Chuyển ngữ: Andrew PastelTrước khi Đàm Trình về nhà, cậu nhận được một cuộc gọi từ Hạ Đồng, nói rằng hôm nay sẽ đến nhà bà của cô ấy ở Hải Nam, vé máy bay khởi hành lúc 10h tối, nên muốn đi ăn tối với cậu.
Đàm Trình nghĩ một lúc, cũng đồng ý.
Vài ngày sau nữa là Tết, nhà hàng phương Tây hẹn ăn cơm nằm ở ngoại ô Tây An hầu như không có ai, rất thuận tiện để nói chuyện.
Nhưng Đàm Trình không nói nhiều, vẫn luôn là Hạ Đồng nói, cậu lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu phụ họa.
Nhà hàng phương tây yên tĩnh, rượu champagne ngọt ngào, nhạc nhẹ vờn bên tai, nhưng Đàm Trình cũng không rành thưởng thức những thứ này.Sau khi nói chuyện một lúc lâu, cậu trở nên lơ đãng, không chú ý đến những gì Hạ Đồng nói, mà bị hấp dẫn bởi những cây phong đỏ và rẻ quạt ngoài cửa sổ. Lúc nãy mới đến cậu không để ý, con đường bên ngoài nhà hàng đầy cây phong đỏ và rẻ quạt.
Tháng hai không phải là ngày có lá vàng mùa thu, chỉ có tuyết trắng đè trĩu nặng trên những nhành cây không lá.
Khi nào lại đến mùa lá rơi nhỉ? Năm nay cậu không thể ngắm, vậy phải đợi sang năm sau?
Năm sau … Đàm Trình thở nhẹ, chỉ cảm thấy mùa lá rơi qua nhanh quá, nhưng cảm giác rất nhỏ này cũng khiến Đàm Trình cảm thấy hơi buồn.
Khẽ lắc đầu, thật là, từ khi nào mà cậu trở nên bi xuân thương thu như thế? Giống như hôn mê một giấc dậy, cậu lại trở nên văn nghệ, đa sầu đa cảm vậy?
“Đàm Trình?”
Giọng nói của Hạ Đồng khiến Đàm Trình hoàn hồn. Thấy Hạ Đồng hơi cúi đầu thất vọng, Đàm Trình mới nhận ra mình đang mất lịch sự đến thế nào.
Tuy nãy giờ cậu nói rất ít, nhưng ít nhất cậu cũng đáp lại vài ba câu, giờ cậu lại lơ đãng đến mức không thèm nhìn lấy cô gái trước mặt. Nói thật, đây là hành động không tôn trọng phái nữ nhất, và không cô gái nào không để bụng.
Cảm thấy áy náy, Đàm Trình vội vàng nói: “Xin lỗi, dạo này không biết sao tôi rất hay như thế, luôn cứ thất thần…”
Hạ Đồng lắc đầu, “Tôi biết … không sao đâu.”
“Vừa rồi cậu nói gì với tôi thế?”
Đàm Trình thấy Hạ Đồng ngẩng đầu, nhìn cậu chăm chú mà không nói gì.
Ánh mắt giao nhau làm Đàm Trình không được tự nhiên, cậu dời mắt đi chỗ khác, nhìn vào ly rượu vang đỏ ở cạnh bàn, “Cậu nói nhà bà cậu ở Hải Nam đúng không?”
Đàm Trình nhìn đi chỗ khác làm hạ Đồng buồn bã đi một chút. Đây là lần đầu tiên cô theo đuổi một nam sinh như thế. Cô rất nhút nhát, nhưng Đàm Trình không nói nhiều, vì vậy cô đã cố gắng để nói nhiều hơn, nhưng Đàm Trình lại phân tâm như thế, dù cô cố gắng tỏ ra không sao cả nhưng mà….
Hà Nhã Lan nói với cô rằng giao tiếp bằng mắt rất quan trọng, cô đã lấy hết can đảm để nhìn Đàm Trình đối diện, nhưng cô không biết phải làm gì tiếp theo khi cậu nhìn đi chỗ khác như thế.
Khuôn mặt ửng hồng trở nên đỏ hơn, đầu ngón tay của Hạ Đồng khẽ run lên, cô đặt dao nĩa xuống, giấu tay dưới bàn ăn.
“Vâng, ở Hải Nam.”
