Chuyển ngữ: Andrew PastelGã đàn ông trung niên có vẻ rất khinh thường Lý Quốc Hiền, gã liếc xéo Đàm Trình và Ngô Hải một cái, “Dĩ nhiên là tụi mày không biết, vì loại người như lão ta sao để cho việc này lọt ra ngoài.”
Nói đến đây, gã trung niên cũng không định nói tiếp. Nhìn qua ngọn núi trước mặt, gã đột nhiên nở nụ cười: “Chậc chậc, tính ra tụi mày cũng tội nghiệp ghê, lại bị lão ta lợi dụng. Nhưng mà dù vậy tao cũng không thả tụi mày ra được, tên Lý Quốc Hiền đó sẽ…” Gã khựng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Lão Lý Quốc Hiền ăn may mới biết chuyện đại mộ này, không thể để thêm nhiều người biết hơn nữa.”
“Ý ông là gì?”
Đàm Trình nhìn xung quanh, nơi núi rừng hoang vu thế này, nếu chúng giết bọn cậu thì e cũng chẳng ai biết…
Không biết cậu và Ngô Hải liệu có thể chạy trốn khỏi sáu tên trộm mộ này không.
Như đoán được Đàm Trình đang nghĩ cái gì, Đường Kiệt chợt lên tiếng: “Tụi mày đừng hòng chạy, không thoát khỏi tay sáu người tụi tao đâu.”
Đường Kiệt vừa dứt lời, vài gã liền sấn tới gần Đàm Trình và Ngô Hải, nâng vũ khí lên, như chực chờ cả hai có động tác gì, chúng sẽ động thủ ngay lập tức.
“Chúng tôi chỉ nghe Lý Quốc Hiền nói, sau đó lại đây thăm dò mà thôi, cụ thể thế nào chúng tôi cũng không biết mà!” Liếc mắt sang một gã đang cầm mã tấu, Đàm Trình nói: “Các người thật sự muốn giết chúng tôi à?”
“Giết hai đứa mày tính ra dễ như ăn cháo, chẳng ai biết tụi mày chết ở đây, tìm được thi thể cũng phải 1 2 tháng sau, lúc đó cũng bị thú rừng gặm sạch rồi, không thể biết được mày bị chúng tao giết.” Một tên trông khá trẻ cất lời, móc trong túi ra một bao giấy.
Gã đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Nhưng mà tao nghĩ, tụimày có học khảo cổ, chết thế này thì tiếc lắm.”
“Vậy các người muốn sao?!” Ngô Hải thiếu kiên nhẫn, cả giận nói: “Mẹ nó ngon thì nhào vô ngay luôn đi!”
“Ngô Hải!” Đàm Trình thấy Ngô Hải như vậy, vội vàng túm chặt lấy cậu ta. Cậu và Ngô Hải đánh với sáu gã đàn ông mang vũ khí, chắc chắn không dễ xơi. Đàm Trình cũng không phải không nóng nảy, cậu cũng đang cố gắng nghĩ ra biện pháp chạy trốn.
Những kẻ này đến giờ vẫn chưa động thủ, mà vừa nãy gã đàn ông kia nói giết hai cậu thì đáng tiếc, Đàm Trình nghĩ bọn chúng đang muốn cả hai làm gì đó.
“Mấy người muốn chúng tôi làm gì?”
Gã đàn ông trung niên nghe Đàm Trình hỏi như vậy, cũng nở nụ cười, “Tuy đeo mắt kính, mà mắt cũng tinh lắm đó.” Nói đoạn, gã chỉ chỉ ngọn núi bên kia: “Ngọn núi đó, tụi tao gọi là núi Hang Hùm, nãy chắc cũng nghe tụi tao nói qua rồi ha, cái núi này cực kỳ nguy hiểm.”
Nghe đến đó, Đàm Trình và Ngô Hải sao còn không đoán ra bọn chúng muốn gì được cơ chứ?
“Ha, không biết ai vừa nãy khinh Lý Quốc Hiền để sinh viên lót đường còn bản thân ngồi mát ăn bát vàng nhỉ, mấy người cũng cùng một giuộc với ông ta thôi.” Ngô Hải chế giễu.
Gã đàn ông trung niên nghe vậy cũng không nổi giận:“Tụi tao chưa từng nói tụi tao là người tốt, nhưng so với lão già Lý Quốc Hiền ti tiện mà còn dán nhãn giáo sư thì ngon lành hơn nhiều đó.”
Đàm Trình cũng không quan tâm bọn chúng khác gì với Lý Quốc Hiền, trong mắt cậu, cả hai đều không đáng tin như nhau. Cái cậu quan tâm là gã ta nói núi Hang Hổ rất nguy hiểm, chẳng lẽ cũng có quỷ quái quấy phá như ở thôn Ninh Hóa? Dĩ nhiên Đàm Trình chỉ nghĩ bụng, không nói ra.
“Ngọn núi đó nguy hiểm thế nào?”
