Đạo Mộ Bút Ký

Chương 470

Đây thực ra chỉ là một tiểu xảo lừa bịp rất đơn giản, hơn nữa còn là một loại thuật phù thủy xuất xứ từ Ba Tư. Thực ra là nó sử dụng một loại bảo thạch ở Tây Vực, loại bảo thạch này có thể chế tác thành gương, dưới ánh sáng mặt trời thì màu sắc đặt biệt tối, nhưng dưới ánh trăng thì màu sắc lại cực kì trong sáng, nên được gọi là Nguyệt quang thạch.

Vì thế nguyên nhân của hiện tượng này cũng là vì loại bảo thạch này chỉ có thể phản xạ lại ánh sáng xanh lờ mờ, nếu ánh sáng quá mạnh, ngược lại sẽ trông giống như tảng đá. Nói cách khác, ánh sáng càng mạnh thì tỉ lệ phản quang càng thấp.

Cái gương ở dưới nước này chính là một loại khí quan tập trung ánh sáng, khi ánh đèn của chúng tôi chiếu lên mặt gương, ánh sáng sẽ bị phản xạ thẳng lên phía trên đỉnh động, rồi từ những tấm kính xung quanh mô hình cổ lâu mà phản xạ lên vô số mặt kính Nguyệt quang thạch này trên vách động chiếu ra.

Khi  chỉ có duy nhất một mặt gương thì ánh sáng phản quang sẽ vô cùng mong manh, gần như không có cách nào nhận ra, thế nhưng nếu có vô số ánh sáng tập trung lại, thì có thể sử dụng tấm gương cổ ở dưới nước phản quang ra hình dáng của cổ lâu phía trên. Bởi vì ở góc ba trăm sáu mươi độ sẽ có rất nhiều điểm phản xạ trùng nhau vô cùng nhỏ, cho nên bất kể chúng tôi ở vị trí nào, cũng sẽ không tạo thành cái bóng ở trên mặt gương.

Vì Nguyệt quang thạch chỉ có thể phản xạ lại ánh sáng xanh, cho nên bất luận chúng tôi sử dụng ánh sáng màu gì, thì chỉ cần soi vào tấm gương cổ dưới nước đều sẽ trở thành ánh sáng xanh.

“ Nguyên lý đèn mổ. “ Bàn Tử nói: “ Là lão tử coi trên chương trình tìm hiểu khoa học. Vậy thì, bọn Tiểu Ca ở đâu mà tôi vào lúc đó lại nhìn thấy họ ở trong gương?”

“ Mô hình cổ lâu này bên trong nhất định còn có cái gì đó kì lạ.” Tôi nói “ Thiết kế Phong Cách Lôi quả nhiên lợi hại. Đây là kĩ thuật của Tây Dương, mà khoa học kĩ thuật đời Thanh rất phát triển, rất có thể là đã tạo ra được loại cơ quan đạt tới trình độ này.”

“ Vì sao chứ? Người này bị bệnh tâm thần sao? Làm ra thứ ánh sáng này để hù dọa người khác à?”

“ Bây giờ tôi cũng chỉ có thể suy đoán, mục đính để cái gương ở trong này là cái gì, có thể từ mấy phương diện này mà nói. Đầu tiên, rất có thể Trương gia cổ lâu lấy ánh sáng làm cơ quan.” Tôi nói: “ Đây là một hệ thống chiếu sáng. Anh nghĩ xem, Trương gia cổ lâu ẩn sâu bên trong núi, giả như ở trong lòng một ngọn núi lớn muốn tiến hành xây dựng một công trình đồ sộ như vậy, thì cái công trường này nhất định cần phải có một vật chiếu sáng lớn, nhưng mà vật để chiếu sáng này khẳng định không thể nào là cây đuốc được. Bởi vì… vùng đất này rất xa xôi, mà công trình quy mô lại rất lớn, muốn đem một lượng dầu lớn vào trong để sử dụng, nguồn nhân lực lúc này sẽ trở thành trở ngại duy nhất. Chẳng lẽ bọn họ vào một ngàn năm trước đã biết được công trình này cần nhiều cây gỗ, nên đã ở những vùng lân cận gieo  trồng để ngàn năm sau dùng để xây dựng. Nên bọn họ không thể nào không lo lắng đến vấn đề chiếu sáng được.”

