Chuyển ngữ: Andrew PastelSâu trong rừng núi, những tán cây rậm rạp chi chít đan xen trên đỉnh đầu, ngay cả ngày nắng đẹp ánh mặt trời còn khó mà xuyên qua những tán cây này, chứ đừng nói lúc này mây đen đang quầng vũ trên bầu trời. Mưa thối đất thối cát, gió bão nổi lên, quét qua tất cả, những đám mây đen giống như những con sóng xô bồ, hỗn loạn dữ dội và đáng sợ.
Lúc này đã đêm khuya, khu rừng âm u yên tĩnh hòa quyện với màn đêm đen đặc. Mây đen che nửa bầu trời. Mới vừa mặc áo mưa, lại có một trận gió tạt qua. Cái nóng còn sót lại buổi sáng hòa với cơn gió lạnh ngắt xen lẫn mùi đất, tạo lên bầu không khí vừa lạnh vừa ngột ngạt….. Xung quanh như mực, phảng phất như sắp đến tận thế, tất cả đều hoảng loạn vô chừng. Những cây cổ thụ ướt đẫm nhảy múa điên cuồng theo cơn gió.
“Đường Thành Quý ra sao rồi.”
Công việc rất nhiều, mà núi hang hổ lại cách xa thôn nhà họ Đường, nên trước khi bắt tay đào đường hầm, bọn chúng đã mang tất cả những vật dụng cần thiết lên đây, giấu trong một cái hang gần đó.
Núp trong lều bạt tránh mưa, Đường Gia Minh mở đèn pin chiếu đến đường hầm cách đó không xa, chăm chú nhìn cửa đường hầm nhỏ hẹp và bên trong tối om, sâu hút.
“Không biết, bị thằng chó kia đạp xuống núi, chắc vỡ đầu, chảy máu cũng nhiều. Đang hôn mê rồi, không biết có chấn thương tim phổi hay gì khác không.” Gã đàn ông trung niên nhằn điếu thuốc, móc bật lửa trong túi ra định châm thuốc nhưng bị gió thổi tắt mấy lần.
“Con mẹ nó!” Vài lần không châm được thuốc, gã tức giận ném bật lửa xuống triền núi, “Vừa nãy nhờ hai đứa kia xuống mang nó đi bệnh viện rồi, cũng không biết mưa to thế này, đi có sao không. Đừng bảo hai thằng nhãi trong mộ kia chưa chết mà tụi mình ngoài đây lại chết mất một cái mạng.”
“Vẫn còn chưa biết mà……”
Gã trung niên tên là Đường Dĩ Hồng, ông của gã và ông Đường Gia Minh là anh em, tuy Đường Dĩ Hồng lớn Đường Gia Minh đến hai mươi mấy tuổi, nhưng xét theo quan hệ họ hàng, gã cũng chỉ là anh họ Đường Gia Minh.
Đường Gia Minh đứng lâu mỏi chân, nên tìm một phiến đá ngồi xuống.
Đường Dĩ Hồng thấy hắn như thế, cười khẩy: “Tao nhớ mày mới có hai mấy mà sao đứng còn không nổi vậy? Còn thua tao, tao bước một chân vô quan tài rồi mà nhìn còn khỏe mạnh hơn mày.”
Đường Gia Minh thở nặng, sắc mặt khó coi liếc Đường Dĩ Hồng một cái, nhưng cũng không nói gì.
Tuy cả hai là anh em họ, nhưng hai ông nội lại gây nhau vì phân chia tài sản gia tộc. Ông của Đường Dĩ Hồng là anh cả, được phân cho nhà thờ tổ họ Đường, gốc rễ của dòng họ, còn ông Đường Gia Minh lúc đó nói là phân chia bất công, nói anh trai ích kỷ, nên đã tự ý bỏ Bình Dao tới Tấn Trung sống. Cho đến lúc chết bố của Đường Gia Minh cũng không được phép chôn ở quê quán. Thật sự cả đời không qua lại, mấy chục năm nay hai bên không buồn nhìn mặt nhau.
Mà cả hai nhà liên lạc lại với nhau lần nữa, lại là bởi vì cái chết của bố Đường Gia Minh……… Nghĩ đến chuyện năm đó, Đường Gia Minh lại không thể khống chế được cảm xúc, đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng hắn vẫn nhớ như in cái chết thê thảm của bố hắn!
“Nhìn mày thế này chắc còn chưa báo thù xong đã ngủm trước rồi.”
“Câm miệng!” Siết chặt nắm tay, Đường Gia Minh lập lòe lửa giận trong mắt, mặt vàng như bôi sáp, môi trắng bệch, cả người run lẩy bẩy vì lạnh, “Nếu muốn lấy được thú cốt thì câm miệng cho tôi!”
Đường Dĩ Hồng là người có địa vị lớn nhất nhà họ Đường ở Bình Dao, là nhân vật có uy tín nhất Phát Khâu phái, cũng rất khinh thường những nhà họ Đương bỏ Bình Dao đi nơi khác, đặc biệt là Đường Gia Minh và bố của hắn, cái ông cậu nhỏ đó và con trai ông ta, vốn dĩ là Phát Khâu phái nhà họ Đường, lại đi bày vẽ làm nhà khảo cổ này nọ, bên trong thì vẫn chảy dòng máu của dân trộm mộ thôi!
