Chuyển ngữ: Andrew PastelChỗ Khúc Chí Văn ở cách nhà Hạ Đồng gia không xa, tài xế taxi nghe là có việc gấp, lại thấy Đàm Trình sốt ruột như thế, rất thức thời nhấn ga chạy nhanh nhất có thể.
Mà trong lúc này, di động Hạ Đồng gọi đến không ai bắt máy nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi……
“Chú ơi chạy nhanh lên giùm cháu được không ạ, bạn cháu đang gặp nguy hiểm.”
“Đừng có gấp, tôi chạy nhanh nhất có thể rồi, còn năm sáu phút nữa là tới thôi.”
Quả nhiên giống như tài xế nói, chưa đến năm phút xe đã đến nhà Hạ Đồng, khu vực này nằm ngoài ngoại thành, căn nhà hai tầng lầu gạch màu xám của Hạ Đồng rất dễ tìm, liếc mắt đánh giá sơ lược, Đàm Trình phát hiện cửa tầng một đã bị mở ra. Khẽ than một tiếng ‘nguy rồi’ trong lòng, Đàm Trình sợ kia nam nhân có hung khí, thuận đường nhặt một cây gỗ rồi vội vàng chạy vào trong.
Quả nhiên, còn chưa vào nhà đã nghe tiếng Hạ Đồng khóc thét chói tai, Đàm Trình vọt nhanh vào trong tìm nơi âm thanh phát ra.
Khóa cửa phòng của Hạ Đồng đã bị đạp hư. Mở toang cửa ra, cậu một gã đàn ông trung niên bặm trợn đang đè chặt Hạ Đồng xuống đất, thô bạo xé rách quần áo Hạ Đồng, Hạ Đồng giãy giụa gào thét cũng không có một chút tác dụng nào.
Dù không thân với Hạ Đồng nhưng tình cảnh thế này ai thấy cũng phải phẫn nộ. Đàm Trình nháy mắt vọt vào trong phòng, đá văng gã đàn ông ra, không hề có do dự tương thêm một loạt quyền cước lên người gã.
Có lẽ gã đàn ông cũng không nghĩ tới đột nhiên có người xông vào, mà lại còn là một thanh niên cao lớn, không trở tay kịp, đến khi bị đánh đến chảy máu mũi mới nhận ra tình huống như thế nào.
Thấy gã đàn ông run rẩy móc trong túi áo ra một con dao nhỏ, Đàm Trình giơ chân đạp lên tay gã, đau đến mức gã phải khóc la xin tha.
Đàm Trình cũng không hiền lành, túm gã đàn ông lên, xả khăn trải giường cột gã lại ném vào WC.
Đàm Trình vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa bước đến bên cạnh Hạ Đồng đang khóc thút thít trấn an.
Hạ Đồng là thật sự đã bị hoảng loạn, thấy cuối cùng cũng có người tới, không phát sinh chuyện gì không thể cứu vãn, mới buông xuống sự phòng thủ, cô òa khóc bổ nhào vào lồng ngực Đàm Trình.
Đàm Trình cũng không nghĩ cô sẽ hành động như vậy, giật mình ngẩn ra một tích tắc, rồi chậm rãi đẩy Hạ Đồng ra.
“Xin lỗi……”
Hạ Đồng vốn là người có da mặt mỏng, bị Đàm Trình đẩy ra là ý gì sao cô không hiểu được, thế là nháy mắt gò má ướt nước mắt bắt đầu đỏ lên.
Đàm Trình dĩ nhiên thấy, lần trước gặp đã biết cô gái này dễ đỏ mặt, thật ra cũng rất đáng yêu, nhưng mà, cũng chỉ trong giới hạn này. Hạ Đồng có ý với cậu, nhưng cậu thật sự không có ý gì khác với Hạ Đồng. Tâm trí cậu đều dành hết cho Túc Cảnh Mặc, không thể có ai khác xem vào được.
Không biết nên nói gì, Đàm Trình tìm quần áo phủ thêm lên người Hạ Đồng, “Hay là cậu ra ngoài chờ đi, tôi canh gác ông ta ở đây, cảnh sát đến thì tôi đi.”
Hạ Đồng lau lau nước mắt trên mặt, nhưng không thể ngừng khóc nức nở, “Không… không sao đâu, nếu cậu bận cứ đi trước đi, cảm ơn cậu, nếu không phải nhờ cậu đến kịp thời……” Nói tới đây nước mắt Hạ Đồng lại rơi lã chã, “Tôi gọi cảnh sát lâu lắm rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa có ai tới……”
Con gái khóc đương nhiên phải an ủi, nhưng xét theo quan hệ của Hạ Đồng và cậu, vẫn không nên thân thiết, chuyện này cũng sẽ tốt hơn cho cả hai….
Nghĩ như vậy, Đàm Trình chỉ lấy khăn giấy đưa cho Hạ Đồng, hỏi: “Vậy người nhà cậu đâu,tôi nhớ cậu ở ký túc xá mà sao lại về nhà?
