Chuyển ngữ: Andrew Pastel“Ý anh đây đều là kế hoạch của Cảnh Mặc? Chuyện gì đã xảy ra?”
Đàm Trình cảm thấy trong đầu mình rối tinh rối mù, đủ loại ý tưởng hỗn tạp xuất hiện ra nhưng không có lấy một cái nào hợp lý, cậu lắc đầu cười nói: “Tự mình xây mộ rồi dựng nên trận pháp giam giữ linh hồn này, để cả thần hay quỷ cũng không thể bước vào? Làm như vậy để làm gì!”
Túc Nguy Nhiên chăm chú nhìn Đàm Trình, mở miệng nói: “Xem ra, anh ta thật sự chẳng nói với cậu bất kỳ điều gì.” Nói tới đây Túc Nguy Nhiên đột nhiên cười vang lên: “Ha ha, cũng đúng, hiếm hoi lắm mới có một người nguyện ý chết trong mộ thất kia như cậu. Nếu anh ta nói cho cậu thì cậu đã sợ chạy mất từ lâu, anh ta biết lấy ai làm chuột bạch đây? Sinh thời anh ta cũng vô tâm như thế, để đạt được mục đích, anh ta có thể lợi dụng bất kỳ ai.”
Đàm Trình chợt hoảng hốt. Tuy không phải cậu chưa từng nghĩ đến Túc Cảnh Mặc thật sự đang lợi dụng cậu, nhưng cậu cũng không nghĩ ra mình có giá trị gì để Túc Cảnh Mặc phải lừa gạt cậu……
“Nhìn cậu thế này,chắc là cậu cũng chẳng biết anh ta chết như thế nào phải không?”
Túc Nguy Nhiên nheo mắt, phóng tầm mắt ra cửa sổ nhìn một gốc đào đã chết khô trong vườn, nói: “Túc Cảnh Mặc là người rất thông minh, lập được nhiều chiến công hiển hách. Năm đó Thái Tử cũng chính là đại hoàng huynh đã chết trên tay anh ta, nhị hoàng huynh sợ hãi anh ta nên giả điên trốn ra khỏi cung, nhưng cuối cùng có lẽ không không có kết cục tốt, nếu không anh ta sao có thể ung dung ngồi lên ngai vàng?”
“Thật ra nói đến cùng Túc Cảnh Mặc đúng là một Đế vương tài giỏi, so với ta……” Túc Nguy Nhiên dừng một chút, “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh ta thích hợp làm hoàng đế hơn ta. Hai anh em chúng ta đều khát vọng ngai vàng đó, nhưng mục đích khác nhau. Túc Cảnh Mặc muốn làm hoàng đế là vì tương lai triều Đại Tự và bá tánh, làm cho Đại Tự phồn vinh lâu dài, mà ta, lại chỉ muốn ở trên vạn người. Đối với ta, Đại Tự cũng không quá quan trọng.”
Nói đoạn, Túc Nguy Nhiên đi đến bên cửa sổ, khép cánh cửa lại, “Rất nhiều chuyện khi lên làm hoàng đế rồi ta mới biết được.”
“Trước khi Đại Tự được thành lập, đã có hơn trăm năm loạn lạc. Một ngày nọ bầu trời đột nhiên chói lòa, vô số ánh sáng trên trời rơi xuống Trung Nguyên đại địa, rồi sau đó không lâu một tin đồn dấy lên, nói rằng trên trời rơi xuống xương của thần thú Đào Ngột, có thể làm người trường sinh bất tử thậm chí có thể mọc cánh thành tiên. Sau triều Hán, thiên hạ đã bắt đầu loạn lạc. Chẳng ai không muốn trường sinh bất tử…….
Đại Tự tập hợp lực lượng nổi lên trong chiến loạn, tổ tiên của chúng ta đã tìm được đủ Ngột Cốt rớt xuống nhân gian, sau đó nuốt chửng các quốc gia phân loạn khác để thống nhất giang sơn, Nhưng mà ta cũng không hiểu vì sao tổ tiên lại căn dặn, nhà họ Túc không bao giờ được sử dụng Ngột Cốt, chỉ giao Ngột Cốt đến Nhã Hoa Tự của dòng họ nhà Lâm trông giữ.”
