Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 26

Qua cầu, hướng về phía nam,quẹo phải,dọc theo cánh đồng ngô có thể thấy thấp thoáng Thẩm Gia Viên.

Các tòa nhà thấp bé cùng những hàng quán xập xệ hoàn toàn không hợp với nhịp sống hiện đại của thành phố,nhưng nơi này lại là ngôi chợđồ cổ nổi tiếng nhất nước, mỗi ngày đều có một số lượng lớn người ôm tiền đi vào nơi này,chen chúc dưới ánh nắng gay gắt mà quan sát các quầy hàng, hy vọng có thể may mắn tìm được một hai món quý giáđã bị mai một, người trong nghề thường gọi làđi kiểm lậu*. Trong số bọn họ không thiếu những kẻđầu cơ,người sưu tầm,quan khách,danh họa, thi nhân, thậm chí là dân cờ bạc,bọn họ tin chắc rằng tòa thành có mấy ngàn năm lịch sử này nơi nơi đều đang che giấu những món lợi khổng lồ, chính vì suy nghĩ đó đã khiến họ trở nên say mê,cuồng nhiệt giống như một chiếc lưỡi vươn thật dài liếm láp từng vật phẩm trong các cửa tiệm để tìm kiếm cổ vật đích thực.

Nơi này đãđể lại vô số hồi ức cho thời niên thiếu của Lâm Ngôn,hắn học rất gần nơi này,tan học thường một mình mang balôđến đây,khi đó còn không sầm uất như bây giờ, bên cạnh có một con sông bịô nhiễm nặng,không khí luôn tràn ngập mùi tanh của cá cùng mùi xác động vật hôi thối, những người bán hàng còn chưa học được cách giả bộ ngủ gà ngủ gật để trộm quan sát biểu tình của khách nhân mà phán đoán xem lần này có thể lừa được bao nhiêu tiền.

Chuyện cũ phảng phất như một cuốn tạp chíố vàng,một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh da trời lang thang trong đó,dùng tiền tiêu vặt đổi lấy một viên ngọc lưu ly cuối đời nhà Thanh,hắn ngồi xổm trước một gian hàng cẩn thận lựa chọn,chủ quán một bên vừa hút thuốc vừa kể sự tích về viên ngọc lưu ly này,Lâm Ngôn cũng không biết tại sao trong khi những đứa trẻ cùng tuổi đang tích góp từng đồng để mua những tấm áp phích của các ngôi sao nổi tiếng thì hắn lại chỉ hứng thú với những cửa hàng đồ cổ,tựa như khi người thân mang một hộp sôcôla Bỉđắt tiền về thì hắn vẫn cứ chấp nhất với món kẹo ngọt của bà lão bán dạo gần trường.

Khối gỗ,giấy Tuyên Thành,những vật cũ kĩđầy bụi lại tản ra mùi nắng sớm,cậu bé Lâm Ngôn kiềm lòng không đậu màđắm chìm trong đó,hệt như một con cá nhỏ lạc đàn.

Ba giờ chiều, ánh mặt trời chói lọi phản chiếu xuống mặt đất,tay trái Lâm Ngôn ôm một gói to căng phồng, tay phải cầm một ly trà sữa tiên thảo,chậm rì rì thong thả hòa lẫn trong đám người,chiếc áo thun cổ chữ V màu xanh lá mạ kết hợp với chiếc quần lửng sáng màu trông có vẻ phá lệ chói mắt,hắn cũng không biết tại sao dân săn đồ cổ lại thích mặc màu đen đến thế,phong trần mệt mỏi giống như mới vừa từ dưới đất chui lên.

_”Nóng sao,uống nước không ?” Lâm Ngôn lắc lắc ly trà sữa,những cục đá va vào nhau vang lên tiếng cách cách nhỏ,người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đang lẩm bảm với không khí,trên thực tế còn có một người đang đi bên cạnh hắn,hỗ trợ hơn phân nửa sức nặng của cái bao,bởi vậy Lâm Ngôn tuy phải ôm rất nhiều,nhưng lại không tốn bao nhiêu khí lực.