“Ba mẹ tôi đi Thành Đô du lịch, tôi không dám gọi…sợ họ lo….. Tôi đã gọi cho Hà Nhã Lan rồi, bạn ấy cũng rất lo lắng, chắc là đang chạy qua đây….. Còn bạn nam…… Bạn nam lúc ấy tôi có thể nghĩ đến chỉ có cậu…..”
Đàm Trình khẽ thở dài một hơi, tình huống này cậu cũng biết gọi con gái cũng không ích lợi, gọi con trai cũng phải gọi một người có thể chạy tới đây ngay: “Hà Nhã Lan là bạn gái Trương Tuấn, chỗ họ ở cách đây nửa tiếng đi xe. Có lẽ Nhã Lan gọi Trương Tuấn cùng đến đây.”
“Đúng vậy, nếu cậu đến muộn một chút thôi……” Nước mắt Hạ Đồng lại tiếp tục tuôn rơi, “Cũng may, cũng may là cậu đã đến.”
Đàm Trình cũng không biết nói gì tiếp, nên chỉ im lặng không nhiều lời lấy một câu. Gió đêm đầu thu xuyên qua cửa sổ thổi vào lạnh lạnh, mơn trớn lên làn da rất thoải mái.
Nhìn những nhánh cây đong đưa ngoài cửa sổ, hơi lạnh không khí làm Đàm Trình chợt ngẩn ngơ, đúng là giống như Túc Cảnh Mặc nói, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mà qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của y…..
Vậy năm nay Túc Cảnh Mặc lên bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? 30? Không không, Túc Cảnh Mặc chỉ là mất năm 29 tuổi, còn hơn 1600 năm qua thì sao? Nếu cộng thêm vào, Túc Cảnh Mặc đúng là hơn cậu nhiều tuổi quá……
Dù thế nào đến lúc đó cũng đến chuẩn bị kỹ, lựa quà tặng cho anh ấy…… Nghĩ như thế, Đàm Trình tự động bỏ qua chuyện người đã khuất không làm sinh nhật…..
“Đàm Trình, Hay là…..cậu về trước đi.” Hạ Đồng cũng không phải là người lì lợm la liếm hay hiếu thắng, thấy Đàm Trình ngẩn ngơ, như thế, bắt cậu ở đây, còn không bằng chủ động mở miệng để cho cậu đi, rõ ràng Đàm Trình cũng không có nghĩa vụ tới giúp đỡ cô…..
“Hả? À, không sao đâu, tôi chờ đây với cậu, khăn trải giường trói không chắc lắm đâu, nếu ông ta chạy thoát thì nguy, cậu ở đây một mình cũng không an toàn.”
“…… Không sao đâu.”
Nhìn Hạ Đồng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, Đàm Trình cũng biết vừa rồi cậu ngẩn ngơ cũng không đúng lắm, đành hỏi thêm: “Cậu nói ông ta đi theo cậu mấy ngày lận à? Chuyện gì xảy ra? Sao không báo cảnh sát sớm?”
“Tại tôi cũng không dám khẳng định, chỉ là mỗi lần đi học về đều cảm thấy như có người đang theo dõi, nhưng quay đầu lại thì không thấy ai, còn tưởng mình sợ bóng sợ gió, nào biết đâu rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện này. Buổi tối tôi đi liên hoan với bạn về, tôi nghe tiếng bước chân đằng sau, đi nhanh nó cũng đi nhanh, đi chậm nó cũng đi chậm. Phát hiện có người đi theo, tôi vội vàng chạy vào nhà,cũng may tôi còn kịp đóng cửa, nếu không ông ta cũng sẽ chạy theo vào…… Tôi..tôi cũng không nghĩ ông ta sẽ phá cửa…… Tôi sợ hãi, báo cảnh sát lâu rồi mà không ai tới, nên tôi gọi Nhã Lan và cậu…… hức…hức…… Nhưng mà, còn chưa ai tới ông ta đã đạp hư cửa phòng xông vào, tôi trốn trong tủ quần áo….. hức…… Ông ta…..kéo tôi ra……. hức…..”
“Thôi được rồi đừng nghĩ nữa.” Đàm Trình vội vàng ngắt lời Hạ Đồng không muốn cô lại nhớ lại chuyện ấy, nghĩ nghĩ nói: “Không có chuyện gì xảy ra cả, lần sau phải cẩn thận hơn. Tôi thấy nhà hàng xóm cách đây cũng không xa, vậy mà không ai nghe được tiếng kêu hay sao?”
“Chắc là cũng có người nghe được, nhưng họ sợ không dám can thiệp……”
Nghe đến đây, Đàm Trình cũng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng, cũng chẳng còn cách nào, người khác không muốn giúp thì cũng không thể ép buộc…… Con người luôn là những sinh vật ích kỷ.
Hai người cũng không nói nữa, chờ khoảng hơn mười phút, đã nghe thấy dưới lầu Hà Nhã Lan gọi to.
“Nhã Lan, tớ ở đây không sao cả.”