Nhưng tôi quên mất một điểm, nếu như nói ở trong này dùng hai trăm người thi công, thì cần khoảng từ hai đến ba năm mới có thể hoàn thành. Vậy để chiếu sáng trong thời gian từ hai đến ba năm đó, hoàn toàn không thể nào chỉ dựa vào dầu hỏa.

Tôi liền ngẩng đầu nhìn lên mặt trên: “ Lúc đầu ánh sáng mặt trời nhất định có thể chiếu xuống, có thể là tấm kính dùng để lấy ánh sáng lắp đặt ở phía trên đỉnh núi bị hư rồi hoặc đã bị bọn họ giấu đi.”

Nói xong, tôi liền hướng về hang động bên cạnh đi tới. Bàn Tử hỏi tôi gì chứ, tôi nói: “ Ở đây nhiều mây, ánh sáng mặt trời là thứ thường thấy nhất, lâu dài nhất, cũng là một loại nguồn sáng không đáng tin nhất, bọn họ nhất định là sẽ có nguồn sáng khẩn cấp. Những…. rãnh dẫn hỏa này hẳn là nguồn sáng khẩn cấp trong thời gian họ cần chiếu sáng. Sẽ đốt rãnh dẫn hỏa ở chỗ này. Quanh đây nhất định có thông đạo, có thể đem ánh lửa truyền vào Trương gia cổ lâu tiến đến nơi sâu nhất trong huyệt động.”

Tôi nói xong liền chờ Bàn Tử khen ngợi, nói tôi lợi hại, những suy đoán này tưởng chừng sẽ không chê vào đâu được. Thế nhưng Bàn Tử không có phản ứng gì, mà lại nhìn bốn phía hỏa long tường.

Tôi thấy vẻ mặt anh ấy có biến, liền nhìn lên phía hỏa long trên tường lửa đồng thời cũng trở lên lờ mờ.

“ Dầu hỏa bị đốt hết rồi sao?”

“ Không, đột nhiên dưỡng khí bị tiêu hao đi rất nhiều.” Bàn Tử đưa tay ra cảm nhận không khí bốn phía chuyển động, “ Chó thật, chiếu sáng cái gì, ở đây tuyệt đối không phải là dùng để chiếu sáng.”

Tôi học dáng vẻ của Bàn Tử đưa tay ra, cũng cảm nhận được không khí đang bắt đầu chuyển động.

“ Chỗ này dưỡng khí đã bị đốt sạch sẽ, dưỡng khí ở phía bên ngoài hang động bị đốt đang tiến vào, giống như bình rút lửa vậy, nó sẽ hình thành một áp lực lớn, tất cả nơi này và bên ngoài có lỗ hổng thông nhau, đều có thể hút được không khí.”

“ Nhưng cái này có lợi gì sao?” Tôi nói.

Bàn Tử nói: “ Không biết, nhưng mà, tôi có dự cảm chẳng lành.”

Vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy bên trong bốn phía vách tường, đột nhiên truyền tới âm thanh của kéo xiền xích, hình như một  cơ quan nào đó đã bị khởi động.

“ Xong đời “ Bàn Tử nói: “ Chạy mau.”

“ Làm sao vậy?” tôi kêu to, anh ấy liền kéo tôi chạy ra ngoài, rống to hơn: “ Khí ép đã khởi động cơ quan! Cơ quan ở đây toàn là đá tảng, quá nặng, nên phải dựa vào khí ép để khởi động! Nơi này chính là một ống bơm.”

