Editor: Biển Bạc
Beta: Tiểu Điệp
Lão Dương nạp thêm pháo sáng, hướng về
phía quả ban nãy vừa xịt, bắn thêm một phát, lần nữa chiếu sáng khu vực
bên đó. Tôi nhận ra đó là một khoảnh đất trống không có bất cứ một thi
thể nào chiếm cả trung tâm huyệt động, rộng tầm hai mươi, ba mươi mét
vuông. Ánh sáng từ quả pháo không đủ để tôi có thể nhìn rõ khu vực này
có gì đặc biệt không, chỉ có thể khẳng định rằng khoảnh đất trống đấy
trũng xuống phía dưới, chắc là một cái hố.
Lúc này lão Dương đã bình tĩnh lại, chỉ
vào cái hố kia, nói rằng hố tuẫn táng ba năm trước hắn nhìn thấy khá
giống với nơi này, ở giữa cũng có một khoảng đất trống như vậy, chạc cây thanh đồng mà bọn họ có đào thế nào cũng không đến được gốc chính là ở
giữa cái hố này.
Ánh sáng từ quả pháo bắt đầu lụi dần,
huyệt động lại chìm vào bóng tối. Lão Dương còn định nạp thêm một viên
nữa nhưng bị tôi ngăn lại. Những gì cần thấy cũng đã thấy rồi, không cần phung phí.
Hắn lại hỏi tôi: “Làm sao bây giờ? Náo
loạn cả nửa ngày, hóa ra Âm phủ chính là chỗ như thế này sao, nói không
chừng đây cũng là một nơi cúng tế, chúng ta có nhất thiết phải xuống
không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “‘Hà mộc
tập’ của ông chủ Lý có nói trong đấu có đồ tốt hẳn là không sai, chúng
ta theo xích sắt đến chỗ này, về lộ trình coi như không có vấn đề. Tôi
thấy thứ hắn nói đến ở ngay bên dưới, chỗ khả nghi nhất chính là khoảng
đất trống giữa đám thi thể, tôi nghĩ hay là chúng ta qua đó xem thử…
Nhưng mà từ xưa đến nay, những nơi tích tụ xác chết luôn là nơi ma quái
nhất, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất có thể xảy
ra.”
Tôi vốn định nhắc đến chuyện đã gặp phải ở Sơn Đông, nghĩ lại, hai người kia nghe mà không bị hù chết mới là lạ,
vì thế đành nói khác đi.
Lão Dương hoàn toàn không muốn xuống đó,
nhưng người đề nghị tới đây chính là hắn, bây giờ không thể rút lui,
đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Tôi nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ban nãy, muốn tới được khoảng đất trống kia bắt buộc phải xuống dưới vách đá,
băng qua đám thi thể, từ cầu đá chỗ chúng tôi đứng đến chỗ mảnh đất bằng phẳng kia khoảng chừng hai trăm mét, hẳn là không phải vấn đề lớn. Vấn
đề ở đây là làm thế nào để leo xuống được vách đá cao mười mấy mét này.
Chúng tôi không có dây thừng, tay không đi xuống thì không có khả năng,
có lẽ cần phải bàn bạc kĩ hơn.
Còn vấn đề nữa là dưới đó có bánh tông
hay không, bên dưới chắc cũng không có nhiều thi thể được bảo tồn nguyên vẹn, đại đa số đã khô queo hoặc trở thành xương khô. Nhưng ban nãy lúc
bắn pháo sáng, tôi thấy có rất nhiều thi thể có nét mặt vô cùng dữ tợn,
hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn biểu hiện cảm xúc của người bình thường, không biết là vì sao.
Đang cân nhắc, bỗng dưng có tiếng người té ngã.
Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy trợ lý Lương đang rón ra rón rén lui về phía thềm đá.
Lão Dương lập tức giơ súng lên đe dọa hắn, quát: “Dám đi bước nữa tao đánh gãy chân mày rồi bỏ lại đây luôn.”
Trợ lý Lương vừa nghe tiếng hắn liền sợ
hãi bỏ chạy. Lão Dương liền bắn một phát lên trời, tiếng súng chát chúa
lập tức vang vọng khắp hang động.
Trợ lý Lương nghe tiếng súng sợ tới mức cứng đờ người, rụt cổ xoay người nói: “Đừng nổ súng! Đừng nổ súng! Tôi không chạy nữa.”
Lão Dương mắng: “Quỷ mới tin mày. Biết điều thì ngồi yên một chỗ. Nếu dám chạy lần nữa, tao bắn!”
Trợ lý Lương tiu nghỉu quay lại ngồi
xuống bên cạnh chúng tôi, vẻ mặt cầu xin, nói: “Hai vị tiểu ca, các cậu
thấy đấy, tôi chỉ là một phần tử trí thức đi theo lão thái kiếm miếng
cơm ăn, lừa gạt mấy vị khách Quảng Đông chút chút, nếu xét ra thì cũng
chỉ là tòng phạm, hay là các cậu tha cho tôi đi. Bây giờ hai cậu muốn đi làm ăn lớn, tôi thì trói gà không chặt, có đi theo cũng chỉ làm vướng
víu, lỡ như tay chân vụng về làm vạ lây đến các cậu cũng không hay.”
