Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 13

Nghi hoặc

Trong quá trình thực tập khảo cổ,ngôi mộ thời Minh kia không thể nghi ngờ là một nơi vô cùng kỳ lạ,cuối tháng ba tiến hành khai quật,trước khi khởi công, Lâm Ngôn hoàn toàn không nắm trong tay bất cứ tư liệu gì tương quan đến bối cảnh này hết,nhiều lần hỏi đạo sư nhưng vẫn không được đáp lại,khi hắn được thông báo cho biết theo kế hoạch thì hắn chỉđược tham gia trong vòng một tuần,vốn tưởng rằng chính mình chỉ là tiểu nhân vật làm công việc bưng trà rót nước, không nghĩ tới vừa mới xuống máy bay đãđược đưa xuống mộ,phụ trách thanh lí xác chết quan trong nhất trong này – chủ nhân ngôi mộ.

Đó là một ngôi mộ cổ thuộc loại trung đẳng nằm sâu dưới lòng đất,vòm cuốn xây bằng đá khối,sau điện dài chừng bốn mươi công xích,một cỗ quan tài đen nhánh cao hơn nửa thân người lẳng lặng ngủ yên trên bãi đá. Lâm Ngôn cùng mọi người đều nín thở,ngay khi nắp quan tài được chậm rãi nâng lên,xung quanh xác chết dần dần hiện ra vàng bạc ngọc khí cùng sa hoa gấm lộ, cả mộ thất lập tức bộc phát một trận trầm thấp hoan hô,tất cả mọi người đều không nhịn được vì tìm thấy một ngôi mộ cổ hoàn toàn chưa bị trộm mộ nhúng chàm mà mà kích động ôm nhau chúc mừng. Lúc sau,những nhân viên không có phận sựđều rút đi,Lâm Ngôn còn nhớ rõ phản ứng của đạo sư khi đó,trước khi đi hai tay dùng sức ấn mạnh bả vai hắn,tựa hồ muốn nói cái gìđó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Trong gian chính thất trống trải mà hắc ám,chỉ còn lại một mình Lâm Ngôn cùng cây đèn mờảo,đèn mỏ thường xuyên thình lình tắt ngấm,sau này hắn hồi tưởng lại, chỉ sợ lúc đó chủ mộđang đứng một bên trừng hắn.

Xác chết trong quan tài đã gần như hoàn toàn hư thối, chỉ còn lại một bộ xương khô,nhưng tóc lại mềm mại óng ánh,Lâm Ngôn ngồi bên quan tài tra cứu sách sử,tầng tầng nghi hoặc bắt đầu dâng lên,thân phận của chủ nhân ngôi mộ hoàn toàn bất đồng với quy mô của nó, không có ghi lại,không có gia phả, thậm chí trên hương chí cùng huyện chí ( ghi chép ở quận huyện)cũng không có bất cứ ghi chép gì. Chong đèn đặt trước quan tài đã sớm khô cằn,mặt sau là linh bài màu đen phủ một lớp máu thật dày, ố màu xưa cũ,chỗ nên viết danh tự cũng trống trơn láng bóng, một bài vị không tên.

Khi Lâm Ngôn thuận lợi lấy ra món đồ vàng mã cuối cùng từ trong quan tài thì cũng là lúc nhận được lệnh trở về,ngắn ngủi bảy ngày, không một ai kể cho hắn nghe về xuất thân của ngôi mộ này.

Sáng thứ sáu, ánh nắng rực rỡấm áp,bồn nguyệt quý* cũng đã nở rộ,trong không khí thoang thoảng hương hoa ngọt lịm nồng nàn,Lâm Ngôn vào trường gửi xe, sau đó vội vàng chạy đến văn phòng đạo sư,vìđuổi thời gian nên hắn quyết định xuyên qua suối phun, còn chưa được vài bước thì“Phựt!” một tiếng, cột nước bắn thẳng lên trời, xung quanh lập tức ướt sũng một mảnh.

_”Khốn thật…” Lâm Ngôn vì tránh không kịp màướt đẫm cả người, một bên vắt nước vừa tiếp tục chạy, trong lòng thầm mắng to. Vài học muội từ cửa chính đi ra, thấy bộ dáng chật vật của hắn, nhịn không được cười khúc khích.

Lâm Ngôn có điểm đỏ mặt.

Đi lên bậc thang liền thấy bên trái dán một tấm áp-phích sáng loáng, ở trên là hình một người đàn ông trung niên mang kính, diện mạo nhã nhặn,tay cầm bút máy,khí chất cực kì giống một một túi hồ sơ, bên cạnh là hàng chữ“ Giáo sư Trần XX, nhà sử học nổi tiếng Trung Quốc sẽ có một buổi tọa đàm trong trường chúng ta, hoan nghênh các bạn tham gia,đến lúc đó sẽ có rất nhiều hoạt động thú vị cùng với giáo sư nga.