Nhà Lâm? Là dòng họ nhà Lâm Thanh? Có khi nào Nhã Hoa Tự đó có chủ trì là hòa thượng Hư Vân? Đàm Trình giật mình, nghĩ đến đây, Đàm Trình tựa hồ cũng đã có thể đoán ra lý do Túc Cảnh Mặc muốn cưới Lâm Thanh, chẳng lẽ y muốn có được Ngột Cốt?
Đàm Trình nghĩ trong lòng như vậy, nhưng lại không nói ra, chỉ chờ Túc Nguy Nhiên nói tiếp.
“Cưới con gái nhà họ Lâm, mượn sức Nhã Hoa Tự, khối Ngột Cốt kia chắc chắn sẽ trong tầm khống chế của anh ta. Nhưng mà Ngột Cốt sao có thể bị một người thường khống chế được? Nếu sử dụng được thì trường sinh bất tử, nếu không được, sẽ chỉ gây nguy hại rất lớn cho cơ thể.”
“Nếu không phải vì cơ thể Tam hoàng huynh từ từ suy yếu, sao ta có thể đoạt được thiên hạ từ tay anh ta nhanh như thế được?”
Chi tiết này Đàm Trình lại không nghi ngờ. Lúc trước tuy Túc Cảnh Mặc không trả lời rõ ràng y có chết trong tay Túc Cảnh Nghiên hay không, chỉ nói chuyện cũ rồi nên cho qua, nhắc lại cũng vô dụng, nếu như thế thì xem như là ngầm đồng ý rồi.
“Vậy tại sao Cảnh Mặc tự mình xây mộ và nhờ anh chôn cất anh ấy ở đó?”
“Lúc nãy ta có nói, tổ tiên thề tuyệt đối không động vào Ngột Cốt đúng không? Sau này ta ta mới biết được, đó là lời thề của tổ tiên và các thần tiên trên trời, nếu gìn giữ bảo vệ Ngột Cốt, không cho cho xuất hiện trên nhân gian thì tiên nhân sẽ trợ giúp tổ tiên để thống nhất thiên hạ……”
Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình như đã vỡ lẽ ra điều gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất khẽ, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Nếu Ngột Cốt xuất hiện thiên hạ sẽ đại loạn, Túc Cảnh Mặc động vào Ngột Cốt, thì theo như lời thề của tổ tiên, Đại Tự chắc chắn sẽ biến mất trong lịch sử. Túc Cảnh Mặc tự gây nên hậu quả như thế, cho nên muốn giữ lại một chút bằng chứng cuối cùng về sự tồn tại của Đại Tự trong lịch sử, nên trước khi chết, anh ta thông đồng với hòa thượng Hư Vân ở Nhã Hoa Tự, sử dụng Ngột Cốt để kiến tạo nên trận pháp ở Đại mộ, khiến cho hồn phách anh ta bất sinh bất diệt, quỷ thần không thể bước vào đó, để bảo vệ chứng cứ cuối cùng của Đại Tự, ta không thể không làm theo.
Cậu không biết thiên phạt đáng sợ như thế nào đâu. Từ đó về sau, Đại Tự thiên tai liên tục, ta thì không biết đã bị trúng tà gì, trở nên thô bạo dị thường, cho dù ta muốn, cũng không thể xoay chuyển trời đất. Có lẽ cậu cũng chưa đi qua khu vực hoàng lăng của Đại Tự hoàng lăng mộ,ngoại trừ đại mộ ở Ninh Hóa, tất cả cũng đã bị tan biến không còn một mảnh.”
“Không, ở Bình Dao vẫn còn một lăng mộ còn nguyên vẹn.”