“Đó là một lăng mộ khoét trong núi để xây, tụi mày cũng nhìn ra mà nhỉ. Chúng tao muốn một thứ trong đó, nhưng không thể đi vào.”
“Mấy người còn không vào được, sao chúng tôi có thể vào? Còn nữa, mấy người cứ úp úp mở mở không nói thẳng, nhưng chắc nó là cái gì rất rất rất quý giá chứ gì? Bao nhiêu năm rồi sao vẫn chắc nó còn trong đó? Có khi nó bị cuỗm đi hai ba trăm năm trước rồi cũng nên!” Ngô Hải hít sâu một hơi, “Mấy người muốn nó, người khác cũng muốn nó vậy!”
“Thứ đó còn trong lăng mộ, tụi tao chắc chắn, còn tại sao tụi tao biết thì là chuyện của tụi tao, không mượn tụi mày hỏi. Tụi mày chỉ cần vô đó mở cửa lăng ra thôi.”
“Dễ dàng thế. Không sợ chúng tôi lấy mất vật quý đó sao? ” Đàm Trình nhíu mày nói: “Còn nữa, trong mộ có gì mà mấy người không thể vào?”
“Có bẫy, vào một lần rồi, chết cũng kha khá.”
“Nhưng mà chúng tôi cũng đâu hiểu biết về những bẫy rập trong lăng đâu!” Ngô Hải lắc lắc đầu, “Không thể giúp được gì cho mấy người!”
Một gã đầu trọc cầm dao rựa đứng sau lưng Ngô Hải cười ha ha “Tụi tao có nói trông mong mày mở được cửa à? Dù gì cũng muốn giết tụi mày mà, trùng hợp hai đứa mày dân khảo cổ chắc cũng có chút kiến thức, vào đó may thì mở được cửa, xui thì tụi tao cũng đỡ động tay động chân nữa.”
“Chính xác,” Đường Kiệt bên cạnh nheo đôi mắt ti hí cười khùng khục: “Nhưng mà nếu tụi mày có thể giúp được, tui tao cũng có thể suy nghĩ đến chuyện khoan hồng.”
Nói đến cùng, vẫn phải hướng thẳng đến đường chết? Nhưng mà, nếu biết ở đó chôn cất ai, ai thay thế vị trí của Túc Cảnh Mặc, nếu có thể đi vào, phỏng chừng cũng có thể biết một số chuyện. Dù thế nào Đàm Trình cũng phải nghĩ cách để vào, nhưng mà những cái bẫy rập đó… Túc Cảnh Mặc từng nói y không rõ lắm những cái bẫy thiết kế trong lăng, nhưng cũng cho cậu biết cách để tránh nguy hiểm. Đàm Trình cũng đọc khá nhiều sách về các bẫy ẩn, cung tên bắn lén… nhưng cậu chưa gặp trực tiếp những bẫy rập đó bao giờ, không biết sách vở có dùng được không…
“Vậy ý mấy người là chỉ có vào đó tìm cách mở cổng, mới có cơ hội sống phải không?”
“Đúng rồi.”
Lạnh lùng nhìn gã đàn ông đối diện, Đàm Trình gật đầu, “Tốt thôi, nhưng trước khi chúng tôi vào, mấy người cũng phải cho chúng tôi trang bị ít dụng cụ phòng thân chứ, chúng tôi cũng không muốn chết ở bên trong.”
“Công cụ có thể cho tụi mày vài cái, nhưng phòng thân thì không.” Nói xong sáu gã đàn ông sấn tới như áp phạm nhân, mỗi người một bên túm lấy cánh tay Đàm Trình và Ngô Hải, “Đi thôi, tranh thủ trời còn sáng, trên núi có để sẵn công cụ.”
“Đừng túm tôi, mấy người đã đông còn có đao, chúng tôi trốn làm sao được?” Đàm Trình giằng cánh tay ra khỏi một gã đàn ông, lơ đãng liếc mắt sang Ngô Hải một cái.
Thấy Ngô Hải gật đầu rất khẽ, Đàm Trình mới nhẹ nhàng thở ra.
Trên núi sóng di động không tốt, nhưng không phải mất sóng hoàn toàn, sau khi phát hiện mình bị mắc mưu, Đàm Trình đã nhờ Ngô Hải báo nguy cho phó cục cảnh sát tên Khương Bình kia.
Tuy Đàm Trình cũng không thích người này, nhưng cậu cũng biết, trong tình hình không thể nói chuyện và liên quan đến vụ án thôn Ninh Hóa, nhắn tin cho hắn tính ra hiệu quả hơn nhiều so với nhắn cho số khẩn cấp của cảnh sát….
Đàm Trình đi chỉ mới ba ngày, Túc Cảnh Mặc đã đọc xong hết bảy quyển sách trong số 30 quyển trong thùng sách Đàm Trình ôm tới.
Trừ sách chính sử, Đàm Trình còn mang theo vài quyển tiểu thuyết, nhàm chán thì lật xem cũng thấy thú vị. Quỷ hồn không buồn ngủ, hai ngày trước mỗi ngày y có thể đọc hết 3 quyển sách. Nhưng hôm nay, trời đã xế chiều, nhưng quyển “Thủy Hử” trong tay y đọc chưa đến 40 trang.