“Hải Nam là một nơi tốt.” Đàm Trình có thể thấy Hạ Đồng đang bối rối. Cô gái cúi đầu, mặt đỏ lên tới cả vành tai, cực kỳ dễ thương. Đàm Trình cảm thấy hơi đau trong lòng, nhưng cậu không thể khơi dậy nổi sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng. Rõ ràng, cậu nên thích một cô gái như thế, cậu nên bước tới để nắm tay an ủi mới đúng.. ….
Nhưng mà, Đàm Trình hiểu rõ rằng cậu chỉ có cảm giác tội lỗi với Hạ Đồng. Cậu có thể nhận ra loại đau lòng này không phải xuất phát từ tình yêu.
Tình yêu là phải cảm thấy khó thở, ngọt ngào đến khó thở, đau khổ đến khó thở. Không muốn để người ấy chịu một chút khổ sở nào, không muốn để hy vọng của người ấy rơi vào hư vô, thấy người đó buồn, cậu sẽ càng khổ sở hơn, chỉ muốn lao lên để giúp người ấy hoàn thành mọi tâm nguyện, và sẽ giữ chặt người ấy trong khoảnh khắc đó, hôn lên đôi môi, khẽ an ủi…
Trong cuộc sống luôn có người ấy, trong giấc mơ cũng có người ấy, và trong trái tim cũng đầy ắp bóng hình người ấy…
Cậu rõ ràng chưa bao giờ trải qua tình yêu, nhưng tại sao cậu lại có thể biết tình yêu là như thế nào đến thế?
Đàm Trình đột nhiên nghĩ về giấc mơ mà cậu hay mơ thấy dạo gần đây. Đen đặc, hư vô, không có gì ngoài bản thân cậu trong giấc mơ đó …
“Tôi chưa bao giờ đến Hải Nam, sau này nếu rảnh tôi sẽ đến đó thử.”
“Chà, lúc đó tôi sẽ là hướng dẫn viên du lịch cho cậu.” Hạ Đồng cười trả lời.
Bữa cơm chỉ khoảng một tiếng, sân bay cách đó không xa. Sau bữa tối, Hạ Đồng lấy hành lý chuẩn bị ra sân bay.
Con gái đi một mình vào ban đêm, lại còn kéo một cái vali thật sự không an toàn, chưa kể hai ngày trước báo đài còn đưa tin có một cô gái đi một mình bị mất tích, nghĩ vậy, Đàm Trình quyết định đưa Hạ Đồng đến sân bay.
Mấy ngày nay tuyết rơi dày, thời tiết xấu, chuyến bay của Hạ Đồng bị delay. Đàm Trình ngồi chờ với Hạ Đồng khoảng một tiếng. Hai người không ai nói chuyện, chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau, đến khi loa thông báo chuyến bay vang lên, Đàm Trình mới giúp Hạ Đồng cõng ba lô đi đến cổng soát vé.
Thời điểm Tết người về quê rất nhiều. Vẫn còn một hàng dài ở cổng soát vé lúc 11 giờ đêm, Đàm Trình tiếp tục đứng chờ với Hạ Đồng, sau khi soát vé xong cậu mới đưa ba lô cho cô.
Nhưng, balo trên tay không ai cầm lấy, mà Hạ Đồng đột nhiên bước tới vài bước và ôm chặt lấy cậu. Các hành khách xếp hàng phía sau thấy thế còn huýt sáo vài cái.
Đàm Trình như đóng băng tại chỗ ngay lập tức, bàn tay giơ lên của cậu không biết đặt xuống đâu, đẩy ra cũng không phải, mà không đẩy cũng không phải.
Đàm Trình hơi cúi đầu nhìn xuống Hạ Đồng đang dựa vào ngực cậu, nhắm chặt hai mắt. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu dĩ nhiên cảm nhận được Hạ Đồng đang căng thẳng, hàng mi dài của cô cũng khẽ run lên.
Cả hai chắn đường của những người chờ soát vé phía sau đang sốt ruột muốn về quê. Đàm Trình bắt đầu nghe được những người đó phàn nàn thiếu kiên nhẫn. Hạ Đồng chắc cũng đã nghe thấy, nhưng cô gái có đôi má đỏ ửng vẫn không muốn buông tay.
Vốn là là một cô gái nhút nhát cơ mà … nhận ra điều này, bàn tay Đàm Trình vốn muốn đẩy Hạ Đồng ra khựng lại một chút, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cô, “Được rồi, cậu nhanh lên không sẽ muộn mất.”
“Cậu…cậu có thể đến đón tôi sau Tết không?”
