Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Muộn Du Bình lấy tay đỡ tôi, lần ngã này đập thẳng vào đầu, tôi có chút loạng choạng không tìm được phương hướng.

Muốn nói là đau bao nhiêu, thật tình tôi không nói được.
"Ngô Tà? Ngô Tà?"
Tôi đưa tay bảo không có việc gì, chỉ là trước mắt có chút mơ hồ, muốn ngất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Muộn Du Bình, trong lòng vậy mà thấy hơi nhói lên.

Quái vật phía sau muốn lao đến, như dùng hết sức lực của bản thân hất văng Muộn Du Bình đi.

Sau đó nó tự mình ngã xuống, ót đập vào vách đá.

Tôi cho là mình chết chắc rồi, đôi mắt bất giác nhắm chặt, chỉ là quái vật không có như dự kiến bổ nhào lên, tôi hé mắt ra nhìn thì thấy quái vật thế mà gào thảm thiết chạy đi, sau đó bản thân tôi cũng lâm vào hôn mê.
Chờ lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy một đám người ở phía trước vừa ăn đồ vừa khoác lác, nhưng trong đó không có Muộn Du Bình.

Tôi nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh, quả nhiên, Muộn Du Bình đang ngồi bên cạnh tôi, lưng dựa vào vách đá nhìn tường đá.

Đương nhiên cũng có thể là đang ngủ, mà tôi lại đang nằm, từ góc độ này không thể nhìn rõ được nét mặt, chỉ có thể nhìn thấy một chút cằm và mặt nghiêng của hắn.
"Tiểu ca?"
Muộn Du Bình cuối đầu nhìn tôi: "Tỉnh?"
Này mẹ nó không phải rất vô nghĩa sao, chỉ là chuyện vừa rồi là thế nào? Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, phỏng chừng không bị thương quá nghiêm trọng, khối đá trong lòng rốt cuộc được hạ xuống.
"Tiểu ca, quái vật kia đâu?"
"Đi rồi."

"Sao đột nhiên đi rồi?"
"Chắc là mắt bị ánh sáng của đèn mắt sói kích thích."
"Sao...!sao vậy được a."
"Thời điểm quái vật vọt đến cậu vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh sáng của đèn rọi vào mắt Hắc Giới, sau đó nó liền điên cuồng chạy đi."
"Đơn giản như vậy?"
"Ừm.

Hắc Giới nhiều năm ở trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mạnh, đôi mắt lặp tức không chịu được."
"Vậy anh có bị thương không?"
Muộn Du Bình nhìn trên người một chút, sau đó nói: "Không việc gì."
Mặc kệ hắn bị thương nhiều hay ít, hắn đều sẽ nói mình không sao, tôi nhớ lưng hắn bị Hắc Giới nhiều lần đập vào đất, không được, tôi phải tự mình xem xem.

Nghĩ vậy tôi một tay xốc lên túi ngủ, muốn ngồi dậy.

Đôi tay Muộn Du Bình đè vai tôi ngăn lại, nói: "Phải nghĩ ngơi, cậu bị thương ở đầu."
"Tôi cảm giác mình không sao rồi, mau cho tôi xem thương thế của anh."
Khóe miệng Muộn Du Bình hơi cong lên, mỉm cười nói: "Sao cậu lại không nghe lời như vậy, đã nói không sao rồi cậu còn nuốn xem.

Mau nằm nghỉ đi."
"Tôi...."
Đệt, đây có phải Muộn Du Bình thật không đấy? Bất quá tôi cũng không thấy ngoài ý muốn, dù gì người này là người luôn khiến người ta phải kinh ngạc mà.

Tôi vốn tưởng hắn chỉ là một cái hũ nút, kết quả bị Trương đầu hói kia chơi tôi với Bàn Tử một vố.

Tôi cứ nghĩ hắn là một cổ nhân, kết quả người ta cái gì cũng biết, ngay cả mấy từ ngữ chuyên nghiệp trộm mộ tiếng nước ngoài cũng rành luôn.

Còn nữa, tôi vẫn cho rằng kỹ thuật trên giường hắn chắc chắn không bằng tôi, kết quả kỹ thuật so với tôi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, hiểu biết cũng nhiều hơn tôi.

