Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 131

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đàm Trình cảm thấy trời cao luôn thích đùa giỡn với cậu. Cậu yêu Túc Cảnh Mặc đến phát điên, luôn muốn bên cạnh y từng giây từng khắc, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu muốn thấy người mình yêu đi kết hôn với một người khác.

Nhưng mà, cậu không thích cái gì thì ông trời sẽ cho cậu xem đủ cái đó, từ chuyện lớn đến chuyện bé.

Vốn tưởng rằng khoảng thời gian Túc Cảnh Mặc kết hôn này sẽ  chuyển qua nhanh chóng như những cảnh khác, nhưng lần này thời gian lại quá chậm.

Khi Thái Tử thành hôn, sáng sớm ngày hôm đó là phải đi hành lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng Thái Hậu, Hoàng Đế và Hoàng Hậu. Sau khi đã xiêm áo chỉnh tề, Túc Cảnh Mặc ngồi bộ liễn (*) vào trong cung.

(*) Loại kiệu dạng ghế trần ntn



Đàm Trình thở dài khe khẽ, đi theo Túc Cảnh Mặc vào cung điện Đại Tự.

Hoàng cung Đại Tự ở giữa Trung Đô, lúc này Hoàng đế, Hoàng Hậu đang chờ ở sảnh trước của Tuyên Tri Điện.

Kiến trúc của cung điện Đại tự khá giống triều Hán, Đường. Nhưng kiến trúc thời kỳ Hán Đường thời hiện đại giờ rất khó thấy, đối với người làm khảo cổ học, có thể tận mắt thấy được những kiến trúc triều đại cổ xưa còn nguyên vẹn, thật sự là mơ ước cả đời, nhưng cũng chỉ là mơ ước mà thôi, Sự tráng lệ của A Phòng Cung và vẻ đẹp của Vị Ương Cung (*) chỉ có thể được phác họa ra từ trong những cuốn sách cổ.

(*) A Phòng Cung của thần thủy hoàng và Vị Ương Cung của triều Hán đã bị phá hủy hư hại nặng rồi nha.

Tuy Đàm Trình luôn chú ý đến Túc Cảnh Mặc nhưng dù gì cậu cũng là một tên si mê khảo cổ học, cổ thành hoàng cung chỉ có thể xuất hiện trong mơ nay lại hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt cậu, đánh giá diện tích thậm chí gấp năm lần Tử Cấm Thành, sao cậu không bị phân tâm cho được?

Túc Cảnh Mặc ngồi bộ liễn đến cổng chính Điện thì bước xuống đi bộ vào tiền điện. Đình đài lâu tạ, sơn thủy thương trì, những tòa lầu ba tầng với mái hiên cong vút, hàng trăm bậc cầu thang nối với hành lang dài, rộng lớn và hùng vĩ. (*)

(*) Đoạn này i sì đoạn tả Vị Ương Cung trên Baidu ạ nên toy lấy ảnh (phục dựng) Vị Ương Cung luôn =]]]] 



Tuyên Tri Điện, hành lang cẩm thạch trắng trổ ra tứ phía. Nóc nhà tứ giác vuốt cong bốn góc, phần mái lợp ngói đen như mực, nước sơn đỏ phía dưới đưa đẩy đường cong, ở giữa chạm trổ những hình khắc mạ vàng, (*) cửa điện mở toang, nhưng Túc Cảnh Mặc lại không bước vào, chỉ đứng trước cửa điện khom lưng chắp tay thi lễ, hô to, “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.”

Hoàng Đế và Hoàng Hậu ngồi trên đài cao trong điện, nghe tiếng Túc Cảnh Mặc, gật đầu nói: “Thái Tử vào đi, đừng để lỡ giờ lành.”

“Vâng.” Túc Cảnh Mặc cung kính đáp lại, lúc này y mới bước vào trong điện.

Khâm Thiên Giám đã đến bên cạnh, luôn miệng lặp đi lặp lại nào là ‘thiên ban chi mĩ’, ‘long phượng đạt gian’ và rất nhiều những câu chúc mừng khác, chờ hắn nói xong, Túc Cảnh Mặc mới quỳ xuống hành lễ.