Là giọng quen thuộc của hội tuyên truyền,phía dưới là một loạt hoạt động cùng thời gian cụ thể,Lâm Ngôn dùng sức vẩy vẩy vạt áo sũng nước, vừa đi vừa lẩm bẩm chắc đây là nguyên nhân làm suối phun đột nhiên nổi điên,nhưng chưa đi được hai bước liền quay đầu lại,cau mày đứng nhìn tấm áp phích một hồi,hắn luôn cảm thấy nam nhân có chút quen mắt,nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai,suy tư mãi cũng không có kết quả,Lâm Ngôn lắc đầu, chuyển thân đi tiếp.

Văn phòng đạo sưở lầu bốn.

_Lão sư, ngài nói đùa sao ? Trước lúc chuẩn bịđến khi chấm dứt cuộc thăm dò, có nhiều người tham gia như vậy, làm thế nào mà tới tận bây giờ cũng chưa ai tìm ra tư liệu về cuộc đời của mộ chủ chứ ?

_Tòa mộ cổ kia ít nhất cũng thuộc loại trung đẳng,cho dù không xuất thân từ quan lại,cũng là phú thương, trong sách sử nhất định có ghi lại.

Cơ cấu đại học đến thứ sáu luôn luôn biếng nhác,tất cả mọi người đều đang chờ phái đoàn đến vào cuối tuần,đạo sư của Lâm Ngôn cũng không ngoại lệ,thời điểm sinh viên cả người ướt nhẹp trước mắt này tiến vào văn phòng, hắn đang bắt chéo chân ngồi sau bàn làm việc,trong tay mân mêấm trà Tử Sa*. Bởi vì trước kia thường đi công tác ở Tây Bộ,làn da bị phong sương khắc đầy nếp nhăn,đến tuổi trung niên lại mập ra cùng ít vận động,mí mắt liền tùng tùng sụp sụp ẩn sau lớp kính cận.

Đạo sư bị giọng điệu bức người của Lâm Ngôn trở nên mất kiên nhẫn,vỗ vỗ xấp giấy trên bàn “Thật không có,ngươi xem đây là báo cáo ta viết về cuộc khai quật a, bận rộn hơn một tháng cũng không có chút tiến triển.”

Lâm Ngôn chống hai tay lên mặt bàn,kích động vươn người về phía trước “Ta không tin,tòa lăng mộ kia chưa từng bị trộm,xác chết cùng vật mai táng đều rất hoàn hảo không bị hao tổn,chẳng lẽ như vậy không đủđể xác nhận thân phận của chủ nhân nó sao ?”

Sinh viên này luôn có tiếng là lễ phép cùng kiên nhẫn,rất ít khi thấy hắn tỏ vẻ nôn nóng như vậy.

_”Chuyện này dừng ởđây,căn cứ vào hiện vật cùng tư liệu đối chiếu,ta chỉ có thể nói người này không tồn tại.”Đạo sư thả tách trà xuống,ngón tay gõ gõ bìa sách “Lịch sử thời Minh không phải là chuyên môn của ta,hỏi ta không bằng tự mình tra cứu,trường chúng ta rất khuyến khích học sinh phát triển năng lực tự nghiên cứu, ngươi muốn có thể sử dụng tài nguyên trong thư viện trường a.”

Lâm Ngôn thất vọng lắc đầu,hệt như lời đạo sư nói,tư liệu lịch sử mênh mông như biển khói,thật sự tìm kiếm thìđừng nói ba tháng,cho dù ba năm cũng không chắc là có chút tiến triển,đến lúc đó mười cái mạng của hắn cũng đã sớm dùng xong. Huống chi cả tuần nay hắn đã lật tung thư viện trường rồi,nhưng kì quái là vô luận là thời đại nào,tên người cùng địa điểm là những điểm mấu chốt nhưng đều không thể tìm thấy ở bất cứ tư liệu nào. Ấn theo lẽ thường , ở cổđại cho dù là tú tài cũng sẽđược huyện chí mạnh tay ghi lại, mà Tiêu Úc lại giống như người đến từ dị giới,đột nhiên từ trong quá khứ nhảy ra.

Trong không khí thoang thoảng mùi trang giấy cùng gỗ tổng hợp, cửa sổ màu lam nhạt vừa lúc che mất ánh sáng,Lâm Ngôn theo bản năng quay đầu nhìn lướt qua,thật giống như chỗđóđang có người chờđợi để trả lời những nghi hoặc của hắn, Lâm Ngôn nghĩ,Tiêu Úc chắc chắn có tồn tại a.

Cứng không được thì mềm,Lâm Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nói “ Lão sư, việc này rất quan trọng với ta,ngài có thể hay không giúp đỡ một chút…” Lúc nói chuyện, tầm mắt dừng lại trên mặt bàn,dưới tấm kính thật dày ép một tấm ảnh đạo sư chụp lúc còn trẻ,trong tấm hình đen trắng, một đám người mặc quần áo lao động, đầu đội nón bảo hiểm,mặt mày xám tro nhưng lại nở nụ cười đầy sức sống,hoàn toàn đối lập với vẻ mập mạp, mi mắt lụp sụp hiện giờ.