Tôi trong nháy mắt hiểu ra, nhưng cũng tại nơi này trong  nháy mắt hồ nước dưới chân tôi chợt nỗi lên động tĩnh. Tôi chạy vài bước liền phát hiện mình hoàn toàn không thể đứng vững được. Dưới chân đột nhiên xuất hiện một sườn dốc, đồng thời nước bắt đầu biến thành dòng xoáy. Ngay lập tức tôi mượn chút sức lực cuối cùng, liền nằm úp xuống một phía hướng về phía thạch lương, kết quả móng tay bị quệt mạnh lên phía trên thành một đường, cả người liền chìm vào trong nước. Giây lát sau tôi bị cuốn vào dòng nước.

Trong lòng tôi liền run sợ. Tôi nghĩ, dưới hồ nước này là loại cơ quan nào? Tôi hiện tại lo lắng không biết bên dưới sâu bao nhiêu, thứ bên dưới chính xác là cái gì, nháy mắt tôi đã rơi xuống đất, đèn pin nằm cách đó không xa. Tiếp theo bên trên nước lao xuống không ngừng xối xả dội vào tôi, ép cả người tôi bẹp trên mặt đất.

Tôi bị dội đến thảm hại không thể tả, tuy rằng hồ nước bên trên không sâu, nhưng….ít nhất….cũng có mấy tấn nước. Tôi càng không ngừng đập thình thình, cố gắng lắm mới có thể tìm được một khoảng không hít thở ở giữa dòng nước.

Hít vào nửa hơi không thông đành đợi cho toàn bộ nước lưu chảy xong mới bắt đầu dịu lại, tôi lúc này đã ở tình trạng hoàn toàn kiệt sức, không ngừng nôn mửa cùng ho khan, đem tất cả nước trong phổi phun ra ngoài, mãi sau mới có thể trở lại bình thường.

Chó chết thật, chỗ này chính xác là ở đâu vậy? Tôi lau mặt nhìn bốn phía, một mảnh tối đen, đèn pin bị cuốn đi cực kì xa. Tôi sờ sờ mặt đất, cuối cùng phát hiện không phải đá tảng, mà là hạt cát. Hạt cát chảy ra từ một cái hố to, tôi lúc này đang ở trung tâm cái hố.

Hình như là một cái bẫy cát.

Vậy lúc nãy rơi xuống cũng chỉ có hai ba thước, tôi một mặt vui mừng vì hình như không phải rớt vào cái bẫy chết người, một mặt giãy dụa bò dậy.

Vừa mới đi qua chỗ đèn pin được hai ba bước, tôi liền cảm thấy không bình thường.

Bỗng chốc chân của tôi liền trũng xuống, rồi đi thêm ba bước sau, tôi lập tức bị kéo xuống bên dưới mặt cát.

Tôi cúi đầu nhìn, thì phát hiện phía dưới tất cả đều là cát mịn. Hạt cát rất nhỏ, hoàn toàn không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể, và tôi đang không ngừng lún đi xuống.

Tôi lập tức phản ứng lại  – đây là một cái lưu sa bẫy.

Trong cổ mộ cạm bẫy thường thấy nhất chính là cát lún. Nó không phải là thiết kế tinh xảo gì, chỉ là ở trong cổ mộ bốn phía đổ một lượng lớn cát mịn, bởi vì cát và nước giống nhau, cho nên, nếu đào móc đến tầng lưu sa này, trừ khi đào hết được cát ra, nếu không cho dù bới móc như thế nào đi nữa, cũng giống như đào hầm ở trong nước, mỗi lần đào được một chút, cát cũng sẽ lại tuôn ra. Đồng thời, công nhân sẽ thiết kế thêm một mặt nền cổ mộ ở bên trên, vì vậy trộm mộ chỉ cần bước lên, lập tức sẽ rơi vào tầng lưu sa bên dưới cổ mộ, chẳng bao lâu sau sẽ bị chết đuối.

