Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 40



Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Mình chú thích một lát: Huyễn âm linh là đồng linh hay lục lạc, mình có để hình chú thích ở chương 33.

Còn "chuông thanh đồng" được nhắc đến ở chương này là chuông đồng lục giác đấy ạ.

Chắc mọi người vẫn ấn tượng với nó mà ha.

^_^
_____________________
Là tình huống như thế này, Muộn Du Bình đang ngồi lật từng trang sách cũ kỹ, hơn nữa quyển sách hẳn rất quý giá, chất liệu là tơ lụa, hình như còn được trải qua xử lý đặc biệt nữa.

"Tiểu ca? Anh đang làm gì vậy?"
"Đọc sách."
"...." Mẹ nó tất nhiên tôi biết anh đang xem sách chứ, "Là sách trong cổ lâu sao?"
"Ừm."
"Trong ba lô anh thật đầy, còn mang theo thứ gì ra sao?"
"Ừm." Muộn Du Bình nói xong liền lấy từ trong ba lô cái chiếc vòng có 9 cái lục lạc ra tới, vừa nhìn thấy đồng linh tôi liền lui về sau hai bước.

"Này...!đây là cái gì?"
"Không cần lo lắng, hiện tại nó sẽ không kêu."
"Ồ." Tôi thấy hắn cằm trong tay lắc lư qua lại, gan cũng lớn lên, tiến lại chăm chú nghiên cứu.

Chất liệu rất kỳ quái, ít nhất không giống với bất kỳ thứ gì tôi đã thấy, có màu tím đen.

"Đây là thứ gì?...!Chẳng lẽ chính là "Huyễn âm linh" trong miệng đám người kia?"

"Ừm."
"Vậy nó giống với chuông thanh đồng hả?"
"Chuông thanh đồng chỉ là một trong những hình thức tiến hóa của nó."
"A....!" Miệng tôi há to thành chữ O.

"Vậy lấy nó có lợi ích gì?"
"Không nhớ rõ, nhưng nó hẳn là một kiện thần khí rất lợi hại, hơn nữa có tác dụng rất quan trọng.

Chỉ là tôi không nhớ được gì."
"Vậy đưa tôi nhìn xem, đúng rồi, anh xác định nó sẽ không vang chứ?"
"Hẳn là ở chỗ nào đó đặc biệt nó mới vang lên, hơn nữa thứ này không phải phàm vật, không phải ai muốn nó vang thì nó sẽ vang."
Tôi nhìn kỹ rồi trêu cợt nói: "Ôi, còn có loại tính khí này, anh nói xem có thể tôi sai sử được nó không ha."
"Có khả năng."
"Ha ha, Tiểu ca anh cũng nói giỡn nữa nha."
Muộn Du Bình nhìn tôi, buông ra một chút xíu độ cung: "Nó hẳn cất giấu một bí mật rất lớn, chúng ta cần điều tra rõ ràng."
"Ừm, vậy anh nói chúng ta cần làm gì mới tìm ra được bí mật này?"
"Không biết." Muộn Du Bình một bên trả lời, một bên lật sách trên tay.

Muộn Du Bình nói bên trong nó cất giấu một bí mật rất quan trọng, lại nhìn chằm chằm sách trên tay, chẳng lẽ bên trong có đáp án? Tôi nhìn thoáng qua, tất cả đều là văn tự của Trương gia, đối với tôi thì nó không khác ngôn ngữ ngoài hành tinh mấy.

Nhưng mà bên trong có một số đồ án, hẳn là không phải về cái "Huyễn âm linh" này.

Tôi cầm "Huyễn âm linh" nhìn đông nhìn tây một hồi cũng nhìn không ra nguyên cớ gì, nhiều lắm thì là một cái lục lạc không biết làm từ chất liệu gì.

Đúng rồi kim loại không biết, tôi không biết không đại biểu tất cả đều không biết a, tôi lập tức vọt đến bên cạnh máy tính, tìm đến nữa ngày, thế mà cũng không có tin tức gì cả, thậm chí đến truyền thuyết về nó cũng không có.

Tôi lần nữa nhìn "Huyễn âm linh" trong tay, không lẽ thật sự có Thần khí?
Đột nhiên bụng tôi reo lên, nhìn lại thế mà đã 7 giờ tối, xem ra nên ăn cơm rồi.

Vì thế tôi đem "Huyễn âm linh" thả lại ba lô Muộn Du Bình, nhìn thấy đồ bên trong còn có không ít, bên trong còn có một cái hộp đá và một số quyển sách giống giống trên tay Muộn Du Bình.

Cũng không biết từ khi nào mà Muộn Du Bình yêu học tập đến thế.

Nghĩ nghĩ liền thấy vẫn là lắp đầy bụng quan trọng.

