Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 80



Rầm! Rầm! Rầm!
"Ai?" Tôi có chút bất mãn hỏi, không biết là quấy rầy khác khi họ đang ngủ rất là vô nhân đạo sao?
"Là ta." Là giọng của lão nhân gia kia.

"Vào đi." Tôi miễn cưỡng ngồi dậy nghiêm chỉnh, nói.

"Xem ra đã quấy rầy giấc ngủ của tiểu huynh đệ, chỉ là bây giờ đã tới lúc thi châm rồi."
Tôi vừa nhìn thời gian, đều đã qua hơn 10 giờ rồi, cho nên có hơi ngượng chút.

"Không có, là tôi ngủ quên."
"Không việc gì, hôm nay là lần thi châm cuối cùng, về sau muốn ngủ đến bao lâu đều được."
Lão nói điều này tôi càng thêm ngượng, vì thế chỉ đành đánh lãng sang vấn đề khác.

"Ai nha, nhiều ngày như vậy thật sự là phiền ông quá."
"Tiểu huynh đệ khách khí rồi."
"Ha hả." Tôi đột nhiên nghĩ đến Trương Hải Khách đã đi lâu như vậy, theo lý thì bọn họ hẳn có phương thức liên lạc, vì thế hỏi: "Đúng rồi Trương trưởng lão, các ngươi ở đây làm thế nào liên lạc với ngoại giới?"
"Như thế nào? Tiểu huynh đệ muốn liên lạc với bên ngoài sao? Hay là nhớ người nhà?"
Làm sao đột nhiên lại đem tôi đối xử như với trẻ con vậy nè, nội tâm tôi cực kì bất mãn nhưng không biểu lộ ra bên ngoài, đành cười gượng nói: "Không có, chỉ muốn tìm một người bạn mà thôi."
"À, nơi này của chúng tôi không thể có mấy thiết bị liên lạc đó, vì như vậy thông tin sẽ bị rò rỉ, bất quá cậu muốn tìm ai có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ hỗ trợ."
"Quên đi." Tôi lười nhác đáp.

Tâm trạng tôi lúc này rất kỳ quái, rất muốn biết tình trạng của Muộn Du Bình, nhưng thật sự không muốn những người này giúp, hơn nữa cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Còn có nghĩ đến việc liên quan đến Trương Như Tuyết kia, tôi liền không bình tĩnh được.

"Tiểu huynh đệ giống như đang có tâm sự?"
"A?" Tôi nhất thời không kịp phản ứng, sau đó mới đáp: "Không có....!Đúng rồi, tái tổng hợp gen kia của các người trâu bò vậy sao, chỉ có cái gen liền có thể tạo ra em bé?"
"A!" Lão nhân đầu tiên là sửng sốt sau đó nói: "Ai nói với cậu?"

"Trương Như Tuyết ấy."
"A, ha hả." Thấy lão cười hiểu rõ, tôi đột nhiên có cảm giác bản thân đã bị chơi.

"Lão bá này, hai chúng ta xem như quen biết, hay là chúng ta tâm sự chút đi?"
Lão nhân mặt mày tươi cười nói với tôi: "Tiểu huynh đệ muốn tâm sự cái gì?"
Lão nhân này, thoạt nhìn thì rất hòa ái, rất dễ gần.

Thực chất luôn khiến người ta kính sợ ba phần.

Nghĩ lại thì cũng không có cái gì để tâm sự, nếu có cũng chỉ có mấy chuyện của tôi năm đó.

"Tôi nghe nói các người sấp xếp Trương Như Tuyết làm hôn thê Tiểu ca."
"À, làm sao lại hứng thú chuyện này thế?"
"Ừm, Tiểu ca không phải là bằng hữu của tôi sao, tôi là quan tâm chung thân đại sự của ảnh thôi."
"Ha hả? Chỉ như vậy sao?" Lão nhân cười không rõ ý nhìn tôi.

Làm tôi có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu, lẽ nào lão biết quan hệ giữa tôi và Muộn Du Bình? Mẹ nó, này cũng quá kinh dị rồi.

