*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew PastelLời Đàm Trình vừa nói ra, cậu còn chưa phát hiện mình đã nói gì sai, Túc Cảnh Mặc bên cạnh đã giấu đi một cảm xúc khác dâng lên trong đáy mắt, y cười như không cười.
“Đi ra ngoài? Đi đâu?” Chắp tay sau lưng, Túc Cảnh Mặc chậm rãi dạo bước, “Trẫm chưa từng có ý định ra khỏi ngôi mộ này, mà cũng không có hứng thú với thế giới bên ngoài.”
Nói đoạn, Túc Cảnh Mặc xoay người nhìn Đàm Trình vẫn luôn chăm chú ngắm y, “Mà dù có muốn ra, ngươi văn nhược thư sinh thế này sợ là không thể giúp trẫm ra khỏi cổ mộ này đâu.”
Lời Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình tỉnh táo lại, lần trước y từng nói không thể rời khỏi ngôi mộ này, lúc ấy cậu không hỏi kỹ, giờ Đàm Trình mới thấy nghi ngờ.
Tại sao Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi mộ? Cậu không hiểu mấy chuyện bùa phép, càng mù tịt Đạo gia hay Phật học, nhưng cậu cũng biết có gì đó không hợp lý.
Túc Cảnh Mặc đã chết hơn một ngàn năm trước, vì sao linh hồn y vẫn cứ vương mãi ở trần thế?
Từ lúc có được mảnh ngọc bội, thấy được quỷ quái, Đàm Trình cẩn thận điểm lại, ngoại trừ lúc cậu cố ý tham gia lễ tang Trương Khải Thạc, gặp quỷ hồn của cậu ta, thì vô tình gặp quỷ hồn ngoài thôn Ninh Hóa cũng chỉ có bạn gái Ngô Hải, còn lại tất cả quỷ hồn cậu đều gặp trong đại mộ này. Nghĩ đến cái hôm nằm trong địa cung, xung quanh dày đặc vô số oán quỷ, Đàm Trình lại nhíu chặt mày.
Nhân quả tuần hoàn, luân hồi chuyển sang kiếp khác, nếu theo cách nói này, thì khi chết đi, quỷ hồn lúc Đầu thất sẽ có Quỷ sai đem về Địa Ngục. Nhưng những quỷ hồn này không bị quỷ sai mang đi…..cả Túc Cảnh Mặc……
Đại Mộ này có vấn đề, không phải do Túc Cảnh Mặc, mà là bản thân Đại Mộ này kỳ quái?
Đàm Trình không biết đáp án, cũng chỉ đoán như vậy.
Thấy Đàm Trình thất thần mặt nhăn mày nhó như đang suy nghĩ gì. Túc Cảnh Mặc buồn cười duỗi tay huơ huơ trước mặt cậu, nào ngờ cậu đột nhiên bừng tỉnh túm lấy tay y.
Đang tập trung suy nghĩ, bỗng thấy thứ gì bay bay trước mặt, Đàm Trình giật mình theo phản xạ túm lấy.
Nhưng mà sau khi biết mình đang nắm thứ gì, Đàm Trình vội xấu hổ thả tay ra.
Hai tay buông thõng hai bên cơ thể, Đàm Trình nhịn không được lại xoa xoa bàn tay, tuy chỉ nắm một lúc thôi, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay người nọ vẫn lan ra khắp người cậu.
“Xin lỗi…… tôi đang suy nghĩ mấy thứ…….”
Túc Cảnh Mặc chỉ liếc mắt nhìn Đàm Trình một cái, cũng không nói gì, lại chắp cánh tay vừa nãy ra sau lưng, rũ mắt nhìn bản đồ vừa nãy Đàm Trình vẽ ra.
“Đây là gì?”