Thời gian quả thật rất kì diệu.

Đạo sư gõ gõ hai ngón tay lên bàn,lúc nói chuyện cũng không nhìn Lâm Ngôn,ánh mắt có chút trốn tránh “Ngươi tội gì mà cứ nằn nặc tìm cho ra chủ nhân của ngôi mộ kia ? Viết luận văn sao ?”

Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu,hắn luôn luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác,tối hôm qua tình hình lúc ở trong mộ chợt lóe lên trong đầu hắn,tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ,chẳng qua là hắn còn đắm chìm trong trạng thái hưng phấn cùng khẩn trương nên không có phát hiện ,tỷ như từ lúc hắn tham gia vào đội khai quật, mọi người đều giữ miệng kín như bưng,lại tỷ như lúc thanh lí xác chết mọi người lần lượt rút khỏi,lão sư lại dùng loại ánh mắt trốn tránh nhìn hắn. Dường như mọi chuyện sớm đãđược an bài,cho nên Lâm Ngôn bất chấp quấy rầy đạo sư nghỉ ngơi,dùng di động hẹn thời gian gặp mặt.

_”Lão sư, ngài hẳn là biết cái gì gọi là nhân, mệnh quan, thiên đi ?” ( số mệnh là do trời định) Do dự một lát,Lâm Ngôn cau mày gằn từng chữ,hai tay dùng lực ấn xuống bàn, sau đó xoay người rời đi.

Đi đến cửa,hắn cốý dừng lại một chút, một, hai, …Lâm Ngôn trong lòng yên lặng đếm..

Ba.

_”Đợi đã!” Thanh âm của lão sư từ phía sau vang lên.

_”Lâm Ngôn, lần này không thuộc quyền hạn của ta,ta cũng chỉ nghe nói từ sau khi ngôi mộ kia được phát hiện thìđã phát sinh rất chuyện kì lạ, có người đến chỗ ta nói muốn ngươi đi, ta vốn không đồng ý…Chuyện này nếu ngươi thật sự muốn tìm hiểu thì có thể trực tiếp tìm đến người chịu trách nhiệm toàn bộ cuộc khai quật này.”Ngón tay lại gõ gõ lên bàn hai cái “Họ Trần,cuối tuần sẽđến trường chúng ta tọa đàm,dưới lầu cóáp phích.” Nói xong liền rút ra vài quyển sách,đặt lên bàn, bày ra tư thế tiễn khách “Cụ thể như thế nào, ngươi có thể hỏi hắn.”

_”Cuối cùng một vấn đề.” Lâm Ngôn tại chống cửa, thò mặt vào “Lão sư biết Tiêu Úc sao ?”

_”Không biết.” Lần này trả lời rất nhanh “Ai vậy ?”

Lâm Ngôn thở dài,đỡ lan can bước nhanh xuống lầu.

END 13

*Nguyệt Qúy

Hoa Nguyệt Qúy ( Yue – ji – Hua ) hay hoa hồng Tàu,có xuất xứ từ những vùng Quế Châu, Hồ Bắc, Tứ Xuyên ( Trung Quốc ) là một loài hoa quan trọng trong đại gia đình hoa hồng,Nguyệt Qúy được xem là loài hoa gốc để lai tạo và biến chủng để tại ra nhiều loại hoa hồng có màu sắc, kích thước khác nhau, dùng trong công nghiệp cây cảnh, công nghiệp hương liệu..

*Ấm Tử Sa

Nghệ thuật ấm Tử Sa là một trong 4 quốc bảo của Trung Quốc, vì vậy người sành trà không thể không có bộấm tử sa Nghi Hưng để thưởng ngoạn. Loại trà cụ nổi tiếng này với những huyền thoại như pha trà không cần trà, lưu trà 5 ngày không hỏng… luôn luôn mê hoặc trà nhân.

Người ta không khẳng định được tử sa trà cụ ra đời khi nào song điều chắc chắn nó tồn tại từ rất lâu, song hành với đời sống của trà. Ấm uống trà chỉ ra đời từ thời Minh, bởi vậy ấm tử sa không thể có trước giai đoạn ấy, tuy nhiên từ thời Đường – Tống, trà nghệđã rất thịnh hành và trà nhân đương thời dùng oản (bát) và trản (bát nông) để thưởng trà, đấu trà.



Để biết thêm về truyền thuyết cùng nghệ thuật chế tác ấm Tử Sa, các nàng có thể vào đây nha http://www.sieuthitra.com/tan-man/798-am-tu-sa-tu-huyen-thoai-den-doi-thuc.html

Bình Luận (0)
Comment