[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 20


Edit by Cam
Quan hệ huyết thống, sống chết có nhau...
Tôi từ trên giường nhảy xuống, xông thẳng cửa, đập mạnh vào người Bàn Tử, bị hắn kéo trở lại.
"Cậu làm gì?"
"Trở lại, tìm Tiểu Ca."
"Cậu điên rồi!" Bàn Tử đem tôi nhấc lên ném trở lại giường, "Cậu đi rồi, Vương Cát làm sao bây giờ?"
"Nhưng tôi và Tiểu Ca đã kết huyết thống rồi!"
Bàn Tử choáng váng, tôi vùng vẫy, tay chân bị một thân vải mỏng quấn lấy: "Anh nhớ khi ở bệnh viện, cái lần tôi bị cắt mạch tay không."
"A." Bàn Tử ngỡ ngàng, ngã ngồi trên ghế, "Tôi đệt cái tổ tông." Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.
"Bàn Tử!" Nghe tôi lên tiếng Bàn Tử rùng mình một cái bừng tỉnh, từ trên giường xách tôi lên, mở cửa sổ ném ra ngoài.
Đây là lầu hai đó! Không chờ tôi lên tiếng, một tôi tay chặt chẽ tóm được tôi.

Và khi tôi nhìn lên, trong bóng đêm là đôi kính râm màu đen, Hắc Nhãn Kính thế mà ở ngoài cửa sổ.
"Bàn Tử, Tiểu Tam gia muốn anh ném nhẹ nhàng chút." Không chờ tôi kịp phản ứng, Hắc Nhãn Kính đã kéo cổ tay tôi xuống, mượn độ cao của hai người đặt tôi xuống nửa thước so với mặt đất.

"Người vừa đi, không kịp mang hành lý, nên là về nhà lấy.

Đuổi theo." Nói xong buông tay, tôi vững vàng tiếp đất.


"Hạt Tử!" Tôi ngẩng đầu kêu lên, Hắc Nhãn Kính mỉm cười cười vẫy vẫy tay với tôi, xoay một vòng trên bàn công rồi đẩy Bàn Tử đang ngốc lăng ra, không tiến động chui vào phòng.

Tôi vén vạt áo không ngảnh đầu chạy thẳng vào bóng tối.
Vào giữa mùa hè ở Hàng Châu, cái nóng chưa tan kéo theo hơi ẩm từ Tây Hồ phả vào mặt tôi.

Tôi không màng đến trang phục lỗng lẫy giờ đã lấm lem bùn đất, trong bóng đêm ở đường phố thành Hàng Châu chạy như điên.
"Tiểu Ca, anh phải chờ tôi, tôi đã hứa với anh sẽ cùng trải qua trăm năm." Tôi xông ra quốc lộ, bắt dừng một chiếc taxi.
"Cô nương, đi đâu?" Tài xế nhìn bộ dạng của tôi, cố nhịn cười.
"Tây Linh Ấn Xã!" Anh ấy ở đấy.

"Mau!"
Tài xế dẫm chân ga, chạy như bay ra ngoài.

Ở trên xe, tôi không kìm được nhịp tim.

Mở xuống cửa xe, từ trong bóng đêm không ngừng tìm kiếm thân ảnh cao gầy kia.

Không có, không có, "Bác tài, lái chậm một chút!"
"Rốt cuộc là nhanh, hay là chậm a."
Tôi cũng không biết, phải làm sao mới có thể tìm được người.

Thần ơi, Ngô Tà tôi nguyện dùng mười năm thời gian, đổi lấy kỳ lân nhất tiếu.

Xe rốt cuộc cũng dừng ở cửa Tây Linh Ấn Xã, lầu hai thanh lãnh không một tia ánh đèn, y đã đi rồi sao? Tôi thẩn thờ nhảy khỏi xe, đối với lời đòi tiền của tài xế mắt điếc tai ngơ.

(Các bạn nhỏ không được học theo nhé, phải luôn biết cảm ơn và trả tiền đầy đủ khi mua hoặc đi xe nhé)
"Đồ điên." Tài xế mắng mỏ một tiếng, lái xe rời đi.

Đúng vậy, tôi đã sớm điên rồi, từ lần đầu tiên khi Trương Khởi Linh cứu giúp tánh mạng của tôi, tôi liền điên rồi.

Điên cho đến bây giờ muốn cùng một người đàn ông hẹn ước cả đời, mà anh còn chưa biết đã muốn rời đi rồi sao? Bỏ rơi tôi ở lại.
Tôi như người hấp hối bước lên thềm đá, kéo theo phía sau một mảnh thật dài đỏ tươi.