“Bây giờ thì sao?” Túc Nguy Nhiên không chờ Đàm Trình nói thêm một câu nào, hắn nói trước: “Lăng mộ đó chỉ có một gian mộ thất của Ninh Khanh có trận pháp và Ngột cốt chống đỡ, còn lại đã bị sụp đổ từ lâu, mà bây giờ không còn ngột cốt nó cũng đã sụp xuống.”
Đàm Trình nhìn Túc Nguy Nhiên, không nói gì.
Những gì hắn nói nghe rất hợp lý, nhưng mà, Đàm Trình vẫn cảm thấy không thể tin hoàn toàn, nếu những gì hắn ta nói là sự thật, thì nguyên nhân Đại Tự diệt vong hoàn toàn là vì Túc Cảnh Mặc? Nghĩ đến Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình có nghĩ như thế nào cũng không thể đem bốn chữ tội nhân mất nước trong lời Túc Nguy Nhiên đặt lên người y.
Tuy tất cả những gì hắn ta nói đều là nói có sách mách có chứng nhưng Đàm Trình vẫn cảm thấy có cái gì đó rất đáng nghi ngờ.
“Ta biết, cậu rất ái mộ Túc Cảnh Mặc nên không tin ta, và ta nói cho cậu biết những chuyện này cũng không phải muốn cậu tin, mà là muốn nói cho cậu biết, cậu nên tránh xa Túc Cảnh Mặc, càng xa càng tốt, cậu không cảm thấy mình đang dần bước gần đến cái chết sao?”
“Tôi biết……”
“Cậu biết? Cậu thì biết cái gì. Nếu biết thì cậu cũng không còn vô tư đứng bên cạnh Túc Cảnh Mặc đâu.”
Túc Nguy Nhiên đi bước một tới gần Đàm Trình, nghiêm túc nói: “Thế cậu biết cậu lại thành ra cái bộ dạng sống dở chết dở này không? Đó là bởi vì Túc Cảnh Mặc cưỡng chế Ngột cốt trong Đại mộ kia dung vào cơ thể cậu, nên cậu mới thành ra như thế này.”
“Cái gì?!”
“Cậu suýt mất mạng trong tay anh ta? sau đó anh ta dùng Ngột Cốt cứu vớt cậu tạm thời, dung nhập Ngột Cốt đông cứng vào thân thể cậu.”
“Đó..là vì muốn cứu tôi…….”
“Ha ha ha ha ha ha ha, cứu cậu? Cậu Đàm à, thảo nào anh ta lại chọn cậu. Cậu quá tin tưởng Túc Cảnh Mặc như thế cũng không tốt đâu. Cậu biết Ngột Cốt đông cứng dung nhập vào cơ thể sẽ gây nên hậu quả gì không? Tuy có thể giúp cơ thể không chết ngay, nhưng nó sẽ dần bào mòn sinh mệnh, chưa đến một năm cậu sẽ phải chết……”
Câu này rất giống Khúc Chí Văn thường hay nói, cũng làm Đàm Trình phải suy ngẫm lại.
Nói đến cùng, tên này nói nhiều như thế, mục đích của hắn cũng chỉ muốn cậu rời ra Túc Cảnh Mặc. Nhưng mà nếu cậu rời khỏi Túc Cảnh Mặc, hắn được lợi ích gì? Khúc Chí Văn ít nhiều cũng là vì chức nghiệp thiên sư nên mới dặn dò cậu, còn hắn ta thì sao?
Đàm Trình không nghĩ Túc Nguy Nhiên đang lo lắng cho cậu, sợ cậu mất mạng nên nói như thế. Tuy những gì hắn ta nói rất hợp lý, nhưng chắc chắn cũng che giấu bóp méo rất nhiều. Chuyện Túc Cảnh Mặc lừa cậu là thật, nhưng mà so với kẻ lạ mặt này, Đàm Trình thà rằng tin những lời nói dối của Túc Cảnh Mặc.