Nhưng mà…….
Nghĩ đến thú cốt trong truyền thuyết kia, Đường Dĩ Hồng đành phải nén lại cơn giận.
Hơn một ngàn năm qua, thiên tai thảm họa xảy ra rất nhiều, thời gian biến hóa, triều đại thay đổi, chiến tranh vô số lần càn quét nơi đây. Tuy có gián đoạn, nhưng ghi chép gia phả hơn ngàn năm nay của nhà họ Đường vẫn gần như nguyên vẹn.
Ghi chép sớm nhất còn lại của gia phả nhà họ Đường là cuối triều đại nhà Đường, khi đó tổ tiên ghi lại rằng, 300 năm trước nhà họ Đường là người giữ mộ cho Hoàng lăng triều Đại Tự. Nhưng Đại Tự này con cháu về sau lại nghĩ do tổ tiên ghi nhầm, không truy vấn đến cùng. Nhưng thật sự đúng là nhà họ Đường đã nhiều thế hệ canh giữ vùng rừng núi này.
Hơn một ngàn năm rất dài, một gia tộc nhỏ cũng dần lớn mạnh, chỉ là đồng ruộng trong thôn này thì hữu hạn nên dần dần người nhà họ Đường cũng lần lượt rời đi nơi khác kiếm sống.
Hầu hết gia đình nhà Đường đã rời đi trở thành những người bình thường. Trải qua một ngàn năm chiến tranh, cuộc sống cũng chẳng còn dễ dàng gì. Ai sẽ chịu ở lại bảo vệ lăng mộ của hoàng đế của một triều đại đã biến mất từ lâu? Khi cuộc sống bắt đầu khó khăn hơn, lăng mộ của hoàng đế đã biến thành một kho báu vô tận, và họ nhà Đường ở Bình Dao cũng bắt đầu trở thành những tên trộm mộ.
Người xưa kiêng kị việc trộm mộ hơn những người vô thần ngày nay, nhưng một khi đã trộm, sẽ rất khó dừng lại được. Ngàn năm, cũng đủ để dòng họ nhà Đường thành lập một giáo phái riêng, nghiên cứu Đạo giáo, Phật giáo và thuật pháp, chẳng hạn như Đường Gia Minh…
Đường Dĩ Hồng muốn lấy thú cốt, nhưng chuyện về thú cốt này gã chỉ đọc được trong gia phả dòng họ, chỉ biết thứ này có thể giúp người trường sinh bất tử, nhưng tác dụng cụ thể và cách sử dụng gã hoàn toàn không biết. Huống chi……
Gia phả ghi thú cốt chính là cốt của Đào Ngột, một trong bốn tứ đại hung thú trong truyền thuyết, thứ đó chỉ có người có tuệ nhãn, nhân tài có thuật pháp cao siêu mới có thể thấy. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng gã biết trong dòng họ chỉ có Đường Gia Minh có tuệ nhãn, cũng chỉ có Đường Gia Minh có năng lực lấy thứ đó.
Cho nên có một số việc gã không thể không nghe Đường Gia Minh.
“Hừ, mày đừng hòng vắt chanh bỏ vỏ đó.” Đường Dĩ Hồng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt vàng như sáp nến của Đường Gia Minh, nhíu mày. Chỉ mới ba tháng trước gã gặp Đường Gia Minh, hắn cũng không suy nhược đến mức này….
“Yên tâm đi, có được thứ đó, anh chắc chắn có phần.” Vừa nói xong, một cơn gió lạnh mang theo bụi mưa tạt qua, Đường Gia Minh run lên lập cập.
Đường Dĩ Hồng cũng không rảnh lo sức khỏe cho Đường Gia Minh. Hắn sống hay chết cũng được, quan trọng là có được thú cốt…
Mắt thấy cửa đường hầm có tiếng động, Đường Dĩ Hồng vội vàng đi qua.
Là Đường Kiệt vừa mới vào đường hầm thăm dò.
“Thế nào?”
“Nước mưa tràn vô làm đường hầm sình lầy không à, tui suýt trượt chân té mấy lần.” Cởi giày đi mưa dính đầy bùn đất, Đường Kiệt nói: “Tui vào hết đường hầm nhìn vào thông đạo thì không thấy hai đứa nó, hay là có khi chúng nó rớt xuống hầm chông rồi không?”
Đường Dĩ Hồng trầm ngâm.
Đường Gia Minh cũng biết mộ này khác với mộ ở thôn Ninh Hóa, trong mộ không quỷ quái, nhưng lại có quá nhiều bẫy rập. Lúc nghe Trương Tuấn nói Đàm Trình và Ngô Hải tới Sơn Tây, hắn đã đoán được cả hai đến đây tìm Hoàng lăng Đại tự nhờ vào lời chỉ dẫn của…. vị hoàng đế trong Đại Mộ thôn Ninh Hóa kia. Cho nên hắn nghĩ, nếu Đàm Trình có thể tìm được nơi này, vậy chắc là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa nếu có ‘người’ hơn ngàn năm trước chỉ, thì ắt Đàm Trình cũng sẽ an toàn đi ra như lúc vào Đại mộ thôn Ninh Hóa.
