Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 71



Sáng sớm ngày hôm sau chúng tôi khởi hành về Hàng Châu, vì sự mê tín của người dân địa phương với Bằng Vũ, tôi đã trở thành người hưởng lợi gián tiếp.

Nhất định muốn tôi ở lại mấy ngày, từ chối mãi, cuối cùng nhận hai đàn rượu gạo mới có thể gói ghém hành lí trở về.
Trở lại Hàng Châu, tôi bắt đầu xử lí tất cả vấn đề một lượt.

Vấn đề hàng đầu bây giờ là tìm người đã bắt tôi vào mộ, nếu đoán không lầm thì người này hẳn có quan hệ với Ma tộc, bất quá hắn sẽ đến tìm tôi thôi, mà việc tôi cần làm là tạo cho hắn một cơ hội.
Quỷ tỉ chỉ có một cái là thật, nhưng muốn phân biệt thế nào, tôi nhớ không lầm thì chỉ mỗi Tiểu ca biết.

Chỉ là hắn đã mất trí nhớ, không biết bây giờ có còn phân biệt được nữa không.

Về phần tôn giới (chắc là ma giới), chắc chỉ có thể theo lời Trương Như Tuyết đi đến sa mạc Taklamakan.
Đối với những lời của Bằng Vũ, tôi cảm thấy không thể tin vào hoàn toàn, có rất nhiều điểm mấu chốt hắn không nói cho tôi.

Tuy rằng chính mình nói dối chính mình rất vô nghĩa, nhưng mà, rất có khả năng hắn đang đề phòng người khác, đương nhiên cũng có thể hắn là vì một mục đích nào đó mà không từ thủ đoạn.
Trải qua một ngày phân tích và so sánh, cuối cùng tôi đã có một ý tưởng rõ ràng.

Vừa nhìn thời gian, đã sáu giờ chiều rồi, nên xuống ăn cơm thôi.


Vì thế tôi kêu Lê Thốc gọi cơm hộp.

Còn Muộn Du Bình vừa trở về đã đi ngủ, bởi vì hắn kêu tôi đi bệnh viện kiểm tra, tôi không chịu nên bây giờ còn đang giận dỗi.

Rõ ràng biết đi bệnh viện cũng không có tác dụng, trừ bỏ làm tốn thời gian của tôi thì còn tác dụng gì đâu? Cho nên hai tôi liền giằng co tới giờ.
Không lâu sau cơm được đưa tới.

Sau khi dọn đồ ăn xong tôi thật bảo mẫu đi lên phòng thỉnh Trương đại gia xuống ăn cơm.
"Tiểu ca! Tiểu ca! Ăn cơm."
Muộn Du Bình liếc mắt nhìn thoáng qua tôi, sau đó ngoan ngoãn ngồi dậy, còn may không giận đến mức không chịu ăn cơm.
.........
Nhìn bầu không khí lặng ngắt trên bàn ăn, tôi đành mở lời hòa hoãn một chút.
"Tiểu ca nếm thử con tôm này, thịt rất mềm, ăn ngon lắm." Tôi vừa nói vừa gắp tôm cho vào chén của hắn.
Hắn không thèm nhìn tôi lấy một cái, có điều vẫn gắp con tôm đã bốc vỏ kia lên ăn.
Tôi mỉm cười trêu ghẹo: "Ừm! Như vậy mới ngoan." Vì thế tôi liền gắp thêm một con cho hắn.
Muộn Du Bình thật ra vẫn vô cùng phối hợp, tôi gắp cho cái gì hắn liền ăn cái nấy, nhưng vẫn không chịu nói lời nào, cũng không nhìn tôi nữa.

Làm cho tôi giống hệt mấy bà mẹ đang trông đứa trẻ nhà mình ăn cơm vậy.
Muộn Du Bình đột nhiên rút tờ khăn giấy, lau lau miệng sau đó đứng dậy trở về phòng.

Chỉ dư lại mình tôi ở đó không biết phải làm sao, tôi lúc này mới phát hiện mình một ngụm cơm cũn chưa có ăn tới.