Lão Dương thấy tay gã vẫn còn giữ chặt
cái balo kia liền không khỏi tức giận, lấy súng chỉ chỉ vào hắn, nói:
“Mày nghĩ bọn tao muốn mang mày theo chắc, mày muốn bọn tao bỏ qua cũng
được, cứ để cái ba lô đó lại rồi muốn đi đâu thì đi.”
Trợ lý Lương nhìn cái ba lô, khó xử nói:
“Nhưng túi này là của tôi… Người ta có câu, là quân tử…” Lão Dương giơ
súng trong tay, nói: “Tao không phải quân tử, tao là súc sinh, đừng có
nói lý lẽ với tao.”
Tôi thấy trợ lý Lương cũng rất có bản
lĩnh, nếu bây giờ để gã đi, lỡ như gã gặp được bọn lão Thái thì khác nào chúng tôi tự tăng thêm cho mình một kẻ địch, giữ lại có khi còn có tác
dụng. Tôi ngăn lão Dương nói tiếp, quay về phía trợ lý Dương nói: “Tình
cảnh chúng ta bây giờ chẳng mấy khả quan, anh mà đi một mình, cho dù anh còn nguyên trang thiết bị, nhưng không có kinh nghiệm thì cũng đừng
mong thoát ra được. Hay là thế này, anh cùng chúng tôi xuống đó xem
thử, nếu có đồ tốt, lão Thái chia cho anh bao nhiêu thì chúng tôi cũng
sẽ chia bấy nhiêu, ba người cùng cùng nhau hành động, khả năng sống sót
sẽ cao hơn. Anh xem nơi này âm khí ngút trời, nếu có gặp phải cô hồn dã
quỷ, chẳng ai cứu nổi anh.”
Lão Dương lập tức tiếp lời: “Nếu không muốn đi cùng cũng được thôi, những thứ nên để lại thì để lại, quần áo cũng cởi ra…”
Hắn nghe tôi nói sẽ được chia một phần
minh khí, nhất thời lộ vẻ dao động, đã thế còn bị lão Dương hù dọa, vội
nói: “Đừng đừng, chuyện này có thể thương lượng. Nếu hai vị để mắt tới
tôi, tôi cũng không tiện từ chối. Thực ra vốn hiểu biết của tôi có phối
hợp cùng kinh nghiệm của hai cậu, quả là quần anh hội tụ.”
Tôi vừa nghe liền cảm thấy thằng cha này
như ngọn cỏ đầu tường, nghiêng nghiêng ngả ngả, gió chiều nào theo chiều ấy, trong lòng cảm thấy buồn cười. Ông nội nói đúng, lòng người hiểm
ác, trên cái thế giới này, dạng người gì cũng có.
Chúng tôi lấy lại cái ba lô của trợ lý
Lương, đổ hết đồ bên trong ra, tìm xem có cái gì hữu dụng không, đại
loại kiểu như dây thừng hay đèn pin. Nhưng trong túi hắn chỉ có đồ ăn
cùng quần áo. Hắn nói mọi trang bị quan trọng đều ở chỗ ông nội cùng hai tên mặt rỗ. Súng báo hiệu của hắn cũng chỉ dùng để cầu cứu khi bị tách
đoàn.
Không có dây thừng, muốn xuống vách núi
này chắc chắn phải học bích hổ du tường. Nơi này dốc đứng như vậy, cũng
không biết có thích hợp để leo trèo không. Tôi châm một cái pháo hoa
lạnh* lên, phóng thẳng về phía vách núi. Theo ánh sáng rọi xuống, tôi
thấy cũng có khá nhiều chỗ có thể đặt chân, nếu có như cái gì để chiếu
sáng lâu lâu một chút, việc đi xuống cũng không quá khó khăn.
*pháo hoa lạnh: nhiệt độ của pháo chỉ tầm 30-35*, ít làm tổn thương thân thể hơn pháo hoa thường
Bây giờ ở bên ngoài cũng tầm mười một giờ tối, trên suốt đường đi chúng tôi chưa hề nghỉ ngơi, khuya hôm nay
chẳng còn sức đâu mà cố nữa, bèn quyết định nghỉ ngơi cho khỏe, tranh
thủ xử lý vết thương, đợi ngày mai hẵng xuống đó. Bằng không cứ với tình trạng mệt mỏi này mà mò xuống, lỡ có chuyện gì xảy ra sẽ không ứng phó
được.
Lão Thái cùng cái tên mập người Quảng
Đông kia hiện giờ sống chết ra sao chưa rõ. Trong tay bọn họ còn có hai
khẩu súng. Bây giờ có va chạm chắc không tránh khỏi đánh nhau. Cũng cần
phải đề phòng.
