[Đạo Mộ Bút Ký] Tự Dưng Nhặt Được Một A Khôn

Chương 11


"Này!" Bàn Tử đoạt lại đống quần áo, "Cậu đừng bôi nhọ tôi! Đây là đồ tôi mua riêng cho A Khôn đó!"
Ngô Tà quay đầu nhìn A Khôn: "Cậu chấp nhận à?"
A Khôn trầm mặc, hắn chỉ là một người đáng thương ngây thơ mà thôi, hắn không có quyền lựa chọn.

Tiểu Ca có vẻ miễn cưỡng, dù sao hai người chung một khuôn mặt, muốn tưởng tượng cũng không dám.
Bàn Tử lại tiếp tục tẩy não Ngô Tà: "Cậu đừng tỏ ra kinh ngạc như vậy nữa? Tại sao A Khôn không thể mặc đồ đáng yêu? Đây chỉ là đồ ngủ thôi mà, cậu thử nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Ca mặc đồ ngủ đi!"
Ngô Tà nhíu mày bắt đầu tưởng tượng, biểu tình càng lúc càng vi diệu, thậm chí còn cố nhịn cười, cuối cùng hưng phấn không thôi.

Bàn Tử ra vẻ tôi biết ngay mà, sau đó hắn gật đầu với A Khôn: "Phần trên, chỉ là phần trên thôi."
"Mặc!" Ngô Tà đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng lấp lánh, "Để A Khôn mặc đi!" Cậu không dám trêu Tiểu Ca nhưng còn A Khôn đây mà?! Mẹ nó cơ hội đã đưa tới cửa rồi thì phải biết nắm bắt chứ!
Tiểu Ca hơi vươn tay như muốn ngăn cản, nhưng hai người Bàn Tử và Ngô Tà đang hào hứng ăn ý làm lơ, chỉ có A Khôn quay lại nhìn.

Tiểu Ca im lặng thả tay xuống, giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như cũ.
Niên thiếu vô tri, niên thiếu vô tri mà thôi, A Khôn không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
A Khôn vừa định lên tiếng đã bị Bàn Tử kéo đến đứng giữa hắn và Ngô Tà, hoàn toàn không thoát nổi.


Ngô Tà xách quần áo ướm lên người A Khôn: "Quá hợp!"
"A Khôn gầy quá, quần áo của Tiểu Ca còn không mặc vừa." Bàn Tử đắc ý nói, "Tôi lựa kỹ càng mới mua đấy nhé, thế nào?"
Ngô Tà giơ ngón cái, kính nể nói: "Bàn gia không hổ là Bàn gia!" Người có thể mua cho Trương Khởi Linh quần chip gà con và đồ ngủ hồng phấn quả nhiên không phải là người thường.
A Khôn khẽ nhíu mày định đẩy đống quần áo này ra, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được lời cự tuyệt, chỉ đành để hai người kia mặc cho mình bộ đồ ngủ màu hồng.
Bàn Tử lùi về sau vài bước, xoa cằm đánh giá một phen rồi quay sang hỏi Ngô Tà: "Thấy thế nào?"
Ngô Tà gật đầu ra vẻ thâm sâu: "Tạm được."
Tiểu Ca đứng dậy đi đến sau Ngô Tà, hắn cau mày nhìn A Khôn trên mặc áo ngủ con báo hồng, dưới mặc quần xà lỏn.

Tiểu Ca vừa định lên tiếng phát biểu chút ý kiến của mình, nhưng ngay lập tức bị Ngô Tà và Bàn Tử lấn át.
A Khôn đứng đối diện ba người, tầm mắt chuyển từ khuôn mặt phấn chấn của Bàn Tử và Ngô Tà sang khuôn mặt giống hệt với mình, trên đó là biểu tình sinh động mà hắn chưa từng thấy.