Tiêu Úc cúi đầu nhìn hắn,ở chỗ Lâm Ngôn từng kê miệng vào mà nhấp một ngụm,dùng sức cắn cắn hai cái mới nhả ra quay đầu đi.

Lâm Ngôn cảm thấy buồn cười,tủm tỉm giựt ly trà lại.

A Nhan nói nếu Tiêu Úc đi theo mình càng lâu thì sẽ càng nhớ lại rất nhiều,bởi vậy vừa ăn sáng xong Lâm Ngôn đã kéo hắn đi đến chợđồ cổ,hy vọng có thể nương theo những kiểu dáng cổ xưa kia mà giúp Tiêu Úc hồi phục kíức,ai ngờ, đi qua nhiều cửa hàng,đồ vật mua cũng không ít,nhưng con quỷ lại không có chút khởi sắc. Lâm Ngôn nhìn cái bao trong tay,bên trong đều là những bộ hán phục do thợ may trứ danh trong Thẩm Gia Viên tạo nên,chế tác hoàn mỹ giá cả sang quý,người bình thường nhiều nhất cũng chỉ mua một bộ về cất giữ,nhưng giống như Lâm Ngôn cùng lúc mua một đống đồ như thế này thật đúng là hiếm thấy,ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhịn không được mà liếc hắn thêm vài lần.

Tiêu Úc người này cũng không biết xuất thân từ công tử nhà nào,ánh mắt rất cao,một chút cũng không chịu mặc trang phục hiện đại,Lâm Ngôn dùng cặp mắt trắng dã oán hận trừng mắt nhìn hắn,nghĩ rằng ngươi quả thật là phá gia chi tử mà,bản thân làm chủ nhân, coi hắn như người hầu đi theo sau để trả tiền.

Mới từ trong cửa hàng đi ra còn chưa kịp đau lòng xong,thì khi ngang qua một tiệm đồ gỗ Tiêu Úc đột nhiên dừng chân lại,Lâm Ngôn nhìn mặt tiền cửa hàng đang trang trí vô cùng hoa lệ, cùng một chiếc đàn gỗ khắc hoa lê không khỏi dùng vẻ mặt cầu xin nhìn tổ tông của mình,cái này mua không nổi a. Tiêu Úc cũng không đểý tới hắn,lập tức tha Lâm Ngôn đi vào bên trong, vì thế ba mươi phút sau Lâm Ngôn dưới sự trông mong của nhân viên bán hàng mà quét thẻ tính tiền,mua một cây đàn cổ cực kì xinh đẹp.

_”Tổ tông của ta, còn muốn cái gì nữa a???” Lâm Ngôn nhét hóa đơn vào túi,quay đầu căm giận nhìn Tiêu Úc.

Tiêu Úc lại dường như không có việc gì lắc đầu.

Trên đường người rất nhiều,có người không biết tìm được bảo bối nào đó,trên mặt mang theo đầy vẻ hưng phấn,vụng trộm đánh giá món đồ mà mình vừa mua,có người lại vô cùng ác liệt,một bộ vừa mới mắc mưu chịu thiệt,còn có tốp năm tốp ba những du khách người nước ngoài,tụ tập chụp ảnh ven đường,thường thường còn quay đầu lại tò mòđánh giá tòan bộ tòa thành mang phong cách Trung Hoa này.

Từ cửa hàng đi về hướng Nam,là một loạt kiến trúc mô phỏng thời Minh-Thanh,ồn ào náo nhiệt như cảnh tượng trong truyện Thủy Hử,lầu hai được dựng bằng gỗ,nhìn lên trên có thể thấy những vị khách đang ngồi uống trà,nhân viên phục vụ một thân cổ trang, xách theo ấm trà lớn bận rộn chạy qua chạy lại.

Dọc theo dãy nhà liền bắt gặp một khu phố, phía trước treo một tấm bảng lớn “Phỉ Thúy Quán”, rạp dựng bằng nhựa che chắn ánh nắng mặt trời,Lâm Ngôn kéo Tiêu Úc đi vào, vừa đặt chân vào trong đã nghe thấy một tiếng thét vô cùng quen thuộc.