Thấy Túc Cảnh Mặc nhìn bản đồ trên giấy, Đàm Trình đương nhiên không khờ đến mức nghĩ Túc Cảnh Mặc hỏi giấy là gì, cậu bước tới, xoay đèn pin về hướng bản đồ, rồi chỉ vào chính giữa:
“Này, là ngọn núi chúng ta đang đứng,” nói đoạn Đàm Trình phác hoạ đại khái khu đại mộ giữa ngọn núi, “Đây là kết cấu ngôi mộ chúng tôi đã thăm dò ra.”
Nhìn Đàm Trình vẽ sơ lược mộ thất, Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, đúng là kết cấu lăng mộ đế vương của Đại Tự …
Nghĩ như vậy, Túc Cảnh Mặc chỉ một ngọn núi phía tây hỏi: “Này lại là cái gì?” Nếu ngọn núi Đông Bắc là ‘lăng Hoàng Hậu’, thì chỗ này là gì? Phi tần sao?
“Đây là hố bồi táng hơn ngàn người…….” Thấy Túc Cảnh Mặc nghe đến đây sắc mặt khẽ biến, Đàm Trình cũng biết phỏng chừng có vấn đề. Nhìn Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình ướm hỏi: “Quy mô bồi táng lớn như vậy sau thời Tần, Hán rất hiếm…….”
“Tiền nhân Tần, Hán man rợ lỗ mãng, chết đi còn bắt kẻ khác chôn cùng, nhưng sau Tần, Hán táng chế này đã bị bãi bỏ.” Túc Cảnh Mặc nhíu chặt mày, “Đại Tự của ta cũng sẽ không có người bị bồi táng……”
Hố bồi táng hơn ngàn người là ai, Túc Cảnh Mặc mơ hồ có thể đoán được, chỉ có thể là những trung thần theo y ngày đó…
Túc Cảnh Mặc siết chặt nắm tay, năm đó y bại, lại khổ những cận thần đi theo y. Y chết, cái tên Túc Cảnh Nghiên vì quyền lực mà táng tận lương tâm ấy dĩ nhiên sẽ không để cho họ sống…
Đàm Trình không biết Túc Cảnh Mặc đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết toàn bộ tập trung của cậu dừng ở cậu nói của Túc Cảnh Mặc.Y biết hai triều Tần Hán, vậy là nếu Đại Tự thật sự tồn tại, thì chắc chắn là sau triều Hán, làm thí nghiệm đo tuổi bằng đồng vị carbon các hài cốt bồi táng cũng ra kết quả khoảng 1500 trước…
Dựa theo mốc thời gian này, thì hẳn là thời Nam Bắc triều hoặc là thời Tùy Đường…….
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, cân nhắc từ ngữ một hồi lâu mới hỏi: “Đại Tự lập quốc khi nào?”
“Sau Ngụy Tấn Nam Bắc triều, Đại Tự thống nhất thiên hạ.”
Đại Tự sau Nam Bắc triều? Đàm Trình ngây người, “Nhưng sau Nam Bắc triều là nhà Tùy! Không phải Đại Tự!”
“Tùy?” Túc Cảnh Mặc cười lớn: “Là gì?”
Đàm Trình chợt thấy hỗn loạn, đây là có chuyện gì? Sau Nam Bắc triều rõ ràng là triều Tùy!
Nhác thấy giấy bút trên bàn đá, Đàm Trình vội rút ra một trang giấy trắng vẽ sơ lược bản đồ thời phân chia Nam Bắc triều.
“Tôi không biết kỹ thuật đo đạc thời của anh đến mức độ nào,” Đàm Trình vừa vẽ vừa nói: “Nhưng đây là bản đồ phân chia Nam Bắc triều khoảng hơn 10 năm cuối, anh nhìn xem, có phải giống với bản đồ anh biết không.”
Nhìn bản đồ vẽ rất rõ ràng biên giới và phân chia khu vực, Túc Cảnh Mặc thật sự kinh ngạc, Đàm Trình vẽ ra bản đồ hơn ngàn năm trước rất đơn giản và chính xác, còn lúc ấy Đại Tự muốn vẽ ra biên giới lãnh thổ quốc gia cũng phải mất rất nhiều sức lực.