So với hắn, cuộc đời tôi bi ai dữ dội a.
"Thiên Chân tỉnh rồi?" Bàn Tử ném cho tôi một cái mị nhãn rồi đi về phía tôi.
Tôi ngước mắt nhìn hắn một cái, ý bảo không có việc gì.
"Thiên Chân, cậu là cái Lâm Đại Ngọc* cậu biết không?"
*Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng" của tác giả Tào Tuyết Cần.
Tôi dừng mắt liếc hắn một cái: "Cút."
"Tiểu ca người ta bị thương nặng ở lưng, còn phải đưa cậu về đây, còn cậu đâu? Thương thế không nặng mà ngủ tới vài tiếng kìa...."
Tôi cũng lười quản xem Bàn Tử nói cái gì ở phía sau, trực tếp quay đầu đi nhìn Muộn Du Bình.

Hắn thế mà làm như không có việc gì tiếp tục ngắm nhìn tình nhân cũ (ak trần nhà vách mộ) của hắn.
Tôi buồn bực đến nổi ngồi bật dậy, chỉ là vừa cử động, đầu đã choáng váng đến không phân được đông tây nam bắc.

Muộn Du Bình nhanh tay đỡ lấy, tôi trực tiếp ngã vào lòng ngực hắn.

Hắn có chút bất đắc dĩ nhẹ thở dài: "Thật sự không có việc gì, đã xử lí rồi."
Tôi không có hơi sức đâu mà xem hắn, chỉ "ừm" nhẹ một tiếng.
"Thiên Chân cậu không sao chứ? Chắc không phải chấn động não rồi đi?" Bàn Tử bên cạnh nôn nóng hỏi tôi.
Muộn Du Bình liếc hắn một cái, Bàn Tử lập tức rụt đầu lại không dám hó hé, tôi quay qua hắn cười cười, tỏ vẻ vẫn còn tốt lắm.
"Cậu nghỉ ngơi đi, chỉ chấn động não một chút, nghỉ ngơi nửa buổi là ổn." Muộn Du Bình nhìn tôi nói.
Tôi gật gật đầu, đem người dụi vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Chờ lúc tôi lần nữa tỉnh lại, mọi người đều đã ngủ say, còn tôi vẫn như cũ dựa vào người Muộn Du Bình.

Tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình, hắn lặp tức mở mắt, vừa vặn đối diện với tầm mắt tôi.

Đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh như hồ sâu, sâu thẳm như đêm đen, nhưng giờ phút này trong đôi mắt ấy tràn ngập nhu tình.
Tôi nâng tay sờ mặt hắn, mặt hắn thật bóng loáng mềm mại.

Với tôi mà nói, hắn tựa như trân bảo quý giá nhất, tôi chỉ là muốn Đức Phật kia có thể làm dịu đi sự cô độc, để hắn bộc lộ ra mặt nhu tình của mình.
"Ngô Tà."
"Ừm?"
Muộn Du Bình trước mắt tôi dần dần phóng đại, phóng đại.

Cuối cùng trên môi cảm nhận được một xúc cảm lành lạnh.
Tuy rằng luyến tiếc, nhưng đầu óc tôi vẫn thanh tỉnh, ở đây nhiều người như vậy, lỡ mà bị thấy lại xấu hổ.

Vì thế tôi đem tay hơi đẩy hắn ra, Muộn Du Bình lại không buông ra mà tiếp tục đẩy sâu nụ hôn.
Ý chí tôi bắt đầu trở nên luân hãm, chỉ là sâu trong lòng vẫn có âm thanh không ngừng vang lên: Không được, không được.
Hắn thấy tôi bắt đầu phản kháng, vì thế đem môi dời đến bên tai tôi: "Bọn họ đều đã ngủ."
"Vạn nhất có người tỉnh lại làm sao giờ?"
"Đánh ngất."
"À." Tôi phản ứng không kịp.
"Ngô Tà, cậu có thể nghiêm túc một chút không?"
"Nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi."
"Đổi chỗ khác cái gì? Chỉ là hôn một chút mà thôi."
Lời này của hắn là ý gì, chẳng lẽ cho rằng tôi nghĩ cái khác à? Được, tùy ý hắn vậy.

Dù sao bờ môi hắn vẫn rất có dụ hoặc.

Bất tri bất giác tôi phối hợp với hắn hôn gần tới mười phút.

Việc hôn môi này thật sự rất tốn sức, nhiều lần tôi tưởng mình không thở nổi nữa.
"Gốm Tam Thải*, Bàn gia tới đây!"
*Tam Thải (唐三彩) là một kiểu trang trí linh hoạt trên gốm sứ của Trung Quốc, sử dụng men gốm hoặc sứ trơn.