_”Ngài xem cái này rất xanh a,chất ngọc lại tốt,với giá này cho dù ngài có chạy hết Thẩm gia viên cũng không thể tìm thấy cái thứ hai đâu!” Chủ sạp ôm cái bụng tròn,một chân đạp trên ghế,giơ trong tay một chiếc vòng ngọc,nhìn khách hàng nước miếng tung bay, một phụ nữ trung niên ăn mặc mộc mạc vẻ mặt đầy do dự,tiếp nhận vòng tay lăn qua lăn lại cẩn thận quan sát.

_”Rất đắt, giảm thêm chút đi.” Phụ nữ thành khẩn nói.

_”Vừa trong, vừa xanh, lại rẻ như vậy,bà chị nếu còn ép giá thì ta không còn đường sống đâu,ngài có mua hay không ?” Chủ sạp tỏ vẻ muốn lấy vòng ngọc lại.

_Ta mua làm quà sinh nhật cho con gái, nếu đắt quá mà bị bể thì rất đang tiếc,ngài giảm thêm đi.

_”Được rồi.” Chủ sạp chớp mắt,lấy bàn tính ra tính toán một chút,sau đó lắc lắc trước mặt phụ nhân “Này được rồi chứ ? Không thể thấp hơn.”

Lâm Ngôn tò mò đi qua nhìn con số trên màn hình, nhịn không được cười ra tiếng.

Chủ sạp dùng sức chớp mắt với hắn vài cái.

Lâm Ngôn lắc lắc đầu,cầm vòng ngọc nói với phụ nhân “Ngài đừng mua, hắn lừa đảo đó.”

_Ai ai ngươi đang nói cái gì, chúng ta đây bán toàn hàng thật giá thật,không tin thì cứ ra ngoài hỏi…

Lâm Ngôn bĩu môi,đặt ly trà sữa lên bàn,cầm vòng tay xoay qua xoay lại,chiếc vòng phản chiếu lên tấm phủ một đường sáng hình cung “Ngài xem,độ sáng quá mờ,nhìn kĩ có thể thấy những vết rạn rất nhỏ.” Lâm Ngôn đưa vòng lên cao làm cho ánh sáng xuyên thấu qua chiếc vòng “Phản xạánh huỳnh quang màu tím,chứng minh chiếc vòng ngọc đãđược tẩy qua nên mới trong suốt như vậy.”

_Còn có màu xanh của ngọc chỉ nổi ở mặt ngoài,có thể thấy thứ này là hàng dỏm,chỉđáng giá hai trăm đồng mà thôi,ngài đừng mua.

Mặt ông chủ nhăn thành một nhúm,vừa thấy hệt như một quả hạch đào khô cứng.

_”Ai nha.” Người phụ nữa trung niên vội vàng nhét tiền vào túi,liên tục cảm tạ Lâm Ngôn.

Chờ nàng đi,chủ sạp mới hừ một tiếng,thở phì phì quay đầu đi không thèm nhìn Lâm Ngôn,ngay cả cái bụng tròn trịa dường như cũng xẹp xuống.

_Làm cái gì cũng được, nhưng không thể cản đường phát tài của người khác.

Lâm Ngôn dùng sức đánh lên ót hắn “Không thấy người ta không có tiền sao,như vậy cũng lừa được, vài ngày không thấy ngươi liền lợi hại hơn xưa a.”

Vài quầy hàng xung quanh nghe thấy cũng cười vang,chủ sạp cầm chiếc vòng thả lại chỗ cũ,quơ lấy ly trà sữa của Lâm Ngôn mở nấp nốc mấy ngụm, vừa nhai đá vừa than thở“Ta nào có gạt người,con mắt của mình không tốt thì trách ai được a.”