"Ai nha, tôi chỉ là có chút tò mò, không nói thì thôi."
"Ha ha, nhóm người trẻ các cậu, có cái gì cũng đều thích giữ ở trong lòng."
Tôi nghĩ lão hẳn biết rất nhiều chuyện, chỉ là tôi không biết nên nói cái gì, nên hỏi cái gì.

Lão nhân nhìn tôi, nói tiếp: "Có một số việc, cậu nên hỏi người trong cuộc thì tốt hơn."
"Tôi có hỏi, nhưng có vẻ cô ấy không mấy đồng ý với cuộc hôn nhân này."
"Vậy cậu đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?"
"Người họ Trương các người đều quá cao thâm, tôi không đoán ra."
"Nhưng suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô nương."
"...." Tôi lập tức không biết tiếp lời thế nào.

"Được rồi, tiểu huynh đệ." Lão nhân một bên thi châm một bên lải nhải nói: "Chuyện người trẻ tuổi các cậu tôi không quản, có điều chúng ta cùng là quan hệ hợp tác, có gì đôi bên cứ thẳng thắng, đối đãi chân thành." Lão nhân liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục thi châm.

Rồi lại nói: "Nếu tin tức ta có được không sai, kỳ thật cậu là hậu duệ ma tộc đúng chứ?" Ngữ khí châc chắn như vậy, cần gì làm nó thành câu hỏi a?
"Đúng vậy." Tôi cũng không tiếp tục giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.

"Cậu cùng tộc trưởng là quan hệ tình nhân." Lời nói khẳng định, ánh mắt lại mang theo tia dò hỏi.

Tôi làm sao dám nói loại chuyện này ra?
"Chuyện này cùng việc hợp tác giữa chúng ta không có quan hệ đâu nhỉ."
"Là có quan hệ với một việc khác."
"Chuyện gì?"
"Di truyền huyết mạch."
"...." Mẹ nó, còn không phải do tôi là một nam nhân sao, không thể giúp bọn họ nối dõi tông đường.

Muốn tách chúng tôi ra thì cứ nói thẳng, cần gì dùng loại dẫn chuyện lằn ngoằn này.

"Trương gia chúng tôi tuy không phải thực bảo thủ, nhưng vẫn không thể chấp nhận tộc trưởng của mình ở cùng một nam nhân khác.

Cho nên, chúng tôi mới dẫn dụ hai người đến sa mạc.

Bất quá ta phát hiện một điều bất ngờ, trên người cậu, máu ma tộc tỉ lệ rất cao." Lão nhân nói xong dừng tay tromg chốc lát, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn tôi.

Tôi có thể nói cái gì, điều lão nói giống như trách cứ, nhưng tôi không hề nghe ra nửa điểm bất mãn bên trong.

Cho nên tôi tiếp tục giữ im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.

"Nếu ta đoán không lầm, cậu là hậu duệ của Bằng Vũ, còn có đã đổi máu rồi?" Lòng tôi căng thẳng tột độ, lão nhân này quá lợi hại, tôi không phải là rơi vào miệng cọp rồi chứ?
"Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, chúng ta vẫn đang là quan hệ hợp tác đúng không?"
"Ừm."

"Vẫn là nói đến công việc tái tổ hợp gen của chúng ta đi, kỳ thật nguyên lý, ta nghĩ cậu đã hiểu, chỉ là có hơi khác so với những gì Tiểu Tuyết đã nói, chúng tôi dùng công nghệ tiến hành lắp ghép song song dựa trên sgRNA ghép đôi hai tế bào với nhau*, cho dù nam cùng nam, nữ cùng nữ đều có thể.

Nhưng việc từ trên cơ thể người lấy xuống tế bào nhiễm sắc thể mà nói vẫn là trên lý luận." Ý lão rất rõ ràng, tôi là bị Trương Như Tuyết chơi khăm, tôi không biết lúc này mặt mình đã đen đến dạng nào rồi.

*Một phương pháp nhân bản và ứng dụng để biểu hiện song song nối tiếp nhiều sgRNA dựa trên sự lắp ráp phân cấp.

(Kiến thức chuyên môn, giải thích hơi dài dòng nên mọi người biết sơ sơ là được ha)
"Được rồi, nhưng tôi đối với nghiên cứu của các người không có hứng thú."
"Vậy cậu có từng nghĩ tới hay chưa, cậu là ma tộc hậu nhân, hắn là Trương gia tộc trưởng.