Giọng nói khẽ run lên. Nghĩ về sự lơ là của mình trong bữa tối vừa nãy, rồi nghĩ về giấc mơ kỳ lạ, Đàm Trình không nói lời từ chối được, nhưng cũng không thể nói đồng ý, cậu chỉ có thể im lặng.
Các hành khách phía sau thúc giục ngày một to hơn, Đàm Trình khẽ thở dài, trả lời: “Được.”
Tiễn Hạ Đồng đi, qua ngày hôm sau Đàm Trình cũng về quê.
Đã hơn một năm không về nhà, nói thật, bảo không nhớ nhà thì là giả, nhìn hốc mắt đỏ ửng của mẹ Đàm, Đàm Trình còn cảm thấy có lỗi hơn, nhưng cậu cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy người mẹ đã gầy hơn một chút, nhỏ giọng an ủi.
Còn vài ngày nữa là mùng Một, về đến nhà Đàm Trình cùng bố mình là Đàm Long, lái xe phụ mẹ Đàm đặt mua hàng tết, rất bận rộn. Mùng một Tết, mẹ Đàm làm một bàn toàn những món Đàm Trình thích ăn. Đàm Trình dán câu đối xuân trong nhà, treo pháo, thắp hương cúng tổ tiên, sau khi cúng cơm Tất niên xong mới cảm thấy rảnh rỗi được một chút.
Sau khi ngồi xuống bàn cơm, một nhà ba người cụng ly, ngay cả mẹ Đàm mọi ngày không uống rượu cũng uống một chút.
“Mặc dù năm nay mọi chuyện không quá suôn sẻ, nhưng may mắn là không có vấn đề gì lớn”, Đàm Long uống vài ngụm rượu trắng, cười nói: “Gia đình ba người chúng ta sang năm sẽ càng tốt hơn.”
Mẹ Đàm nghe chồng nói, cũng nở nụ cười, “Đúng vậy, người ta hay nói một năm xui một năm hên, Đàm Trình qua năm Mùi chắc chắn sẽ may mắn hơn.”
“Vâng,” Đàm Trình gật đầu, “Con sẽ về nhà thường xuyên hơn.”
“Có trở về hay không cũng không quan trọng, chỉ cần con khỏe là được.” Đàm Long là một người rất tinh tế. Từ nhỏ Đàm Trình đã ít nói, nhìn còn có hơi tự kỉ, cậu cũng chỉ hứng thú với lịch sử và khảo cổ học. Ông biết rõ những điều này hơn bất cứ ai. Ông cũng biết rằng con trai mình có tham vọng, và ông không có ý định kiềm chân cậu.
“Đừng lo cho bố mẹ. Chúng ta không nhàm chán trong nhà đâu. Mấy ngày lễ chúng ta cũng hay đi du lịch, gặp gỡ bạn bè, khiêu vũ, đánh bài. Nếu con muốn ở lại Tây An thì cứ ở lại đó.”
“Để con xem lại đã…”
Mẹ Đàm tuy rằng không quá hiểu những điều này nhưng bà vẫn hiểu suy nghĩ của con trai mình. Đàm Trình luôn muốn ở lại Tây An, sao giờ lại nói rằng ‘xem lại’? Chắc chắn là đã xảy ra cái gì nên con trai bà mới không chắc chắn về tương lai như vậy nữa. Hơn nữa, những tin tức gần đây……
Bà không muốn hỏi thêm, vì sợ con trai mình khó chịu, nếu mình nhiều lời con trai mình sẽ thêm phiền.
Nhưng nghĩ qua nghĩ lại một lúc, mẹ Đàm vẫn ngập ngừng nói: “Có phải vì giáo sư Lý không? Bố và mẹ đã đọc tin tức ……. Chuyện này có ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của con không?”
“Không,” Đàm Trình lắc đầu, “Trường đã quyết định cho chúng con tạm thời theo giáo sư khác.”
“Ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Đàm Long lắng nghe bên cạnh cũng gật đầu nhẹ nhõm, uống chút rượu, nhắm chút thức ăn, “À đúng rồi, bố nhớ lúc trước con có gọi cho mẹ nói đã đồng ý với người bạn học cùng lớp đã mất là sẽ chăm sóc bố mẹ cậu ta phải không? “
Câu nói của Đàm Long khiến Đàm Trình sững sờ một lúc, “Bạn cùng lớp đã mất?”