Nhìn cơm trong chén như nhìn kẻ thù, sau đó ăn một ngụm thật lớn thật mãnh liệt rồi thu dọn bát đũa.
Tôi có thói quen uống nước ngay sau khi ăn, đến khi mở tủ lạnh ra tìm thì mới phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Xem ra tiểu tử Lê Thốc này gần đây rất lười biếng, bất quá vừa lúc tôi muốn ra ngoài đi dạo.

Tôi đến trước cửa phòng ngủ nói với Muộn Du Bình một tiếng say đó thay giày đi đến siêu thị.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, tôi đi loanh quanh Tây Hồ hai vòng, tìm một băng ghế dài ngồi xuống.

Không lâu sau đấy liền có một ông lão đến ngồi bên cạnh tôi.
Ông lão có dáng người cao cao gầy gầy, ước chừng 60 tuổi, tinh thần trông rất tốt, ăn mặc cũng rất chỉn chu.
"Người trẻ tuổi ở đây đợi người sao?" Ông lão ngồi bên cạnh cười khanh khách mở lời.
"Ân."
"Chờ tới rồi sao?"
"Có lẽ."
"Ha hả! Không biết chàng trai có thể lấy ra đồ vật lão muốn hay không?"
Cho dù trí nhớ tôi có kém cũng không thể nào gộp ông lão này với người đưa tôi hắc kim cổ đao là một.


Tôi nhớ rõ ràng người kia là một người tầm trung niên, tướng tá hơi mập.

Dù có dùng súc cốt công, nhưng ánh mắt này, tuyệt đối không giống cùng một người.
Lão thấy tôi không nói lời nào, tiếp tục nói: "Người kia là thủ hạ của tôi, tôi chỉ là muốn tự mình đến xem, thiếu chủ của chúng tôi có phải chăng vẫn là người kia hay không."
"Có gì khác nhau sao?"
"Ha ha."
Mấy lão nhân này đó đều thích giả cao thâm, tôi cũng lười cùng lão lý luận, vì thế gọn gàng dứt khoát bảo: "Ông không có gì muốn nói với tôi sao?"
"Khà khà, vẫn nóng nảy như vậy." Lão thở dài, nói tiếp: "Muốn biết cái gì, cứ đến địa chỉ này." Nói xong liền vỗ vỗ vai tôi, rời đi.
Vị trí lão vỗ trên người có điểm đặc biệt, cái này làm cho tôi nháy mắt ý thức được "nơi này" là nơi nào.

Nếu hiểu không sai, nơi này là chỗ cổng chào*, cái thứ tư bên sông.

Nhưng còn thời gian? Tại sao lão không nói thời gian, chẳng lẽ là muốn tôi đợi?
Sau khi mua xong đồ vật cần mua, tôi liền trở lại cửa hàng.
Tiểu ca đã ngủ dậy, bây giờ đang ở dưới cửa hàng xem bản dập.

Thằng nhóc Lê Thốc chết tiệt kia thì đang cùng một nữ khách hàng không đến ba mươi tuổi cò kè mặc cả.
Tôi lúc này mà xuất hiện khẳng định sẽ bị chặc chém, vì vậy mang luôn đồ đi vào, giả bộ làm khách xem hàng.
Khách hàng thấy tôi cũng giống mình xem đồ cổ, vì vậy chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, tiếp tục mặc cả.
"Cậu trai trẻ à, hay là cậu hỏi ông chủ cậu một chút, thứ này có thể bớt một chút không." Khách hàng nói..
"Mỹ nữ a, tôi đã cho cô giá tốt nhất rồi.

Nếu để ông chủ tôi biết, giá này không cho bán đâu.

Chúng tôi làm công chính là dựa vào điểm này tính phần trăm, bán cho cô giá cao, kiếm được tiền là ông chủ chứ tôi nào có được.

Cho nên hà tất bán cho cô giá cao đúng không.