Vì thế tôi đem hộp đá và "Huyễn âm linh" cất vào két sắt, rồi lôi kéo Muộn Du Bình xuống dưới lầu.

Muộn Du Bình thế mà còn luyến tiếc quyển sách kia của hắn, cố ý cất vào học tủ hắn thường để vật quan trọng ở đầu giường.

Bất quá nhìn liền biết sách kia là sách cổ, quả thật giá trị xa xỉ.

Nhưng lấy tính cách Muộn Du Bình, xem trọng thứ đó chắc chắn không phải vì giá trị của nó, mà là nội dung bên trong, chỉ là hiện tại tôi không có tâm tình đi nghiên cứu thứ đó.

Lâu Ngoại Lâu trải qua vài lần cải biến, bất quá hương sắc vẫn như vậy chưa từng thay đổi, trong 10 năm Muộn Du Bình rời đi kia, tôi cơ hồ đã trở thành khách quen ở nơi này.

Muộn Du Bình đối với việc ăn không có yêu cầu đặc biệt gì, cho nên tôi liền tùy tiện chỉ vài món ăn, nhưng kỳ quái là Muộn Du Bình đột nhiên hỏi tôi có thể gọi gan heo không.

Ôi ôi tin mới này, Muộn Du Bình thế mà có món ăn yêu thích này, tôi lặp tức kêu phục vụ thêm một đĩa gan heo.

Lúc ăn với Muộn Du Bình, đặc biệt sẽ thu hút cực nhiều ánh mắt của các mỹ nữ, làm hại tôi ăn thế nào cũng thấy không tự nhiên.

Ngược lại Muộn Du Bình so ra hoàn toàn không quan tâm đến, chỉ lo ăn cơm của chính mình.

Hắn ăn có thể so với biểu tượng văn nhã, nhẹ nhàng nhất đũa, gắp đồ ăn đưa đến miệng nhai, trông phi thường thân sĩ.


Tôi thời điểm ăn cơm trước kia, nếu giống bây đặc biệt đói thì chính là nhai ngấu nghiến, thậm chí cho rằng biểu hiện như thế mới là đàn ông.

Hiện tại ăn cơm giống như làm nhiệm vụ, không được văn nhã cũng không hề thô lỗ.

Nhưng cứ bị người ta nhìn chằm chằm, tôi thế nào cũng thấy kỳ cục.

"Ngô Tà?"
"A?"
"Về sau chúng ta ở nhà ăn cơm là được rồi."
"Được."
Thỉnh thoảng có tiếng mấy cô gái truyền tới, không phải nói Muộn Du Bình soái đâu, mà là hắn rất giống quý tộc trong xã hội cũ.

Tôi đường đường một soái ca 1m8 thế mà không hề có chút cảm giác tồn tại nào.

Ai, xem ra giao lưu bằng hũu cần phải có kỹ xảo, nhớ năm xưa mặc kệ đi đến chỗ nào, đều có không ít mỹ nữ hướng ánh mắt tới tôi.

Chỉ là lúc đấy trong lòng tôi chỉ có Muộn Du Bình trước mắt này, căn bản không để ý tới các nàng.

"Ngô Tà?"
"A, làm sao vậy."
"Mau ăn cơm."
"Ồ, không gì đâu, tôi ăn mau lắm."
"...."
Một bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong cơn suy nghĩ miên man của tôi.

Ăn xong chúng tôi cũng không tiếp tục đi đâu, thật ăn ý về nhà tắm rửa đi ngủ.

Liên tiếp mấy ngày ở nhà Muộn Du Bình đều ôm sách của hắn mà nghiên cứu.

Xem ra cái trần nhà lão nhân gia bị người ta vô tình vức bỏ rồi.

Đương nhiên, đồng thời không tồn tại trong mắt Muộn Du Bình còn có tôi.

Cơ hồ trừ bỏ ăn cơm cùng nhau ra, hắn toàn bộ đều chỉ chú ý đến sách.

Tôi nhàn tới mức không việc làm liền lục cái hộp đá với "Huyễn âm linh" ra nghiên cứu.

Hộp đá này không có khóa, không có khe hở, hoàn toàn giống như nó được chạm khắc rỗng ruột.

Chính là nói thế nào cũng không thông, bên trong rỗng thế nào được.

Hơn nữa tôi thử thí nghiêm qua, bên trong không chỉ trống không, hơn nữa còn là khắp cả hộp, không gian bên trong không hề nhỏ, giống như thật sự là một cái hộp vậy.

Chỉ là đồ vật trâu bò như vậy là ai làm ra? Tôi lại cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện bên cạnh thế nhưng có một số thanh nhỏ chạy dọc xuống phía dưới, nếu không cẩn thận, thật đúng là không nhìn ra.

Xem ra vấn đề khóa mà tôi luôn rối rắm là cái này đi.