“Có lẽ cậu cảm thấy chết cũng không phải cái gì to tát lắm, vừa lúc còn có thể ở lại trong mộ thất đó phải không? Cũng chính là trong ngàn vạn người, chỉ có mình cậu tình nguyện chết trong Đại mộ đó, đời đời kiếp kiếp bất sinh bất diệt.”
Đàm Trình không để ý đến Túc Nguy Nhiên đang trào phúng, cậu hỏi: “Anh nói Túc Cảnh Mặc lợi dụng tôi? Tôi có gì để phải lợi dụng. Dù Cảnh Mặc không nói, nhưng tôi cũng sẽ tự mình quyết định chết trong Đại mộ đó để mãi mãi ở bên cạnh Cảnh Mặc.”
“Mãi mãi? Chẳng phải vài ngày trước cậu không nhìn thấy anh ta nữa sao? Cậu nghĩ vì sao lại thế? Mảnh ngọc bội anh ta đưa cậu không còn tác dụng nữa?”
Ngọc bội! Sao hắn ta lại biết!
“Không biết cũng khó.” Túc Nguy Nhiên liếc nhìn Đàm Trình một cái, “Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Túc Cảnh Mặc đã ở trong đại mộ đó hơn 1600 năm, Đại Mộ tuy có vẻ vững chãi, thần quỷ không xâm nhập được, nhưng cậu nghĩ bên trên sẽ bỏ qua sao? Linh hồn Túc Cảnh Mặc đã bị suy yếu rất nhiều, cậu có biết không? Anh ta sớm muộn gì cũng phải tiêu vong!”
“……. Không thể….”
“Có thể hay không cậu cứ hỏi thẳng anh ta.” Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình đang đờ đẫn, “Nếu anh ta tan biến, cậu nghĩ Đại mộ sẽ như thế nào? Bằng chứng còn lại duy nhất của triều Đại Tự sẽ ra sao? Cậu nhớ lại xem khi linh hồn Ninh Khanh ra khỏi mộ thất, thì mộ thất thế nào.”
“Nó sụp xuống……”
“Đúng vậy, sụp xuống, phá hủy đến khi không còn lại gì, cho nên, Túc Cảnh Mặc cần một người, không, một linh hồn thì đúng hơn, cũng tự nguyện bị giam cầm trong đại mộ như anh ta, tiếp tục chống đỡ Đại Mộ, cho đến khi lịch sử được vạch trần. Đây cũng là thứ trận pháp đó yêu cầu, bắt buộc phải là tự nguyện ở lại đó, linh hồn mới không sinh ra oán khí biến thành ác quỷ, cùng hòa hợp với trận pháp.”
Nói đoạn, Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình: “Cậu là người duy nhất tình nguyện ở lại đó, sau khi Túc Cảnh Mặc tan biến, thì trở thành người chống đỡ cho Đại mộ. Anh ta không nói cho cậu là sợ cậu sẽ do dự. Chỉ cần có một chút do dự khi chết, linh hồn cậu sẽ có oán khí, Đại Mộ cũng sẽ bị sụp xuống.”
Đàm Trình bỗng dưng siết chặt hai nắm tay. Túc Nguy Nhiên thấy thế, chỉ nói: “Cậu nên cân nhắc kỹ những gì ta nói, nghĩ thông thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nói xong Túc Nguy Nhiên đứng lên đi ra khỏi gian phòng này, cửa gỗ kẽo kẹt đóng lại, để lại gian phòng chìm vào im lặng.
Chỉ còn Đàm Trình ngơ ngác đứng trong phòng một mình.
Nhưng Túc Nguy Nhiên lại không biết, tuy Đàm Trình nghe hết những gì hắn nói, nhưng thứ còn lại trong đầu cậu chỉ là một câu nói quanh quẩn.
“Anh ta sớm muộn gì cũng phải tiêu vong…..”
Nắm tay siết chặt run lên bần bật…..
Cảm xúc đau đớn từ từ lan tràn khắp lòng ngực, bóng tối dày đặc che lấp cả trái tim.