Ba quỳ chín lạy phải hành lễ với cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nhân lên là 18 cái dập đầu. Bình thường thì sau khi Thái Tử hành lễ với Hoàng đế xong, Hoàng Hậu xót con luôn sẽ miễn thi lễ này, sau đó Khâm Thiên Giám sẽ lại hô to cảm tạ Hoàng Hậu nhân ái.

Nhưng khi Túc Cảnh Mặc đã khấu đầu với hoàng đế xong, Hoàng Hậu bên cạnh vẫn không nói gì.

Túc Cảnh Mặc cũng không giận, tiếp tục cung cung kính kính quỳ xuống, khấu đầu, một lần nữa hoàn thành xong thi lễ ba quỳ chín lạy.

Khâm Thiên Giám đứng bên cạnh chuẩn bị xong mấy lời cảm ơn nhưng không thể dùng, ậm ừ một lát mới trúc trắc nói: “Hoàng Hậu……. Hoàng Hậu……”

“Mẫu hậu nuôi dưỡng ta 22 năm, ba quỳ chín lạy cũng không đủ.” Túc Cảnh Mặc vẫn chưa đứng lên, vành mắt như đang ửng đỏ. Y nói thay cho Khâm Thiên Giám, cung kính nhìn Hoàng Hậu trên cao, nâng lên tay lau lau khóe mắt, giọng nhẹ run rẩy: “Mẫu hậu đối xử quá tốt với ta, ngày đại hôn không thể nán lại lâu vì sẽ trễ giờ lành, ngày nào đó ta sẽ mang Thái Tử Phi đến mẫu hậu thỉnh an.”

Túc Cảnh Mặc vừa nói xong, tất cả mọi người trong điện đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn sắc mặt Hoàng Hậu.

Khâm Thiên Giám đứng bên cạnh Túc Cảnh Mặc, nhìn Tam hoàng tử mọi ngày tàn nhẫn hung hiểm giờ ra vẻ cảm động đất trời, khẽ run rẩy trong lòng. Nuôi dưỡng 22 năm? Ai mà không biết Tam hoàng tử không phải con ruột của Hoàng Hậu, vừa đẻ ra đã bị Hoàng Hậu đưa ra khỏi cung?

Hoàng Hậu là mẹ của Đại hoàng tử, Thái Tử và Tam hoàng tử cùng nhau đi tuần, bị ngã xuống vách núi, nhưng Thái Tử đã chết, Tam hoàng tử lại chỉ bị thương nhẹ, rồi thay thế được cả vị trí Thái Tử,Hoàng Hậu sao có thể vừa mắt Tam hoàng tử?

Mà Tam hoàng tử giờ lại còn giả vờ không biết, còn đóng kịch như là mẫu tử tình thâm…… Hoàng Hậu mất hết cả mặt mũi, tràn ngập hận thù trong lòng, nhưng thấy Túc Cảnh Mặc đang đỏ đỏ hai mắt, bà ta đành cắn răng, chỉ có thể giả bộ từ ái nói: “Vậy Quân Chi, ngày khác mang Thái Tử Phi tới đây bồi mẫu hậu, hôm nay đại hỉ, đã đến giờ, ngươi cũng nên đến Lâm phủ đi.”

Túc Cảnh Mặc cũng lười lo cho Hoàng Hậu hôm nay, sau khi dập đầu thì lui ra.

Người khác không chú ý, nhưng Đàm Trình đứng gần Túc Cảnh Mặc lại thấy rất rõ, nhìn Hoàng Hậu giả vờ thâm tình, Túc Cảnh Mặc suýt chút nữa bật cười…..

Túc Cảnh Mặc sau khi ra khỏi đại điện cũng không ra hoàng cung ngay, mà đi đến phía Tây. Đàm Trình khó hiểu nhưng cũng vẫn chạy theo.

Đến khi nhìn thấy hương khói, Đàm Trình đã hiểu Túc Cảnh Mặc đến đâu.

Cậu đã từng nghe Túc Cảnh Mặc nói qua, mẹ đẻ của Túc Cảnh Mặc sinh y ra không lâu thì đã qua đời. Có lẽ Túc Cảnh Mặc đang muốn đến dâng hương cho bà.