Nếu buộc phải miêu tả, có lẽ là: thảm không nỡ nhìn.
Mặc dù không dám ra tay với Tiểu Ca, nhưng hiện giờ có sẵn A Khôn để thử nghiệm, thành ra Tiểu Ca cũng không thể nói gì.
"A Khôn với Bàn Tử đi tắm đi, xong rồi ngâm chân thôi." Ngô Tà ôm hết quần áo mới mua bỏ vào thùng giặt, đồ này phải giặt sạch mới mặc được.
Tiểu Ca đi nấu nước, đêm nay là lễ hội ngâm chân của bốn người.
"A, sướng quá!" Bàn Tử nhúng chân vào, lập tức thốt lên, "Nóng nóng nóng!"
Ngô Tà ở bên cạnh cười nhạo hắn nhưng cũng chưa dám nhúng chân vào, chỉ đang gác lên thành chậu.


Tiểu Ca đã bỏ cả hai chân vào, thoải mái dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, nếu không thấy đôi chân đang ửng hồng của hắn, có lẽ mọi thứ vẫn trông rất tự nhiên.
A Khôn bắt chước bọn họ bỏ chân vào, nhưng nhiệt độ bên trong cũng khiến hắn bất ngờ.

Mặc dù không kêu ra tiếng nhưng hắn lập tức rụt chân về.

Ngô Tà thấy vậy cười nói: "Tiểu Ca ngâm chân quen rồi, còn cậu là lần đầu ngâm chân, cứ từ từ chờ chút rồi quen."
A Khôn quay lại nhìn Bàn Tử chật vật nhấc chân lên rồi lại thả chân xuống.

Ngô Tà cười đau bụng, sau đó đánh mắt với A Khôn, nhân lúc Bàn Tử không để ý thì nhào lên đè chân hắn xuống.

Bàn Tử không kịp phản ứng, liền bị Ngô Tà ấn cả hai chân vào chậu, "Aaaaa!"
"Hahaha!" Ngô Tà còn đang cười thì bị Bàn Tử trả thù y hệt, hai người lại bắt đầu đấu võ mồm với nhau.
A Khôn rũ mắt nhìn bộ đồ ngủ trên người, bên tai là tiếng cãi nhau ầm ĩ, hắn nhẹ nhàng hít sâu vài cái rồi đưa chân vào thử nước trong chậu.
Ngô Tà tựa nửa người vào ghế, đôi mắt cong cong nhìn A Khôn.


Thấy hắn ngẩng đầu thì chỉ vào Tiểu Ca, nói: "Thấy không?"
Dường như Tiểu Ca đang ngủ, gương mặt hắn an tĩnh.

Đó là một loại cảm giác nhàn nhã và sinh động mà A Khôn chưa bao giờ nghĩ tới, là biểu tình chỉ xuất hiện trên khuôn mặt của Trương Khởi Linh ở thôn Vũ, là một sự tồn tại đặc biệt chỉ có ở Trương Khởi Linh mà hắn không quen.
Ngô Tà nói tiếp: "Hắn ngủ rồi, mỗi lần ngâm chân là hắn có thể lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi." Dứt lời cậu quay đầu nhìn A Khôn, "Tôi cảm thấy cậu cũng vậy."
Có khi đây là một đặc điểm của Trương Khởi Linh, cứ ngâm chân là ngủ, dù sao cũng đâu ai cưỡng lại được sự sung sướng và thoải mái của việc ngâm chân, kể cả Trương Khởi Linh.
A Khôn cũng là Trương Khởi Linh, tuy ban đầu thấy nóng nhưng hắn thích ứng rất nhanh với nhiệt độ này, sau khi bỏ cả hai chân vào thì thả lỏng cả người, thong thả nhắm mắt dựa vào sofa nghe Ngô Tà và Bàn Tử cãi nhau.

Chờ sau khi Ngô Tà bỏ chân vào thì hai người mới ngừng đấu khẩu, trong nhà yên tĩnh lại, mỗi người đều tự mình hưởng thụ niềm hạnh phúc của việc ngâm chân.