Tôi muốn hỏi trợ lý Lương lai lịch của
bọn họ nhưng nghĩ lại, bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Quan hệ
của chúng tôi bây giờ căng thẳng như vậy, gã chắc chắn sẽ không chịu
nói, chờ đến lúc gã lơ là hãy hỏi, khi đấy mới có thể biết được sự thật.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình cho lão
Dương nghe, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn còn nói: “Con mẹ nó, nơi này là nơi quái nào, bên dưới nhiều thi thể như vậy, hay là chúng ta đi lên đi, lên chỗ đài cúng tế mà nghỉ ngơi.”
Tôi cũng nghĩ như vậy, liền bước lên thềm đá, trở lại nơi tế đàn.
Lão Dương đốt lửa thêm lần nữa, lấy một
cái hũ trống múc chút nước vào đặt lên lửa đun, bỏ thêm một ít lương khô vào nấu mềm ra rồi ăn. Mọi người ăn xong lại ăn thêm một ít socola để
tăng lượng đường trong máu.
Lão Dương ăn xong thì buồn ngủ. Tôi bảo
bọn họ đi ngủ trước còn mình lo canh lửa. Lão Dương bảo nơi này cũng
không có dã thú, không cần phải cẩn thận như thế. Tôi nói thầm với hắn,
tôi chủ yếu là muốn canh chừng gã trợ lý Lương kia. Loại người này nhìn
qua thì là người hèn nhát, bình thường thâm tàng bất lộ. Trong lúc chúng ta đang ngủ có khi hắn lại để lộ ra bộ mặt thật của mình.
Lão Dương nói: “Sao cậu phải lo, ta đập hắn ngất xỉu là được.”
Tôi vội xua tay, nếu đánh ngất thì thật là phiền phức.
Lão Dương cứ thế đi ngủ. Tôi lấy Phách tử liêu vốn giấu trong quần áo ra, mở chốt bảo hiểm rồi giắt vào dây lưng. Sau đó đun một chút nước để rửa miệng vết thương. Lúc ở thác nước, tay
tôi bị phỏng nặng. Nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng.
Chờ xử lý xong vết thương, tôi đánh thức
lão Dương rồi mới đi ngủ. Giấc ngủ không hề thoải mái, cả người đau
nhức, miệng vết thương vừa ngứa lại vừa đau. Lúc tỉnh lại mới biết mình
chỉ ngủ có năm tiếng, toàn thân khó chịu, đến cả cái mũi cũng tắc tịt.
Lão Dương đun nước cho tôi rửa mặt, cảm
giác có khá hơn một chút. Lúc ăn sáng, tôi thấy trợ lý Lương không còn
vẻ mặt đề phòng như ngày hôm qua liền nói bóng gió về lai lịch của bọn
lão thái.
Trợ lý Lương vốn đã biết tên chúng tôi, hắn nhìn tôi, nghe ra được ý
tứ, chớp mắt nói: “Tiểu Ngô ca, bây giờ chúng ta đã là một nhóm, tôi
cũng không giấu gì cậu. Lúc chúng tôi đến đây có năm người, trong đó chỉ có lão Thái với Nhị Ma Tử là dân trong nghề, tôi chỉ đi theo ông chủ
Vương với ông chủ Lý tới, thứ nhất muốn xem tiên hóa* được khai quật
như thế nào, thứ hai là hai ông chủ muốn tôi lựa ra những thứ đáng tiền
nhất trong cổ mộ lấy tra trước. Cho nên nói thật thì tôi cũng chỉ là
người chịu thiệt thôi.”
* tiên hóa: ám chỉ đồ vật bằng vàng ròng.
Lão Dương nghe vậy liền hỏi hắn: “Kì quái. Ban nãy tôi chỉ thấy có bốn người. Đào đâu ra người thứ năm?”
Trợ lý Lương nói: “Người anh nói đến
chính là ông chủ Lý, lúc chúng tôi theo đường hầm đi xuống, ông ấy đến
chỗ một hồ nước rửa mặt, cuối cùng lúc chúng tôi phát hiện ra, đầu ông
ta đã bị thứ gì đó trong nước cắn đi mắt…”
Tôi với lão Dương đang ăn vội bịt mồm hắn lại, chuyện sau đấy ai cũng biết, nói ra chúng tôi ăn không vào.
Tôi đoán hắn có sao nói vậy, thầm nhủ tên này coi như là thức thời, lại thừa cơ hỏi hắn về hoàn cảnh hai ông chủ kia.
Trợ lý Lương đứng lên, nói: “Hai ông chủ
đó đấy, không nói thì coi như không biết, nói ra chỉ e các vị lai nhảy
dựng hết lên. Họ không phải dân buôn đồ cổ bình thường, hai cậu từ từ
nghe tôi kể chi tiết…”