Theo lễ chế của Đại Tự, nếu mẹ đẻ là phi tần, muốn đến mẹ đẻ khấu lễ, thì hành hai quỳ sáu lạy. Mẹ Túc Cảnh Mặc đã chết lúc trẻ, theo lý thuyết cũng không cần phải đi khấu lễ.

Nhưng y vẫn đến.

Cung nhân chăm sóc Từ Đường thấy Túc Cảnh Mặc đến vội vàng quỳ xuống nghên đón. Túc Cảnh Mặc chỉ gật gật đầu, để tôi tớ chờ bên ngoài, một mình vào nội đường.

Đặt ở chính giữa Từ Đường to rộng là bài vị các vị hoàng đế qua nhiều thế hệ, bên cạnh là bài vị Hoàng Hậu. Phi tần không phải chính thê, chỉ có thể đặt ở phía sau, hưởng một chút hương khói.

Túc Cảnh Mặc không theo lễ chế thờ cúng tiên hoàng trước, mà đi ngay vào phía sau.

Đàm Trình thấy thế vội vàng đi theo.

Khác với lúc hành lễ cho có lệ với Hoàng Đế và Hoàng Hậu, tự mình thắp nhang cho một bài vị tên ‘Dung Phi’, Túc Cảnh Mặc mới chậm rãi quỳ gối xuống nệm.

Đây chắc là mẹ của Cảnh Mặc…… Đàm Trình nhìn những chữ ‘Dung Quý Phi’ trên bài vị, giật mình, cũng quỳ gối bên cạnh y, Túc Cảnh Mặc dập đầu, cậu cũng cung kính đầu. Suốt ba quỳ chín lạy, Túc Cảnh Mặc hoàn thành xong một lạy, Đàm Trình cũng xong một lạy.

Túc Cảnh Mặc không nói gì, sau khi y đứng dậy ra ngoài, Đàm Trình lại ngây người ra một lúc.

Quỳ gối trên nệm, Đàm Trình suy nghĩ rất lâu, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ khấu đầu thêm một cái, “Cầu người phù hộ cho anh ấy.”

Nói xong, Đàm Trình mới đứng dậy đuổi theo Túc Cảnh Mặc.

Cho dù Đàm Trình không muốn đến thế nào, đến giờ, Thái Tử phủ của Túc Cảnh Mặc vẫn đốt pháo tấu nhạc, phát kiệu đón dâu. Tuấn lãng phi phàm Thái Tử đi trước, loan nghi vệ mặc quần áo đỏ nâng kiệu hoa, dàn nhạc, những nhóm người cầm hộp quà sính lễ, Nội Vụ Phủ tổng quản có năm mệnh hợp ngày, một người dẫn đầu đoàn hai mươi quan lại, một người dẫn đầu đoàn bốn mươi binh lính chậm rãi nối đuôi nhau mà ra.

(*) tranh triều Thanh, lấy tạm minh họa:



Thiên gia Thái Tử tự mình đón dâu, đây là mộ chuyện lạ xôn xao cả hoàng thành, toàn bộ đường phố Trung Đô chen chúc những người dân đứng xem. Nếu không nhờ cấm vệ quân cản lại, e là sẽ va quẹt vào cả đoàn đón dâu.

Đội nữ tì cầm rổ, vừa đi vừa phát trái cây và điểm tâm cho trẻ em hai bên đường, tất cả đều là điểm tâm từ các điểm tâm quán nổi tiếng nhất Trung Đô thức đêm để làm,

Lâm gia ở Tây Bắc của Trung Đô, từ Đông Cung đến Tây Bắc, Túc Cảnh Mặc cố ý ra cửa vòng đường xa,đi nửa Trung Đô để phát điểm tâm, lại càng thêm náo nhiệt.

Khi tới Lâm gia thì cũng vừa vặn là canh giờ tốt.

Đón cô dâu mới, lại thêm của hồi môn của Lâm gia, đoàn hồi trình càng đông đúc hơn.

Giờ Dậu, mặt trời dần nghiêng về phía tây, đến Đông Cung, mọi người dừng lại, xuống ngựa đi vào.