Đây là lời nói thật,mua bán phỉ thúy phải dựa vào nhãn lực,sạp của ai cũng bày hàng giả thì nhiều mà hàng thật thìít,người bán đều phải dựa vào lừa gạt khách hàng là chính, nếu bị bắt được, chỉ có thể tự nhận là xui xẻo. Lâm Ngôn sách một tiếng “Người không phải ai cũng như ai,chuyện này nếu bị cha ngươi biết được thì xong đời.”

Chủ sạp liếc cặp mắt trắng dã,tự biết đuối lý không nói.

Lâm Ngôn từ nhỏđã là khách quen của cái chợ này,lúc lên đại học chọn chuyên ngành càng thích đi đến những hàng quán này luyện mắt,có mấy lần may mắn kiểm lậu với giá thấp,người cũng ôn hòa,thường giúp mọi người phân biệt hàng thật,bởi vậy có rất nhiều chủ sạp đều quen biết hắn,tỷ như người này, Lâm Ngôn quen với cha của chủ sạp,là một ông cụ thật ngay thẳng,lúc trả giá với khách hàng có khi còn lỗ vốn,đáng tiếc khi Lâm Ngôn tốt nghiệp trung học thìông cụ bị bệnh, việc buôn bán liền giao cho con trai xử lý,vì thế liền xuất hiện tiểu gian thương trước mắt đây.

Lâm Ngôn cũng không khách khí với hắn,đi ra sau quầy hàng, từ dưới bàn lấy lên một cái rương đồng bọc da,bên trong là một số hàng mỹ nghệ của thời nhà Minh-Thanh,tất cảđều được ông cụ sưu tầm lúc còn trẻ, có thể xem như vật gia truyền của ông cụ kia,Lâm Ngôn chính là nhớđến mấy thứ này mới kéo Tiêu Úc đến đây xem. Gương đồng,vòng ngọc,nhẫn,lọ thuốc hít, ống hút thuốc,lần lượt xem qua nhưng Tiêu Úc vẫn lắc đầu,Lâm Ngôn ném món cuối cùng trở lại trong rương, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cóđiểm uể oải.

_”Mấy thứ này không biết bao lâu rồi chưa có người động tới,ngươi moi ra làm gì ?” Chủ sạp liếc mắt nhìn hắn,nhịn không được hỏi.

_”Tìm vài thứ linh tinh, dùng trên lớp.” Kì thật Lâm Ngôn cũng không biết bản thân đang tìm kiếm cái gì,chỉ trả lời qua loa đểứng phó.

_”Đời Minh ?” Chủ sạp đã không còn so đo chuyện chiếc vòng “Chỗ lão Lưu hình như không thiếu đâu.”

_”Không, không,không…”Lâm Ngôn vội vàng cự tuyệt,nghĩ nghĩ lại thở dài “Thôi, dù sao cũng đãđi dạo cả ngày,cũng chỉ còn chỗđó chưa ghé qua, ta đi thử xem.”

_”Đừng nói lỡ lời, chúc ngươi may mắn a.” Chủ sạp làm mặt quỷ.

Cửa hàng của lão Lưu rất có tiếng trong Thẩm Gia Viên,không chỉ bởi vì người khác bán đồ cổ còn ông ta bán ảnh cũ,mà bởi vì tính tình của ông lão này nổi tiếng là táo báo,mỗi ngày đều bỏ mặc cửa hàng không lo,ôm chiếc máy ảnh giã cỗi của mình đi loanh quanh khắp nơi,đến cửa hàng của ông ta thường sẽ không thấy chủ tiệm đâu, đi trên đường lại có thể bắt gặp lão Lưu mặc một bộđồ cũ theo kiểu Tôn Trung Sơn,giơ chân chửi đổng,người gầy như que củi cong cong vẹo vẹo lại thêm cặp kính mắt dày cộm,tròng kính có khi nứt thành mạng nhện, có khi lại hoàn toàn không có tròng kính.