Ngay thời điểm tôi nghiển cứu xem đây là mật mã gì thì Lê Thốc lên tới.

"Ông chủ, phía dưới có khách hàng." Lê Thốc vừa chạy lên lầu nói.

"Đừng làm ồn.

Sinh ý tự cậu giải quyết đi."
"À...!ờ...!cái đó không phải Long Văn thạch hạp sao? Ông chủ anh xem đó làm gì?

"Cậu từng thấy qua thứ này?"
"Chỉ là thấy qua tác phẩm phỏng chế, là thời điểm bị Uông gia chộp tới trại huấn luyện nhìn thấy."
"Ồ, vậy thứ này mở làm sao?"
"Vậy thì không biết, nhưng hình như nó có quan hệ với Trương gia đó."
"Nói như thế nào?"
"Lâu quá rồi, không nhớ rõ lắm."
Tôi nhìn mắt cậu ta có chút trốn tránh, dù sao cũng là người tôi mang tới, rất có thể sẽ gạt được người, nhưng muốn trốn qua đôi mắt của tôi thì vẫn còn non lắm.

"Cho cậu 5 phút suy nghĩ, nếu còn nghĩ chưa ra thì cứ ra Tây Hồ chạy một vòng, tôi rất nhân từ đó!"
"Lão đại anh đừng chơi trò đó nữa được không, bắt tôi chạy quanh Tây Hồ một vòng còn không bằng giết quách tôi đi."
"Được đấy."
Lê Thốc bĩu môi: "Nói thì nói, ai sợ ai."
"Cái này hình như gọi là "chìa khóa bí mật" để đồng bộ quan tài chôn Chu Mục vương, tôi nhớ là gã trung niên nói nó được mở ra rồi? Mật mã có vẻ là 0 cái gì đó 59, quên mất.

Bất quá trong đấy có một chuyện xưa tôi nhớ rất rõ ràng, đó là có người mở cái hộp này ra, bên trong có một đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ kia là...!chính là...."
"Nói."
"Chính là Trương gia.

Đương nhiên kỳ thật đây là giả, nhà họ Trương là muốn chế tạo ra đứa trẻ 3000 năm trước để đưa nó vào thế giới này, sau đó tiến hành thần hóa để tăng cường và củng cố cho nhà họ Trương.

Kỳ thật Trương gia chính là món công cụ trong kế hoạch của họ.

Đương nhiên Trương gia rất lợi hại, cuối cùng trở thành tộc trưởng của bọn họ.

(Chú giải của tác giả: Trương gia đã dùng một đứa bé trai (Trương Khởi Linh) giả mạo đứa bé trong hộp đá, âm mưu này đương nhiên bị đối thủ một mất một còn của họ là Uông gia phát hiện ra, hơn nữa còn thành công lợi dụng chuyện này phân tán Trương gia, như vậy tồn tại của Trương Khởi Linh hiển nhiên trở thành một cái tồn tại khó xử, ở lúc đó hắn không thân không thích, tự nhiên vận mệnh không cần nghĩ cũng biết)
"Được rồi, cậu xuống dưới đi, tôi nghĩ mình hiểu rồi."
"Vậy...!khách phía dưới..."
"Chính mình giải quyết đi, đúng rồi, muộn thế này sao còn chưa đóng cửa?"
"Ờ...!không phải anh nói sinh ý không tốt sao, nên chúng tôi quyết định tăng ca thêm chút."
"Đi đi." Tôi lười nghe cậu ta biện giải, khẳng định là chơi trò chơi quên mất thời gian, còn tăng ca cái gì.

Tiểu ca! Vận mệnh từng đối xử công bằng với anh qua chưa? Mẹ nó hết thảy đều là âm mưu, là âm mưu.

Có người vừa sinh ra đã trở thành công cụ cho âm mưu của người ta sao? Thật không dám tưởng tượng anh đã sống sót như thế nào trong hoàn cảnh ấy.

Ghê tởm hơn chính là rốt cuộc anh đã sai cái gì, tại sao hậu quả tất cả đều để anh phải gánh chịu? Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khổ sở.

Tôi muốn cho mình cần một ít thời gian để bình tâm, vì thế tôi liền đi tới ban công, ngồi lên chiếc ghế thái sư ngẩn đầu xem bầu trời đêm nay.

Nhìn bầu trời trong trẻo và yên tĩnh như thế, phảng phất như nhìn thấy gương mặt Muộn Du Bình, nhìn nhìn tôi thế mà ngủ đi mất.
____________
????: Sau khi nghe một đống ca khúc như Thiên Chân, Mệnh Trục, Tàng Hải Hoa, Thập Gian, Cùng Đường, Thập Niên Nhân Gian, Mời Rượu..v.v..

Tui hăng quá nên làm thêm chương này rồi đăng luôn:)......


Bình Luận (0)
Comment