Biểu cảm khó hiểu của Đàm Trình khiến mẹ Đàm cau mày: “sao thế, con quên à? Mẹ đã nói với con lúc đó là vấn đề này không thể tùy tiện đồng ý, vì đó là lời hứa với người đã khuất ….. Nhưng con cứ cố chấp, nói thế nào cũng không nghe, sau đó tự mình quyết định. Con trai à, nếu đã hứa với người đã chết, thì không quên được đâu. Dù con có quên người bạn kia vẫn sẽ nhớ rõ. “
Câu nói của mẹ Đàm khiến Đàm Trình càng thêm bối rối. Cậu đồng ý chăm sóc cha mẹ của người bạn cùng lớp đã chết khi nào? Cậu hoàn toàn không biết điều này. Người bạn cùng lớp đã chết … cũng chỉ có Giang Ba, Lâm Hoành Tinh, Trương Khải Thạc, lúc đó cậu đang hôn mê, làm sao cậu có thể hứa?
Kín đáo dò xét bố mẹ, Đàm Trình thấy không phải họ đang nói đùa …
Đàm Trình cảm thấy có gì đó không đúng …
Nghĩ nghĩ, Đàm Trình nâng ly của mình lên, uống hai hớp, rồi chậm rãi nói, “Ừm, con nhớ mà, chỉ là con không nhớ nói với bố mẹ khi nào.”
Có thể cậu thật sự đã hứa với ai đó như thế này trước đây, nhưng cậu vô tình quên mất.
“Khi nào à? Có lẽ là tháng 5 hoặc tháng 6. Mẹ nhớ sau khi con gọi điện thì còn đến Tứ Xuyên để tham dự đám tang của bạn cùng lớp nữa.”
Tháng 5 tháng 6?
Bàn tay cầm đũa của Đàm Trình đột nhiên run rẩy, đôi đũa sứ rơi xuống bàn cơm phát ra tiếng vang chói tai.
“Con … làm sao con có thể gọi điện thoại?” Còn đi Tứ Xuyên……?
“Sao có thể gọi điện? Con gọi về binh thường mà, chẳng phải mỗi cuối tuần con cũng hay gọi về nhà sao?” Mẹ Đàm nghi hoặc nói: “Nhưng mà từ 1 tháng 12 thới giờ thì không thấy gọi nữa.”
Ngày 1 tháng 12 …
Đầu Đàm Trình ong lên một tiếng nổ vang, khó tin nhìn bố mẹ trước mặt, không… không phải cậu vẫn luôn hôn mê sao…
Đàm Trình dường như đã vỡ ra được điều gì đó, thảo nào lúc cậu vừa tỉnh lại Ngô Hải và Trương Tuấn lại có những biểu hiện đó, thảo nào cậu ‘hôn mê’ nằm bảy tháng vẫn có thể đi lại…… Không phải cậu hôn mê, mà là cậu bị mất trí nhớ …
Nhận ra điều này, nháy mắt mặt Đàm Trình trắng bệnh, lòng cũng lạnh đi.
“Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên sắc mặt lại xấu thế? Con có uống quá nhiều không?” Mẹ Đàm vội vàng đưa tay sờ trán Đàm Trình, “Đừng uống, đừng uống, lần đó con hôn mê mẹ sợ muốn chết. Còn tưởng lâu rồi nó sẽ ổn, giờ chẳng lẽ có di chứng gì sao? “
“Mẹ, con không sao.” Đàm Trình đứng thẳng người, vội vàng nói: “Con uống rượu nhiều nên nơi nóng nảy, với cả có lẽ bị cảm.”
“Vậy ăn cơm thôi đừng uống nữa. Ăn xong thì đi ngủ.”
“……Vâng.”
Chỉ là giấc ngủ này, Đàm Trình không thể ngủ ngon.
Có lẽ đây là lời giải thích cho giấc mơ đã làm cậu đau khổ, có lẽ cậu đã quên mất, quên mất lý do tại sao cậu bi thương như thế.
Sau ngày mùng 5 Tết, Đàm Trình đứng ngồi không yên mua rất nhiều thứ chuẩn bị đến nhà của Trương Khải Thạc ở Tứ Xuyên. Một mặt, là vì bố mẹ lo lắng do đã hứa với người quá cố, không thể không làm. Mặt khác, là cậu vẫn còn nghi ngờ, cậu vẫn không tin mình bỗng dưng bị mất trí nhớ.
Nhưng khi đến nhà của Trương Khải Thạc, Đàm Trình không thể không tin những gì cha mẹ của Trương Khải Thạc nói.