Cửa hàng của ông lão bán những tấm ảnh cũ,chằng chịt từ trên sàn cho đến trần nhà,bởi vì những tấm ảnh cũ rất khó sao chép nên giá cả có vẻđắt một chút. Năm 1872,hàng rào lớn,Lâm Viên chìm trong tịch dương,người qua đường mặc áo dài, vẻ mặt xanh xao vàng vọt,mở to hai mắt chết lặng. Đài truyền hình mấy lần cũng cốýđến phỏng vấn,nhưng tiết mục chưa kịp hoàn thành thì từ nhiếp ảnh gia đến phóng viên đều bị lão Lưu mắng xối xảđuổi ra ngoài,việc này liền không thể thực hiện,vì thế chuyện buôn bán của cửa hàng luôn luôn ếẩm,còn ông lão thì vẫn ôm máy ảnh dạo chơi cả ngày.

Cửa hàng nằm ở Tây Bắc Thẩm Gia Viên,vị trí được coi làđiềm xấu,trên cửa treo một lá bùa trừ tà do một thầy phong thủy nổi tiếng vẽ nên,Tiêu Úc vào không được,chỉ có thểđứng ở ngoài đợi Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn nhìn cửa hàng tối om, lần đầu tiên cảm thấy nhớ nhung Tiêu Úc.

Không ngoài dự kiến,lão Lưu không ở trong cửa hàng,chỉ có một cô bé khoảng bảy tám tuổi mặc đồđỏ,đang đứng đưa lưng về phía hắn,chỉ những tấm ảnh trên tường mà lẩm bẩm, nghe có người vào cửa mới quay đầu nhìn Lâm Ngôn nhếch miệng cười.

Lâm Ngôn có điểm kinh ngạc, cô bé này là hàng xóm của hắn,tuy rằng không biết chính xác nhà cô béởđâu,nhưng hắn thường xuyên bắt gặp cô bé mặc một bộđồ màu đỏ bẩn hề hề chạy tới chạy lui dưới lầu,cóđôi khi Lâm Ngôn ra ngoài mua bữa ăn khuya vẫn thấy cô bé chơi với mèo không về nhà. Gần một tháng nay thì không thấy nữa, không ngờ lại gặp ở trong này.

Chẳng lẽ là người thân của lão già kia ? Trách không được mỗi ngày đều chạy ra ngoài quậy phá không ai quản,Lâm Ngôn nghĩ.

_”Sao em lại tới đây ?” Lâm Ngôn ngồi chồm hổm xuống, ôn nhu hỏi.

Cô bé gầy nhom,đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Ngôn,mím môi không nói lời nào. Lâm Ngôn đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô bé làm cho người ta không thoải mái,cái kia tựa hồ không thể gọi là cười,mà chỉ là thói quen nhếch môi mà thôi,khóe miệng khẽ giương giương,ánh mắt dại ra,giữa mùa hè mặc một bộ quần áo cũ,cả người cùng cửa hàng treo đầy những tấm ảnh này giống như đã bị thời đại lãng quên.

Lâm Ngôn do dự một hồi không biết có nên ra ngoài tìm lão già quái đản kia không.

_”Ngươi xx , Ta xxx…” Lâm Ngôn đang thất thần bỗng dưng bị một tiếng “Bùm!”đánh thức,lão Lưu ôm máy ảnh ngã nhào trước cửa, tư thế cực kì chật vật,ghé vào chỗ duy nhất mà mặt trời có thể chiếu vào.

_”Ngài, ngài không sao chứ ?” Lâm Ngôn vội vàng đỡ lão lên,ai ngờ lão lại hung hăng liếc hắn một cái,xoay người đặt mông ngồi trên mặt đất,vỗ vỗ bùn đất ởđầu gối,chưa từ bỏýđịnh còn tiếp tục chửi rủa. Lâm Ngôn xấu hổđứng một bên,đi cũng không được màở cũng không xong.

Lão mắng đủ, chậm rì rìđứng lên,vừa quay lại liền thấy Lâm Ngôn,đột nhiên giống như vừa phát hiện một châu lục mới mà trợn to hai mắt,chanh chua nói “Ngươi tới đây làm gì ?”

_”Ta đến mua đồ.” Lâm Ngôn dở khóc dở cười,có người xuất hiện trong cửa hàng,phản ứng đầu tiên của ông chủ không phải là khách hàng sao ?