Túc Cảnh Mặc thân với nhà Ninh Thừa tướng, con trai cả của Ninh Thừa tướng Ninh Vân Trạch và người bạn thân Trương Kính, làm “Dẫn tán” và “Thông tán”.

Thấy kiệu hạ xuống, canh giờ đã đến, Ninh Vân Trạch cao giọng hô: “Tân lang đến đứng trước kiệu”.

Trương Kính thấy Túc Cảnh Mặc đã xuống ngựa đứng trước kiệu, nói: “Khải kiệu, tân nhân khởi”.

Ninh Vân Trạch đáp lại: “Tân lang vào cung.”

Đoàn người đón tân nhân lần lượt tiến vào cung.

Trên nội đường, Hoàng Đế Hoàng Hậu đã ngồi ở vị trí cao nhất, cha mẹ Lâm Thanh ngồi ở một bên. Văn võ ba quan chức vị cao thì ngồi bên phải, vị thấp thì đứng, toàn bộ hoa đường Đông Cung cũng chật ních người.

“Tân lang tân nương thắp hương, quỳ, dâng hương.”

Thấy hai người đã thắp hương, tiếp đó sẽ là bái thiên địa, Trương Kính hắng giọng, cất cao giọng nói:

“Quỳ ――”

Túc Cảnh Mặc thân là Thái Tử, không thể quỳ xuống trước, phải chờ Lâm Thanh quỳ y mới quỳ theo. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cô ta quỳ xuống trước Hoàng Đế Hoàng Hậu. Thời gian chậm rãi qua đi, các quan chức trong nội đường đã bắt đầu xì xào to nhỏ, Túc Cảnh Mặc cong khóe môi, thấp giọng nói: “Ngươi có còn muốn cứu hắn không?”

Vừa dứt lời, quả nhiên Lâm Thanh nhanh chóng quỳ xuống, Túc Cảnh Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quỳ xuống theo.

“Dập đầu ――”

Trương Kính nói xong, Túc Cảnh Mặc cũng không để ý đến Lâm Thanh bên cạnh, chậm rãi dập đầu với Hoàng Đế và Hoàng Hậu.

Tân nương không dập đầu, Trương Kính cũng không biết có nên chờ hay không, nghe được phía sau lại bắt đầu xì xào dị nghị, dù hắn là người ngoài nhưng cũng phải cảm thấy sợ hãi.

“Lâm Thanh!” Mẹ của Lâm Thanh bắt đầu sốt ruột, gọi một tiếng, nhưng tân nương quỳ bên cạnh Túc Cảnh Mặc vẫn trơ trơ như cũ. 

Đàm Trình đứng nhìn trong góc tối, bàn tay siết chặt thành nắm.

Em quý trọng anh như thế, nhưng trong mắt người khác anh lại chẳng đáng giá?

Bên tai Đàm Trình nghe được những người khác đang xôn xao bàn tán, con nhà giàu rất hay ghen ghét, Lâm Thanh làm xấu mặt Túc Cảnh Mặc, bọn họ dĩ nhiên rất vui vẻ.

“Cái gì mà văn thao võ lược, cái gì mà tuấn mỹ phi phàm, toàn là thổi phồng bốc phét, xem đi, cả một nữ nhân cũng không bắt được?”

“Ây dà, nghe nói Lâm Thanh là ‘thân thiết’ của con ma ốm Túc Cảnh Nghiên, chắc là cũng không còn sạch sẽ, mà Túc Cảnh Mặc còn cưới làm Thái Tử Phi? Không chê dơ à?”

“Dơ cái gì, có khi nhìn bên ngoài thì dũng mãnh, còn chuyện chăn gối thì….. Ha ha, ngươi xem, Lâm đại tiểu thư này coi thường hắn như thế, có khi nào hắn bị bệnh kín gì không.”

Vừa dứt lời, mấy tên nhà giàu đột nhiên cảm thấy mặt đau đớn, định rống lên,nhưng chẳng hiểu sao cổ lại cảm thấy lạnh đến run rẩy. Đang giữa hè mặt trời chói chang sao lại lạnh như thế?