Cho nên hắn ta lập tức gọi cho Đường Dĩ Hồng, sau đó cũng đến đây.
“Đường Kiệt, mày có phát hiện thêm gì không?”
“Phát hiện…… À…..trong đó tối quá không thấy đến đáy thông đạo được, nhưng mà…….”
“Nhưng mà cái gì?”
“Ặc, tui thấy hình như có mấy cái cọc cắm trên vách tường……”
Cọc? Đường Gia Minh sửng sốt, nhưng ngay sau đó nở nụ cười: “Chúng ta dò xét nhiều năm, chết rất nhiều người nhưng cũng chưa đi được hết thông đạo, cũng chưa thấy cái cọc nào…”
“Ý mày là?”
“Tôi nghĩ chúng nó đã qua được thông đạo, đi vào sâu hơn rồi.”
Đường Gia Minh vừa dứt lời, tất cả lũ trộm mộ ở đây đều nổi lên da gà.
“Cái thứ chó má gì vậy! Bọn nhãi ranh đến mộ này triều đại nào còn không biết, sao có thể vượt qua thông đạo đó?!”
“Sao có thể? Tụi mình nghiên cứu nhiều năm vẫn không biết chốt bẫy đặt ở đâu?! Làm sao tụi nó biết?! Ha! Dòng họ nhà Đường ở đây cả ngàn năm mà còn không bằng hai đứa xa lạ. Chúng nó còn rành khu mộ này hơn cả chúng ta à?!”
Tuy Đường Dĩ Hồng cũng nghĩ như vậy, nhưng gã vẫn không muốn thừa nhận hai đứa nhãi ranh xa lạ lại biết rõ cổ mộ hơn họ nhà Đường ngàn năm canh giữ ở đây, biết rõ cổ mộ hơn cả băng trộm mộ Phát Khâu phái gã, thật sự quá vớ vẩn!
Nhớ lại thằng nhãi tên Đàm Trình lúc đó nói không biết gì cả, Lý Quốc Hiền nhờ đến đây thăm dò….. Này là là không biết gì cả à?! Gã từng này tuổi rồi còn bị một thằng nhóc hai mấy tuổi chơi xỏ!
Đường Gia Minh cũng hiểu được tâm trạng của bọn chúng, Đàm Trình đúng là rất dễ làm người khác ganh ghét, đặc biệt là trong ngành khảo cổ học….
Ngay cả thái độ của Đường Gia Minh với Đàm Trình cũng phức tạp. Rõ ràng lúc đầu, chuyện đại mộ thôn Ninh Hóa hắn là người nắm rõ nhất. Trừ mấy giáo sư già, thì những người khác cũng chỉ đoán già đoán non, cho dù có đoán đúng được một chút, thì cũng là ăn may chứ chẳng biết thực hư.
Nhưng mà sau khi Đàm Trình vào mộ, mọi chuyện liền thay đổi…….
Hắn không biết vì sao Đàm Trình có thể sống đến bây giờ, cũng không rõ lắm vì sao Đàm Trình đột nhiên có thể thấy quỷ quái, càng không thể tưởng tượng Đàm Trình biết được những thứ gì từ miệng vị Hoàng đế kia.
(ĐGM mà biết sau này ĐT bưng luôn pi sà về làm vợ thì chắc ngất cmn xỉu =]])Chỉ có mấy tháng mà biến đổi thật lớn, giờ hắn chỉ biết dựa vào Đàm Trình mới có thể biết được những chuyện trong mộ, mới có thể đạt được thứ hắn khát khao……
Thành thật mà nói, cảm giác thua kém này chẳng dễ chịu một chút nào, nhưng nhìn lại, nếu có thể lợi dụng người khác và có được kho báu mà không cần phải nỗ lực tốn sức, thì khó chịu cách mấy cũng không có gì quá đáng.
“Chỉ cần có thú cốt là được, hai đứa nó không vào thì mấy người định bao lâu nữa mới có thể vào được lăng mộ đó?” Đường Gia Minh lạnh lùng cười, “Ôm cây đợi thỏ chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc làm tiêu thân lao vào lửa sao.”
Bọn chúng chỉ cần ngồi đây chờ hai ‘con thỏ’ ra ngoài là được…
Mà hai con thỏ trong mắt Đường Gia Minh lúc này lại đang bị những dòng chữ chi chít khắc trên mộ hấp dẫn toàn bộ:
“Đức thiên năm 14, Dương Trang Văn Linh Lệ Hoàng đế, sát toàn tộc Bắc Hồ Man để tế Ninh tướng quân……”
—
Có ai thấy sốc bạn Đường Gia Minh ko chứ tui từ lúc nghe họ Đường trong thôn là tui thấy dớp rồi =]]]]]