Quỷ Nhân Ảnh nói bên trong lối đi vô cùng an toàn, tại sao lại có cạm bẫy như vậy? Tôi đang buồn bực, một mặt nằm bò lên trên mặt cát, muốn là có thể tự gia tăng thêm diện tích tiếp xúc trên mặt cát, làm giảm tốc độ lún, một mặt liền hướng lên trên người tìm kiếm.

Tôi sờ soạng nửa ngày, cũng không tìm được thứ gì đó có thể dùng được, nhưng thật ra mắt đã dần dần thích ứng ánh sáng ở đây. Tôi nhìn thấy Bàn Tử cách đó không xa, anh ấy so với tôi thảm hại hơn, chính xác là đầu cắm thẳng vào trong hó cát. Bây giờ chỉ thấy được hai chân đang không ngừng quay cuồng, muốn xoay người trở ra, thế nhưng càng vùng vẫy, càng bị lún nhiều hơn.

Ở trong hoàn cảnh này, tôi đã học được cách không tuyệt vọng, trước đây càng là ở trong hoàn cảnh hiểm ác, cuối cùng tôi vẫn mạo hiểm để thoát thân.

Nhưng mà, ngay tại lúc này tôi bình tĩnh rất nhanh và bắt đầu suy nghĩ, tôi phát hiện, lần này không giống với trước đây.

Lúc này, tôi không có thời gian để suy nghĩ.

Cơ hồ là hai mươi giây sau, cát đã dâng lên gần tới cổ tôi. Tuy nhiên, đúng lúc đó, tôi phát hiện dưới chân bước lên cái gì đó.

Là đáy của lưu sa?

Đó là một khối cứng rắn, ngăn cản tôi tiếp tục chìm xuống. Bàn Tử cũng đã lật được người lại, gọi to. Tôi ngoắc ngoắc anh ấy tới, anh ta liều mạng đi qua chỗ tôi, đi mới được một nửa, anh ấy cũng chỉ còn lại có cái đầu, đành phải dừng lại.

Tôi thở hổn hển, cố sức dùng chân cảm nhận phía dưới, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngày xưa mọi người rất lùn? Cổ nhân không ngờ được người hiện đại có thể phát triển cao như vậy, cho nên đào bẫy quá thấp?

Không thể có khả năng này . Vì tôi tin rằng, loại bẫy cát này, không thể chỉ cao có chừng này, thì có thể chắc chắn giết chết người được, vì thế để bảo đảm, loại cơ quan này bình thường sẽ phải đào xuống vô cũng sâu mới đúng.

“Thiên Chân, cậu không sao chứ?” Bàn Tử ở một bên quát, nhích gần về phía tôi.

“Không có việc gì.” Tôi nói. Vừa nói xong, Bàn Tử liền “Ôi” một tiếng, rồi dừng lại.

“Làm sao vậy?”

“Bên trong cát có cái gì đó.” Bàn Tử nói,“Con mẹ nó húc vào phổi của tôi .” Nói xong liền trở mình một chút nhìn mặt cát trước mặt anh ấy.

“Cái quái gi? Không phải là vật sống chứ?”

“Không phải, cứng lắm , hình như là tảng đá. Để tôi túm nó lấy ra đã.” Bàn Tử nói,“Con mẹ nó, cảm giác có chút quỷ dị.”

Nói xong lục lọi dưới cát một trận, sau đó từ trong cát anh ta nhấc ra một vật thể hình sừng, Bàn Tử cắn răng, rõ ràng là đang gắng sức. Đợi một lúc thì cũng rút ra được một cái xương sọ không biết nó của loại động vật nào.

“Đây là con hươu.” Bàn Tử liền nói, “Xem ra cũng là một kẻ đáng thương giống chúng ta.” Nói xong đem cái xương sọ đó ném đi, tiếp tục đi qua chỗ tôi.