Nhã Lan dưới lầu nghe tiếng vội chạy lên trên, “Cái gì mà không sao cả! Cửa nẻo vỡ nát thế này! Sao có thể không có việc gì!”
“Hả! Đàm Trình sao cậu ở đây, đừng nói cậu là kẻ xấu đó nha!” Không ngờ lại gặp Đàm Trình ở đây, Trương Tuấn buột miệng thốt ra.
(bạn tốt vl =]]]) “Trương Tuấn!” Không chờ Hà Nhã Lan ‘dạy dỗ’, Hạ Đồng mọi ngày ít nói ôn hòa cũng buồn bực lạnh lùng nói: “Là Đàm Trình cứu tôi! Nếu không nhờ cậu ấy……” Đang nói nước mắt hạ Đồng lại chảy dài.
Biết mình lỡ lời, Trương Tuấn vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Hà Nhã Lan rất thân với Hạ Đồng, trừng mắt nhìn Trương Tuấn một cái, rồi thấy Hạ Đồng khóc, cô cũng chảy nước mắt theo, “Tớ hiểu tớ hiểu mà, thôi đừng khóc, Hạ Đồng, để tớ dẫn cậu vào phòng tắm.”
Rốt cuộc vẫn là con gái hiểu con gái, Đàm Trình không hề nghĩ đến cảm xúc của nữ sinh khi bị tấn công tình dục. Tuy chưa thành công, nhưng cơ thể cũng bị động chạm. Lúc Hà Nhã Lan nói, cậu mới nhận ra.
Có lẽ vừa rồi cậu ở đây Hạ Đồng càng ngượng ngùng không dám nói.
“Xin lỗi….. Tôi không chú ý……”
Hạ Đồng lắc lắc đầu, thật ra cô hiểu, tuy cô không nói, nhưng cũng có gợi ý. Đàm Trình không chú ý cũng là do cậu không quan tâm đến cô mà thôi, nếu để ý, sao có thể không nhận ra?
Hạ Đồng ảm đạm, cúi đầu không nói gì, đi theo Hà Nhã Lan vào phòng tắm.
“Này, cậu làm người ta khóc rồi kìa.”
Thấy Trương Tuấn thò đầu qua nói thế, Đàm Trình thuận tay đập lên đầu cậu ta một cú, “Cậu không nói linh tinh thì chết à?”
“Ui da, Hạ Đồng …không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không, tôi tới vẫn còn kịp. Tên biến thái đang bị trói trong phòng vệ sinh.”
“Ừm, tốt, Hạ Đồng gọi cho cậu à? Lúc đó cậu đang ở đâu? Hôm nay không vào Đại Mộ kia nữa?”
“Không.” Đàm Trình tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nói: “Có chút chuyện cần đến khu vực này, vừa lúc nhận được điện thoại của Hạ Đồng nên chạy đến đây.”
“Chúng ta chờ cảnh sát đến rồi đi. Có lẽ Nhã Lan muốn dẫn Hạ Đồng về, lúc này cô ấy ở với chúng tôi sẽ ổn hơn.” Trương Tuấn ngồi bên cạnh Đàm Trình, ranh mãnh hỏi: “Nè, cậu với Hạ Đồng không có vì hoạn nạn mà sinh tình chứ?”
Đàm Trình cạn lời liếc Trương Tuấn, “Không thể.”
“Aiz, cái gì mà không thể, chuyện tình cảm kia kia của cậu bây giờ so với Hạ Đồng càng không thể hơn đó!”
“Trương Tuấn, cậu có thể im lặng được không vậy?!”
“Thôi được rồi thôi được rồi, xem như tôi chưa nói gì.”
Trương Tuấn không nói nữa, Đàm Trình cũng không muốn tiếp tục để tài này, nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã 1 giờ rưỡi đêm rồi, cảnh sát vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, hiệu suất làm việc thật thấp……
Hôm qua ra về tuy không hứa với Túc Cảnh Mặc đêm nay sẽ qua…… Nhưng mà, Đàm Trình vẫn cảm thấy bất an.
Nửa tiếng trôi qua thêm, Đàm Trình thật sự là không chờ nổi nữa, đứng lên nói: “Trương Tuấn, hay là cậu ở đây đi, tôi về trước nha.”
Trương Tuấn cũng nhớ là Đàm Trình ngày mai còn phải đi cắt chỉ miệng vết thương, giờ ở đây cũng không còn chuyện gì, nghĩ vẫn nên để Đàm Trình về sớm nghỉ ngơi.
“Cũng được, cậu về trước đi, ở đây để tôi trông cho.”
Đàm Trình gật gật đầu, cũng không giải thích nhiều, đi xuống dưới lầu, nhưng mà còn chưa ra khỏi cổng, cảnh sát lại vừa tới. Thế là cậu có muốn đi cũng không được vì bị họ vịn lại hỏi lời khai…….
Thế là thư sinh nho nhã Đàm Trình phải một lần hiếm hoi nhổ toẹt một bãi nước bọt lên lề đường, năm nay lên đồn công an bao nhiêu lần rồi!
./.