường như ngày nào.” nói rồi lại chỉ vào Muộn Du Bình:

“Người này thuộc về cháu.”

Bình Luận (0)
Comment