Bản đồ chậm rãi hoàn thiện, Túc Cảnh Mặc cũng phát hiện ra chỗ không đúng, túm tay Đàm Trình đang vẽ lại, Túc Cảnh Mặc nói: “Lãnh thổ quốc gia thì đúng là không khác lắm, chỉ là chỗ này…… Bắc Ngụy với Tề, đã bị Đại Tự ta diệt, đâu ra Bắc Chu và Trần?”
Lời Túc Cảnh Mặc nói làm tim Đàm Trình nảy mạnh lên một nhịp.
Lịch sử đứt đoạn ở đây sao?
(Đại khái là thời Nam bắc triều, Phía Nam triều thì nhà Trần hất cẳng nhà Tề (Lương). Còn bên Bắc triều chia làm nhiều nước, sau khi quánh nhau ì xèo thì Bắc Chu thắng Bắc Ngụy, thành sếp sòng, sau đó nhà Tùy lao lên xử hai thằng trùm cuối hai đầu nam bắc là Trần và Bắc Chu thống nhất đất nước. Còn ý của pi sà là Đại Tự xử cmn nhà Tề phía nam với Bắc Ngụy phía bắc từ trước rồi, sao đẻ ra hai trùm cuối Trần và Bắc Chu được.Hít sâu một hơi, Đàm Trình đứng thẳng dậy, đối diện Túc Cảnh Mặc: “Tôi……”
“Ầm ―― ầm!”
Nhưng Đàm Trình còn chưa kịp nói, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, khiến cả khu mộ rung chuyển theo, Đàm Trình bị chấn động bất ngờ suýt nữa té xuống, nhưng Túc Cảnh Mặc đứng bên cạnh nhanh tay đỡ được.
Y kéo Đàm Trình về phía mình, cũng may chấn động chỉ khoảng vài giây. Túc Cảnh Mặc nhìn về hướng phát ra vụ nổ, cũng không phát hiện thấy gì bất thường.
Động tác của Túc Cảnh Mặc làm khoảng cách giữa cả hai ngắn lại, chỉ cách khoảng 10cm. Nhìn sườn mặt góc cạnh của y, Đàm Trình lại chợt nhớ đến lúc cậu vô tình chạm môi vào gò má người này…
Lạnh băng, nhưng cũng thật mềm mại……
Đôi mắt cậu lướt theo gò má Túc Cảnh Mặc, nhìn đến mái tóc dài đen bóng, chân mày nghiêng xéo anh tuấn, ánh mắt đen láy sắc bén nấp sau đôi hàng mi dài, môi mỏng khẽ nhấp, gương mặt góc cạnh rõ ràng…
Như thở dài, Đàm Trình nhẹ giọng rầm rì bên tai y:
“Anh…… Thật sự anh đã từng tồn tại trên thế gian này sao…… Túc Cảnh Mặc……”
Khương Bình và cậu thanh niên tên Khúc Chí Văn hắn mời đến còn chưa đến gần đã nghe tiếng nổ rất lớn.
“Đây là chỗ nào nổ mạnh sao?”
Khương Bình không rõ ràng lắm, nhưng Khúc Chí Văn thành viên của gia tộc nhiều thế hệ bắt quỷ sao lại không biết, vụ nổ nghe thì có vẻ bình thường. Nhưng vụ nổ bình thường thì để giết người, còn vụ nổ có chứa bùa, thì để giết quỷ…
Bom diệt quỷ…… Ha! Có hẳn cả người thật sự hiểu biết mò đến… Vấn đề ở khu mộ này lớn đến mức nào đây.
./.
Thả nhẹ cái hình cho những bạn có kiến thức lịch sử âm vô cực như editor. Chỗ gạch đỏ là chỗ thêm vào Đại Tự. btw có vẻ như là tác giả tả tóc Mặc pi sà là dạng xõa một nửa but mấy vương tôn công tử trong triều và đặc biệt là hoàng đế ko ai xõa tóc hết… toàn búi gọn lên thôi (;Д;)…… t cũng thích tóc búi hơn ༼ಢ_ಢ༽