_”Đi đi, có cái gì mà mua,con nít biết cái gì ?” Lão dùng sức nâng mắt,bất mãn đi đến quầy “Ngươi còn đứng đó làm gì ? Không buôn bán gì hết,bịđiếc sao ?”

Lâm Ngôn lười cãi với lão,vỗ vỗ mông xoay người rời đi.

_”A! Khoan đã!” Lão Lưu bỗng hô to một tiếng,Lâm Ngôn vừa bước ra cửa bị tiếng rống oanh động mà giật thót cả mình,đành phải đứng lại.

_”Bộ dạng của ngươi rất được, cho ta chụp một tấm đi.” Lão đột nhiên cầm máy ảnh chạy tới,nắm cổáo Lâm Ngôn kéo vào phòng,đặt bên cạnh cô bé,tiếp đó chẳng nói chẳng rành mà ngồi xổm xuống,ca ca vài tiếng bấm máy, ông lão nhìn mặt sau máy ảnh,vừa lòng chậc lưỡi.

Lại vài tiếng vang lên,những tấm ảnh liên tiếp từ trên đỉnh máy chạy ra,lão nhìn tấm ảnh trong tay,rút một tấm đưa cho Lâm Ngôn “Cho ngươi.”

Lâm Ngôn lần này lại được lĩnh giáo uy lực của lão,tức không chỗ phát tiết, xoa xoa bả vai đi ra ngoài “Ta không cần.”

_”Cầm!” Lão hét lớn vào tai Lâm Ngôn,chấn động đến mức cái đầu muốn nổ tung.

Lâm Ngôn hết chỗ nói đành tiếp nhận nhìn thoáng qua,chỉ thấy trong tấm ảnh đen trắng, hắn giống như một cái cột bằng gõ,mặt không chút thay đổi nhìn vách tường,bối cảnh tối đen,hệt như những tấm ảnh ma quái đang phát tán trên mạng.

Có cái gì đó không đúng…

Lâm Ngôn đột nhiên mở to hai mắt,dây thần kinh mãnh liệt nhảy lên,không khỏi lui về sau một bước,đánh giá chính mình trong hình,lại nhìn vị trí lúc nãy mình vừa đứng để chụp, một chậu nước lạnh ào ào đổ lên đầu hắn.

Cô bé vừa rồi đứng chụp ảnh cùng hắn không có mặt trong tấm hình,bối cảnh tối đen tựa như trong phim ma,lại chỉ có một mình hắn!

Lâm Ngôn khó khăn ngẩng đầu, cô bé mặc đồđỏ vẫn đứng ởđó,chiếc áo bông rách nát lỗi thời,cắt ngón tay nhìn chằm chằm hắn, nhếch miệng cười âm hiểm.

_”Hắc hắc hắc hắc.” Lão già chỉnh chỉnh mắt kính, tròng kính “Ba!” một tiếng rớt xuống đất “Ảnh đẹp, ảnh đẹp.”

Lâm Ngôn hoảng hốt lao ra khỏi cửa hàng.

Ánh mặt trời xua tan hàn khí lạnh thấu xương,đám người vẫn ồn ào náo nhiệt, tấp nập khắp cả con đường,Tiêu Úc đang chán đến chết đứng trước cửa,Lâm Ngôn một câu cũng không nói nên lời,cố gắng nuốt nước miếng,chạy nhanh qua ôm chầm lấy Tiêu Úc.

END 26

* Kiểm lậu: dùng giá hời mua được đồ cổ giá trị, hơn nữa người bán thường không biết điều đó.

Kiểm lậu là thuật ngữ chuyên ngành trong giới đồ cổ, chủ yếu thể hiện cho từ“Kiểm”, bởi vì giới đổ cổ thường cho rằng kiểm lậu là hành vi khả ngộ bất khả cầu, vì vậy người miền bắc thường dùng từ“Kiểm”để ngụý nó rất hiếm thấy, là một cách diễn đạt hài hước, cũng làđể hình tượng văn hóa châm biếm của Hán ngữ.
Bình Luận (0)
Comment