Phần lớn với 3 màu, nâu, trắng kem và xanh lá.

Nghệ thuật này gắn liền với thời nhà Đường và tượng nhỏ tùy táng, xuất hiện vào khoảng năm 700.

Theo Wikipedia
dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh-59-0
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn về hướng Bàn Tử, nhìn thấy hắn chảy dãi đầy đất, ôm một cục đá hôn hôn hít hít, trông cực kỳ khôi hài, chắc là lại mơ tới mấy món minh khí này nọ.

Những người khác vẫn ngủ say như chết, bây giờ trông nhóm người chúng tôi hệt một đám binh tách đoàn, ngủ đến ngã trái ngã phải cũng không hay.

Muộn Du Bình ôm chặt eo tôi.

Tôi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, sau đó xoay lại thả lỏng toàn thân, dựa lưng vào người hắn.

"Tiểu ca, sao anh còn chưa ngủ đi?"
"Tôi muốn gác đêm."
"Anh ngủ đi, tôi mới tỉnh bây giờ cũng không ngủ lại được."
"Vậy đầu cậu khá hơn chút nào chưa?"
Tôi quay người ra chỗ khác, một tay nâng cằm hắn lên: "Anh cảm thấy sao? Có muốn tiểu gia triển lãm cái cho anh xem không?"
Muộn Du Bình nhìn mọi nơi một lượt: "Vậy phải đổi chỗ khác mới được."
Tiểu tử này nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ muốn cho hắn xem trạng thái của mình bây giờ, chứng minh tôi đã tốt mà thôi.


Tôi trực tiếp đứng dậy rút khẩu Browning ra, bày ra một tư thế đại bàng giương cánh đón lấy khẩu súng, ở trên tay xoay hai vòng rồi chụp lấy.

"Hiện tại có thể yên tâm ngủ một lát chưa?" Tôi nói.

"Nhưng tôi hiện tại không muốn ngủ."
Tôi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, lưng dựa vào vách mộ, dùng tay vỗ lên bờ vai phía hắn "Ưm!" Ý bảo hắn dựa vào vai tôi ngủ.

Muộn Du Bình cũng không khách khí, trực tiếp nằm xuống gối đầu lên đùi tôi.

"Tâm sự với tôi một lát."
"Ừ!" Tôi nghi hoặc nhìn hắn, Muộn đại gia này vậy mà muốn nói chuyện phiếm, tôi liều mạng suy nghĩ tìm đề tài nói chuyện.

Nên tâm sự cuộc đời truyền kỳ của hắn hay là chuyện cơ quan đây.

Hoặc là đoán xem nơi này có bao nhiêu bánh tông....!
"Cậu cười ngây ngô cái gì?"
Tôi nhìn gương mặt Muộn Du Bình, suy nghĩ tới mấy cái bổ não vừa rồi, càng nhìn lại càng muốn cười.

"Ha hả....! Không, anh muốn nói cái gì?"
"Nếu không chúng ta nghĩ khi nào cậu sẽ cùng tôi quay về Trương gia gặp trưởng bối đi.

Dù gì về sau cũng là người nhà họ Trương, thấy thế nào?"
Tôi biết tiểu tử này là cố ý trả thù, vì vậy nói: "Như thế nào? Anh là muốn tôi đi cầu hôn sao?"
"Sính lễ thế nào?"
"Đem toàn bộ sản nghiệp cùng tôi ra làm a."
"Vậy thì không cần, một mình cậu gả qua đây là được."
"Cút, ai mẹ nó muốn gả hả." Có thể là giọng tôi nâng hơi cao.

"Tôi đệt! Hai người các cậu bàn việc cưới hỏi rồi hả?" Bàn Tử đột nhiên chen vào.

"Anh nghe nhầm rồi."
"Phải không? Thế hai cậu nói cái gì a?" Bàn Tử mơ màng ngồi dậy.

"Nói chuyện gác đêm, không mau ngủ thì anh ra gác đấy."
"Được rồi." Bàn Tử đáp xong lăn ra ngủ tiếp.

Tôi liếc mắt nhìn Muộn Du Bình bên cạnh: "Mau ngủ."
Muộn Du Bình hơi cong khóe môi một chút, sau đó xoay người tìm một tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.
_________
????: Sắp tới khu tôi đi tiêm rồi, có hơi sợ.....


Bình Luận (0)
Comment