Ngô Tà mệt mỏi tựa đầu lên ghế, vừa lim dim mắt thì bị Bàn Tử lay tỉnh.
"Cậu xem mái tóc của A Khôn kìa, dài quá rồi." Bàn Tử hất đầu về phía A Khôn, "Giống như người rừng vậy."
Ngô Tà cũng gật đầu, quả không hổ là anh em chí cốt, không ngờ đến cả chuyện A Khôn giống người rừng mà hai người cũng nghĩ y hệt nhau.
"Ngày mai tôi đưa hắn đến tiệm cắt tóc đầu thôn nhé?"
Ngô Tà liếc Bàn Tử một cái: "Anh lại muốn đi gặp ai đấy? Bà chủ tiệm tạp hóa kia anh nói chuyện chán rồi à? Với lại A Khôn và Tiểu Ca bây giờ khác nhau, anh nghĩ hắn sẽ cho người khác đụng vào đầu mình sao?"
A Khôn có thể tin tưởng bọn họ đã rất khó khăn rồi, hắn đâu phải quả hồng mềm ai chọc cũng được!
Bàn Tử chậc lưỡi, cũng đúng, tốt nhất đừng nên khiến tiệm cắt tóc nhà người ta tan nát, còn phải tốn tiền bồi thường!
"Vậy làm sao giờ?" Bàn Tử nhíu mày nhìn A Khôn, đột nhiên nảy ra một ý: "Không thì cậu cắt tóc cho hắn đi? Cậu cũng từng cắt cho Tiểu Ca mà! Cậu có thể, A Khôn tin cậu."

Ngô Tà trừng mắt với Bàn Tử, khẽ chỉ vào Tiểu Ca đang ngủ ở bên kia: "Anh muốn tôi chết à? Huống gì lúc đó tôi cắt cho Tiểu Ca cũng miễn cưỡng có sẵn kiểu tóc trước rồi, tôi chỉ chỉnh sửa lại một chút thôi.

Anh nhìn xem bây giờ tóc A Khôn giống y một đám cỏ dại, điều duy nhất tôi làm được là cạo cho hắn cái đầu trọc."
Bàn Tử không tin, vẫn mạnh miệng xúi giục: "Không được rồi Thiên Chân! Sao cậu lại dám chùn bước hả? Tóc A Khôn dễ xử lý mà, chẳng lẽ cậu định để A Khôn giữ mãi kiểu tóc đó hả?"
Ngô Tà quay đầu nhìn A Khôn, trong lòng có hơi do dự, dù gì cũng là Trương Khởi Linh, Tiểu Ca giờ sinh sống ở đây như người bản địa, nhưng A Khôn đáng thương lại giống như bị lừa từ trên núi xuống.
"Không thể bất công được Thiên Chân à." Bàn Tử nói mãi cũng khiến Ngô Tà mềm lòng.
"Thôi được, ngày mai tôi sẽ cắt tóc cho hắn."
Nhưng mà...
Ngô Tà vừa nói xong đã cảm giác được có người đang nhìn mình, cậu chột dạ quay lại, hóa ra là Tiểu Ca.

Ánh mắt Tiểu Ca luôn tĩnh lặng như vậy, nhưng Ngô Tà lại có thể cảm nhận được ý tứ sâu xa trong đó, và cả sự nguy hiểm rình rập.
Ngô Tà nhìn thấu được ý tứ trong đôi mắt của Trương Khởi Linh là nhờ trải qua thời gian dài rèn luyện, ban đầu cậu luôn bị ánh mắt của Tiểu Ca lừa gạt, khổ không nói nên lời, vì vậy giờ đây cậu có thói quen nhìn vào mắt hắn.
Vậy thì sao?
Ngô Tà vội vàng né tránh ngay khi đối diện với ánh mắt Tiểu Ca, cậu vỗ vào cánh tay A Khôn, cười nói: "Ngày mai tôi cắt tóc cho cậu." Dứt lời Bàn Tử còn giơ ngón cái với cậu.

Ngô Tà ngoài cười hiền hòa, trong lòng đã hoảng hốt, giờ phải làm sao đây?
Chuyện gì tới cũng phải tới.
Tiểu Hoa sắp đến rồi..

Bình Luận (0)
Comment