Các cậu đều là người mang trong mình thượng cổ huyết thống mạnh nhất.

Nếu các cậu cứ như vậy, thì huyết mạch của hai đại gia tộc này bị cắt đứt truyền thừa."
"Thế thì lại thế nào?"
"Đừng nói Trương gia chúng tôi không đồng ý, ma tộc bên kia cũng không thể nào chấp nhận."
"Này...." Tôi lặp tức cứng đờ không thốt lên được lời nào.

"Cậu trước hết nghe ta nói, cậu là người duy nhất có thể cứu vớt Trương gia chúng ta, cậu nếu nguyện ý hợp tác một phen, như vậy có thể giúp đỡ chúng tôi, cũng có thể thành toàn cho hai người."
"Có ý tứ gì?"
"Chúng ta tra được chuyện Nữ Oa Thần thạch tu bổ, trừ bỏ tứ linh còn phải có huyết mạch tứ đại gia tộc."
"Thế cần tôi làm gì?"
"Mẫu thân tộc trưởng có huyết thống Long tộc và Chu Tước tộc, mà hắn cũng có được huyết thống Trương gia chúng tôi.

Cho nên trên người hắn đã mang ba loại huyết mạch, trước mắt vẫn còn thiếu một cái huyết thống."
"Là ma tộc huyết thống đúng không?"
"Đúng, cho nên ta mong máu hai người dung hợp."
"Để tôi suy nghĩ lại." Như thế nào cùng lời nói của Bằng Các khác nhau, chẳng lẽ do tình báo của Bằng Các có vấn đề, nhưng cũng có thể là do điều tra không kỹ.

"Được, cậu từ từ suy xét, ta thi châm xong rồi liền đi trước vậy."
Đây là mấy cái chủ ý quỷ gì a! Dung hợp máu, dùng gen hai chúng tôi? A! Mụ đầu rồi!
Nhưng mà tôi và Tiểu ca sẽ có hài tử? Không phải chuyện đó quá vô nghĩa sao, hơn nữa là có hài tử cũng phải đưa đi lấy máu, thế thì còn có thể sống sao?
Nhưng hình như thụ tinh ống nghiệm vẫn cần người sinh đi? Thật khó tưởng tượng Muộn Du Bình sinh hài tử sẽ là bộ dáng nào, nghĩ nghĩ tôi liền cười không nổi nữa.

Tuy rằng kỳ quái nhưng có được một nhóc con cũng không tồi a, không đúng, muốn thì cũng phải hai cái, một họ tôi một họ hắn! Ôi trời ạ! Tôi quả thật bị suy nghĩ của mình oanh tạc rồi.

Nhưng nói đi phải nói lại, một đứa trẻ như vậy có bình thường không? Ai!! Không nghĩ, không nghĩ nữa!
Vẫn là rời giường ra ngoài dạo dạo một chút, đúng rồi còn có Trương Như Tuyết, dám chơi xỏ tôi, tôi nâng cánh tay nhìn lỗ kim còn lộ rõ, thật ác độc.

Đi đi liền đến dưới lầu nhà Trương Như Tuyết, tới lâu như vậy, giờ này hẳn Trương Như Tuyết đã đi ăn cơm rồi đi, tôi cũng vừa lúc đói bụng, không bằng tới chỗ Trương Như Tuyết cọ cơm.

Nhưng tôi không quá muốn chạm mặt cô ta, nói thế nào nhỉ, kỳ lạ thay, dù là bạn cũ hay người gì khác, tôi đều không thể như bạn bè bình thường qua lại hỏi thăm.

"Ngô Tà?" Đang nghĩ đi vào hay không đi vào thì giọng Trương Như Tuyết vang lên sau lưng tôi.

"Tìm tôi có việc gì?"
Tôi đang định nói muốn cùng ăn cơm thì trong bụng "ọc ọc" một tiếng, tầm mắt Trương Như Tuyết dừng ở bụng tôi một lát sau đó nở nụ cười, "Đi thôi, đi nhà tôi ăn cơm."
Nhà Trương Như Tuyết là kiểu nhà nhỏ có ba gian, trong phòng trang trí đơn giản nhưng rất độc đáo, rất có cảm giác nông thôn.