Tôi lấy lương tâm ra bảo đảm cho cô, thứ này mua về ba cô chắc chắc thích."
"Cậu trai trẻ, đừng có lừa tôi đó, nếu mua tới có lời thì lần sau tôi mới tới nữa đấy."
"Mỹ nữ yên tâm, chúng tôi bán phần lớn đều là khách quen, cô cứ nhìn vị khách bên kia xem.

Để tôi gói lại cho cô." Lê Thốc một bên đóng gói đồ đạc một bên nói với khách hàng.
"Cậu thật sự một chút cũng không chịu bớt sao?"
"Giá cả thật sự không thể bớt, hay là tôi cho cô thêm ít đồ vật nhỏ?"
"Đồ vật nhỏ gì?"

"Đợi chút a." Lê Thốc nói xong liền trở tay lấy một quả cầu thủy tinh trong tủ trên tường ra đưa đến trước mặt nữ khách hàng, "Cô xem, rất đẹp phải không, thứ này là lần trước ông chủ chúng tôi mua tặng bạn gái, kết quả bị người ta từ chối, cho nên vật này cũng không bị đưa ra ngoài, hôm nay tôi liền mượn hoa hiến phật."
Tôi vừa nghe những lời này liền trợn tròn mắt.

Tiểu tử này gan càng ngày càng lớn mà, cái gì cũng dám nói ra.

Nếu không phải khách nhân còn ở, khẳng định tôi sẽ cho tới khi kêu cha gọi mẹ.

Tôi ngó mắt nhìn qua, Muộn Du Bình quả nhiên đang ở đó nghiêm túc xem bản dập.
Chờ khách nhân đi, tôi nhịn không được muốn nhìn xem đơn bán của tiểu tử này thế nào.
Tiểu tử này so với Vương Minh còn gian hơn, một chiếc bình sứ Thanh Hoa cỡ nhỏ, cậu ta bán mười lăm vạn.

Nếu là bình thường giá cả ước chừng cũng là mười mấy vạn như vậy, dù sao thì cũng là đồ thời Càn Long.

Bất quá bình kia chất lượng không tồi, rất đáng giá sưu tầm.
"Tiểu tử cậu thật biết cách lừa gạt a, còn cái gì mà mua cho bạn gái! Còn cái gì mà bị từ chối! Tôi thấy tiểu tử cậu là chán không muốn sống nữa rồi!"
"Ông chủ à, mấy cái này chỉ là một ít thủ đoạn marketing thôi, không phải tôi còn kiếm cho anh thêm ít lợi nhuận à? Anh không những không khen mà còn muốn đánh tôi, anh xem anh chính là chủ nghĩa tư bản lòng dạ hiểm độc!"
"Ha, còn là chủ nghĩa tư bản lòng dạ hiểm độc." Tôi thuận tay đập cho cậu ta một phát.
"Ây da! Chính là chủ nghĩa tư bản lòng dạ hiểm độc đấy!" Lê Thốc gào xong liền chạy qua một bên.
"Được rồi, cho cậu tăng lương." Với biểu hiện gần đây của Lê Thốc, tăng lương cũng không tồi.
"Thưởng nhiều ít?"
"100."
"Quên đi, tôi sẽ đưa cho ông chủ."
"Chậc! Còn nói khích tôi, không sợ tôi khấu trừ tiền lương cậu sao?"
"Anh sẽ không, bởi vì tôi không có phạm sai lầm, tuy anh là một ông chủ mắc bệnh thần kinh, nhưng anh cũng là một ông chủ phi thường có đạo đức."
Tiểu tử này dùng toàn bộ chiêu thức đối phó khách hàng dùng lên người tôi.

Tôi đang tính cùng Lê Thốc so hai chiêu, nhìn thấy Muộn Du Bình đột nhiên chạy lên lầu.

Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành đi theo lên trển, vừa đi vừa nói, thêm 500.
"Cảm ơn ông chủ!" Lê Thốc ở phía sau nói, cố tình đem giọng kéo dài..


Bình Luận (0)
Comment