“Lâm Xung này…..”
Ép buộc mình tiếp tục đọc, khó khăn lắm mới tập trung được vào câu chuyện trong sách, nhưng lại chợt trở nên tồi tệ khi y lại vô thức mở miệng hỏi Đàm Trình như cậu vẫn đang ở đây.
Sách viết rất hay, nhưng lòng Túc Cảnh Mặc chẳng biết vì sao cứ cảm thấy nôn nao. Nhẹ vuốt nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón cái, Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, nhưng y không phát hiện ra.
Đàm Trình tuy học khảo cổ nhiều, nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt. Đại Tự thỉnh rất nhiều thợ tay nghề cao đến kiến tạo các bẫy rập ẩn trong lăng, nếu thật sự đụng phải, Túc Cảnh Mặc sợ rằng Đàm Trình khó có thể tránh thoát…….
“Tâm không tĩnh, thư cũng chỉ thành trang trí, thật xin lỗi thiên tiểu thuyết xuất sắc này.” Nhẹ nhàng nói nhỏ, Túc Cảnh Mặc bực bội mà đứng lên nhìn chung quanh này mộ thất.
Mộ thất này đã yên lặng như thế bao lâu rồi? Và từ khi nào, y bắt đầu cảm thấy mộ thất trống trải…..
Nhắm mắt lại, những gút mắt sinh thời luôn hiện lên, nhưng đến cuối cùng cũng trôi đi hết như nước, dù là người hay chuyện. Nhưng mà, sau khi y chết, lại chợt có một người từ từ chiếm cứ lấy tâm trí y…….
Đàm Trình……. Người này say mê với sử học đến lạ thường, cũng nghiêm túc học hành, cầu tiến, là một người thật sự có tài. Dù không thể biết trước tương lai, Túc Cảnh Mặc cũng có thể đoán được chẳng bao lâu sau, Đàm Trình sẽ trở nên nổi bật trong giới khảo cổ, dù không đến mức như Tư Mã Thiên, nhưng cũng sẽ trở thành một thế hệ nhân tài, nhưng cậu.. cậu lại trót yêu thương Túc Cảnh Mặc y, yêu thương một quỷ hồn…… Người nghiêm túc thật đáng sợ, khi yêu cũng nghiêm túc đến đáng sợ, mà người cậu yêu lại chính là y….
Túc Cảnh Mặc nghĩ, y đang sợ…… thật sự sợ…….
Nghĩ đến đó Túc Cảnh Mặc đột nhiên siết chặt nắm tay, mở to hai mắt.
Nghe được tiếng động lạ ngoài cửa mộ, Túc Cảnh Mặc híp mắt cười nói: “Xem ra tối nay cũng không an tĩnh, có người muốn đến giải khuây với ta à?”
Dứt lời, Túc Cảnh Mặc hơi hơi phất tay, cửa đại mộ chậm rãi mở ra. Đứng ngoài cửa là người lần trước giúp y và Đàm Trình, Khúc Chí Văn.
“Trẫm còn đang tự hỏi là ai? Hóa ra là ngươi?” Nói đoạn, Túc Cảnh Mặc chậm rãi đi đến trước mặt Khúc Chí Văn, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, “Không biết vì sao lúc nào trẫm gặp ngươi vẫn luôn cảm thấy quen thuộc, nhưng rõ ràng cái gương mặt khô gầy tái nhợt này trẫm chưa từng gặp qua.”
Túc Cảnh Mặt cũng đã nói chuyện này một lần với Khúc Chí Văn.
Khúc Chí Văn nhìn Túc Cảnh Mặc, cũng cười cười, người khỏe mạnh cười rộ lên thì thấy thoải mái, nhưng Khúc Chí Văn cười lại càng thêm vẻ bệnh tật, “Tôi không biết vì sao bệ hạ thấy quen thuộc, hay là bệ hạ cũng từng gặp qua người nào gầy yếu bị bệnh nặng sắp chết như tôi?”
Khúc Chí Văn nói rất tùy ý, nhưng ánh mắt Túc Cảnh Mặc lại chợt thay đổi.
Không chú ý đến ánh sáng lóe lên trong mắt Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn tiếp tục nói: “Cái người cảnh sát tên Khương Bình nhờ tôi giúp một chuyện, mà chuyện này thì phải nhờ đến bệ hạ.”
“A, trẫm vì sao phải giúp ngươi.” Chắp tay sau lưng, Túc Cảnh Mặc cười nói.
Nhìn Đế vương trước mặt, Khúc Chí Văn cũng không vòng vo, cậu nói thẳng: “Vốn dĩ Khương Bình đi cùng tôi, nhưng mà trên đường anh ta phải chạy qua Sơn Tây gấp, vì Đàm Trình đã xảy ra chuyện.”
Quả nhiên, lời vừa ra, ý cười xuân phong trên gương mặt vị đế vương lập tức biến mất.