“Con tuần lộc đó làm thế nào mà tới được đây, chẳng lẽ trong lâu này chính là nơi chôn cất ông già Nô-en?”

“Có lẽ là đi nhầm vào đây, vẫn còn có nhiều lắm.” Bàn Tử tiếp tục đập, rất nhanh lại lôi thêm một khúc xương bên trong cát lấy ra. Không biết là ở vị trí nào , rất dài, giống như một cây gai xương.“Tôi đoán, ở dưới thực sự không ít đâu, tôi cảm thấy rất khó chịu.”

Tôi cũng bắt chước anh ấy đập vào trong cát. Tay ở bên dưới mặt cát rất khó cử động, cũng may lưu sa ở đây hạt cát rất nhỏ, không giống với hạt cát trên bãi biển, đào càng sâu càng rắn chắc. Rất nhanh tôi cũng đụng đến một khối cứng rắn.

Tôi bắt lấy vật kia, từng chút từ từ kéo lên, rất nhanh sau đó mặt cát ở trước mặt tôi cũng nổi lên một cồn cát, tôi cố gắng dốc sức, đem khối xương kia đẩy lên mặt cát. Tôi đầu tiên thấy được một đống tóc.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, tiếp tục ngước nhìn lên trên, liền lộ ra một khuôn mặt dữ tợn từ bên trong cát hiện lên.

Đó là một cái xác người khô quắc. Tôi nhìn bộ quần áo màu lục quân đội đã phai trên cái xác, ý thức được đây là một tên trộm mộ.

“ Chào ông già Nô-en.” Bàn Tử rốt cục đi tới bên cạnh tôi, “Xem ra, nơi này là cái hố loạn táng. Đừng nhìn nữa , chúng ta phải nghĩ biện pháp, nếu không chúng ta cũng thành ông già Nô-en .”

Biện pháp của chúng tôi là, lợi dụng số xương cốt trong lưu sa, sau đó đem thắt lưng của chúng tôi mang trên người, làm thành một cái khung xương, sau đó có thể dùng vật gì đó bịt kín nó lại, làm thành một thứ gì đó tương tự xe trượt tuyết.

Chúng tôi phải làm được hai chiếc, trước tiên bước lên trên một cái, sau đó lại bước….lên bên trên một cái khác. Như vậy diện tích tiếp xúc với mặt cát của chúng tôi sẽ lớn hơn nhiều, cơ thể sẽ không bị lún xuống, có thể đi lại được trên mặt cát.

Sau khi làm xong, tôi mới phát hiện cách làm này thực rất ngốc. Chúng tôi không thể trực tiếp tiến thẳng lên, chúng tôi phải đi ngang.

Bàn Tử chỉ chỉ vào một hướng, nói:“Trước tiên đi qua bên kia đã, chúng ta ‘Thường đem mắt lạnh nhìn con cua, xem ngươi hống hách làm bậy được bao lâu’.”

“ Đồ ngốc, đó không phải là lời hay nói làm gì.” Tôi mắng, liền cùng Bàn Tử nằm vào trên xe “Trượt tuyết”, Bàn Tử đem một bên khung xe đưa cho tôi, tôi lật người qua bên kia, sau đó chúng tôi hai người bắt đầu lăn đi, cứ lặp lại như thế nhiều lần.

Một mạch đi lên phía trước, thật ra là lăn đi tới . Lăn lăn, bỗng nhiên chúng tôi đến một chỗ, mặt cát lại tiếp tục lún xuống.

Tôi liền cả kinh, thầm mắng, cái lưu xa này diện tích tiếp xúc lớn như vậy mà cũng không di chuyển được ở bên trên sao? Như vậy căn bản nó không thể xem là lưu sa, mà phải là lưu manh sa ( :v ). Bỗng chốc tôi liền nghe thấy bên dưới mặt cát liên tiếp truyền đến tiếng tảng đá va đập vào nhau.

Bình Luận (0)
Comment