"Ngồi đi, thích ăn sủi cảo không? Nhà tôi cũng chỉ có sủi cảo đông lạnh."
"Được."
Trương Như Tuyết nghe vậy cười cười đi lấy bát, tôi không có việc gì làm liền tùy tiện cầm một quyển sách lên xem.

Không lâu sau Trương Như Tuyết liền mang một mâm sủi cảo lên.

"Nếm thử, đây đều là tự tôi gói đấy."
Tôi vừa nhìn thấy cũng không tệ, ngửi cũng rất thơm.


"Cảm ơn, tay nghề càng ngày càng tốt." Tôi vừa nói xong liền phát hiện cả người Trương Như Tuyết sượng lại một chốc, chả lẽ tôi lại vô tình nhắc gì trong quá khứ? Tôi ngày càng vô ngữ chính mình, chỉ là chuyện này đã qua lâu rồi, chẳng lẽ Trương Như Tuyết còn chưa có quên?
Hai chúng tôi cứ như vậy ăn sủi cảo, cho đến khi ăn xong cũng không nói với nhau một lời nào.

Bầu không khí cứng ngắc này, lại nói tôi còn có chuyện muốn hỏi, này.....!
Sau khi ăn xong sủi cảo, Trương Như Tuyết rất quen thuộc dọn mâm đi, nhìn Trương Như Tuyết một mình ở đó rửa bát, tôi thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Ngô Tà?" Tôi còn đang không biết nên mở lời thế nào, Trương Như Tuyết đã lên tiếng trước.

Tôi đành phải cười trả lời: "Ừm?"
"Ha ha, cậu khẩn trương cái gì?"
"Không có a." Mẹ nó lúc nãy nhìn còn âm trầm muốn chết, sao giờ nháy mắt biếng thành Trương Như Tuyết khôn khéo hưu hãn rồi.

"Tôi xin lỗi!"
"...." Mấy ý tứ của cô nàng.

Ánh mắt Trương Như Tuyết nhìn tôi đột nhiên trở nên đặc biệt u oán, làm tôi có loại cảm giác quái dị không nói nên lời.

"Mấy ngày nay tôi đột nhiên suy nghĩ, yêu một người thì nên thành toàn cho hắn."
"...."
"Tôi sẽ giúp cậu cùng tộc trưởng."
"...." Tôi nghĩ tôi đại khái có thể hiểu rõ, nhưng có lẽ cũng là không rõ, nàng rốt cuộc là yêu Muộn Du Bình hay là tôi.

Bầu không khí này làm sao lại buồn thảm như thế?
"Ngô Tà?"
"Ừm?"
"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?"
"Đương nhiên."
"Ha hả, cảm ơn."
"...." Tôi nghĩ nghĩ lại thấy hồ đồ, nàng là cảm ơn cái gì?
"Tôi lừa cậu, lấy tế bào không sinh được hài tử, tôi chỉ là cầm đi làm thí nghiệm."
"Tôi biết."
Trương Như Tuyết đột nhiên gắt gao nhìn tôi, dường như muốn tìm ra một đáp án.

"Là trưởng lão các người nói cho tôi biết, đúng rồi lão bá đó gọi là gì, sao nhìn lại già như thế kia?" Để giảm bớt bầu không khí ngại ngùng tôi tận lực tìm đề tài nói chuyện, nhưng kỳ thật tôi cũng không biết ông ta gọi thế nào.

"Ha ha, cậu gọi ông ấy lão bá? Ừm! Chỉ biết là ông ấy rất già rồi, là người lớn tuổi nhất Trương gia chúng tôi.

Tên thì tôi cũng không biết."
"Ồ." Xem ra là một lão tổ tông, kêu lão bá đúng là có chút không phải lắm.

"Cậu có chuyện gì đều có thể đi tìm ông ấy, ông ấy mới là gia chủ chân chính Trương gia chúng tôi."
"Nhìn ra được."
"Tôi còn có việc, phải đi gấp, cậu có thể ở chỗ này nghĩ ngơi nhiều chút."
"Không cần, tôi ra ngoài đi dạo."
"Kia vậy cùng đi đi."
"Ừ."
..........


Bình Luận (0)
Comment