Vội vàng quay đầu lại, bọn chúng không thấy ai lại càng hoảng sợ hơn, không nói nữa.

Đàm Trình nghe bọn chúng nói, cậu tức giận đấm hai cái lên mặt bọn chúng, khó thở đến mức đấm xong cũng không thèm để ý đến phản ứng của chúng.

Cậu càng ghét Lâm Thanh này.

Lâm Thanh….. Lâm Thanh….. Tài nữ chó má gì!

Người tôi quý trọng đến tận xương tủy, yêu đến tận xương tủy, sao cô dám đối xử như thế! Sao cô có thể để cho người khác đàm tiếu như thế! Tôi không thể chịu được khi để anh ấy bị oan ức dù chỉ một chút, cô thì sao! Cô lại làm nhục anh ấy như thế!

Đàm Trình bước nhanh lên phía trước, ngay lập tức quỳ gối xuống giữa hai người, vươn bàn tay run rẩy nhẹ nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc.

Nhìn sườn mặt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình khẽ mỉm cười, gằn từng chữ một mà nói: “Cô ta không muốn bái, thì em bái thiên địa với anh, được không?”

Còn chưa dứt câu, Đàm Trình đã dập đầu thật mạnh.

Lâm Thanh không dập đầu, thấy một canh giờ đã gần qua, Túc Cảnh Mặc chuẩn bị quay sang Lâm Thanh uy hiếp, nhưng nội đường lại đột nhiên nổi lên một luồng gió lạnh, đầu ngón tay chợt cảm thấy hơi lạnh lẽo….. Không biết vì sao Túc Cảnh Mặc cảm thấy trái tim mình hơi đau xót, lời uy hiếp đã chuẩn bị sẵn cũng không nói ra nữa.

Ma xui quỷ khiến, Túc Cảnh Mặc ngẩng đầu nói với Trương Kính: “Tiếp tục.”

Túc Cảnh Mặc đã lên tiếng, Trương Kính cũng không muốn lo nghĩ nhiều, dù gì đây cũng chỉ là một nghi thức, Lâm Thanh không bái thì nàng vẫn là Thái Tử Phi.

Gật gật đầu, Trương Kính cất cao giọng nói: “Lại dập đầu.”

Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc cùng khom lưng cúi đầu.

“Thái Tử và Thái Tử Phi dập đầu với nhau――!”

Túc Cảnh Mặc đứng dậy, Đàm Trình đứng dậy;

Túc Cảnh Mặc quỳ xuống, Đàm Trình cũng cùng quỳ xuống;

Không biết từ khi nào, bộ quần áo hiện đại của Đàm Trình lại biến đổi thành bộ lễ phục đen đỏ giống như đúc với Túc Cảnh Mặc,,,, gió đêm thổi tốc vạt tay áo đen đỏ đan xen, như lửa bập bùng trong đêm tối.

Đến cuối lễ, đột nhiên Túc Cảnh Mặc lại thở dốc, một loại cảm giác kỳ quái làm y ngẩng phắt đầu, nhưng chỉ nhìn thấy ‘Dẫn tán’ Ninh Vân Trạch.

Trái tim trống rỗng……

=

Tác giả có lời muốn nói:

Đã bái thiên địa, tiếp theo là……

Tiếp theo là gì nhỉ? ( vẻ mặt hoang mang gãi gãi sau ót)



Chịt nhau thôi chứ còn thế nào nữa!!!

Trời ơi hồi đó được người lớn dặn là đừng thắp nhang lung tung kẻo sẽ ‘vái’ đến những cô hồn xung quanh mà mình không nhìn thấy, giờ lại thêm đừng quỳ bái lung tung kẻo cưới nhầm cmn duyên âm các bạn ạ =]]]]

Từ giờ tôi sẽ gọi Trình là Trình-duyên âm =]]] 

Tội pi sà tưởng đi cưới vợ ai dè đi lấy chồng =]]] 

p/s: Mọi người đừng ghét Lâm Thanh, chuyện chị này mà viết thành nữ chính ngôn tình thì là ngược luyến tàn tâm kết BE đó ạ….

./.
Bình Luận (0)
Comment