Đẩy cửa bước vào là một đại sảnh tối tăm và vô hồn, trong veo và lạnh lẽo.


Ánh trăng lành lạnh lặng lẽ hắt vào từ cửa sổ sát đất.

Anh đi rồi sao? Trương Khởi Linh.
"Trương Khởi Linh! Anh cái tên súc sinh!" Tôi đối với đại sảnh trống rỗng rống to.

Đột nhiên, cửa phòng ngủ ở lầu hai mở tung ra.

Một bóng hình nghiêng ngã lảo đảo xông ra tới, Tiểu Ca trừng lớn hai mắt nhìn tôi, trong tay cầm theo hành lý và tấm ga trải giường dính đầy máu của tôi.

"Ngô Tà." Y sắc mặt trắng bệch, đứng không vững chống tay trên tay vịn cầu thang, bàn tay khi vịn rõ ràng đang run rẩy.
"Tiểu Ca, tôi đã trở về."
"Đồ ngốc, trở về đi! Cậu trốn ra người nhà họ Vương sẽ không tha cho cậu đâu, về sau cậu làm sao có thể ở đây làm ăn? Tôi không muốn cậu giống như Lộc Minh!"
"Trương Khởi Kinh, ít nói nhảm!" Tôi ngăn y lại, "Tôi đã trở về, Ngô Tà tôi coi trọng anh, hôm nay nhất định phải gả cho anh, anh muốn hay không muốn?"
Lời còn chưa dứt, một cái ôm ấm áp từ trên lầu lao tới, tôi bị gắt gao ôm ở trong ngực.

"Muốn cậu." Âm thanh trầm thấp mang theo run rẩy, vang lên ở bên tai tôi.
Gánh nặng đang trói chặt người tôi nháy mắt tan mất, òa lên khóc nức nở, đôi tay ôm tôi càng thêm siết chặt.
"Tiểu Ca, chúng ta bái đường đi." Tôi đẩy y ra, nghẹn ngào nhìn vào mắt y.

"Tôi đáp ứng anh." Tôi cởi xuống chiếc áo đỏ cùng mình khoát lên người y, "Tôi muốn cả thiên địa đều biết anh là chồng tôi."
Tôi lôi kéo y đến chỗ cửa sổ sát đất, dùng sức kéo cửa sổ ra hết mức, một luồn gió đêm mang theo ẩm ướt tiến vào, bên ngoài cửa sổ kia vầng trăng tròn trịa treo cao, phản chiếu ánh sáng lấp lánh xuống mặt nước Tây Hồ.
"Bàn Từ nói, chúng ta là con thỏ.


Cho nên ánh trăng này là chúng ta, bái hắn." Tôi nói hai đầu gối đã quỳ dưới ánh trăng kia, Tiểu Ca chỉ tiến lên phía trước, ngẩng mặt nhìn trăng.
"Tiểu Ca, anh biết không có chỗ để chúng ta đăng ký, nhưng là tôi muốn có cái ước hẹn này, bởi vì tôi sợ anh sẽ chạy mất." Tôi cắn râng nói, nhưng khi ngẩng mặt nhìn lên, bắt gặp chính là một trương kỳ lân mặt đang cười.
"Ngô Tà, cậu biết không? Tôi nằm mơ cũng không ngờ đến cậu sẽ là nam nhân."
"Anh không cần sao?"
"Cần." Y quỳ xuống đem tôi ôm chặt lấy, "Cậu biết không? Mặc kệ luân hồi mấy lần, cậu vẫn là của tôi." Gió đêm thổi tới, nhấc lên vạt áo thật dài, đem tôi và y giao triền ở trên mặt nước dưới ánh trăng.
Minh nguyệt trên cao, thiên địa chứng giám.

Tôi cùng Trương Khởi Kinh ở đây bái lạy.

Thế nhân kia muốn cười cứ để họ cười, muốn mắng cứ tùy họ mắng.

Trong trời đất Ngô Tà chỉ đế ý một người này, đời này tôi sẽ tùy hắn phát điên.
Ba lạy qua đi, trán tôi dán ở nền nhà lạnh lẽo, lại nên thân lên, tôi chính là thê tử của Trương Khởi Linh.

Một đôi tay duỗi tới, nâng mặt tôi dậy, ngẩng đầu, mở to mắt, anh chính là tên oan gia hại tôi một đời.

Một đôi môi như nhiệt hỏa châm lại đây, đốt sạch mọi tưởng niệm trong lòng tôi.
Trăng lạnh như nước, hoa rơi đầy đất..

Bình Luận (0)
Comment