9
Hắn vùng vẫy càng lúc càng yếu, mí mắt nặng trĩu khép xuống.
“Chừng này đã ngất rồi à?”
Ta hừ lạnh một tiếng, dùng dây thừng trói c.h.ặ.t t.a.y chân hắn vào cột giường, lại nhét giẻ vào miệng hắn.
Nhưng nghĩ lại, hành hình trong lúc hắn mơ màng thế này, chẳng phải đàn gảy tai trâu sao?
Ta xoay người lấy một chậu nước giếng, pha lẫn đá vụn, “òa” một tiếng dội hết lên đầu hắn.
Lưu Tri Ý bị lạnh giật mình, ho sặc sụa dữ dội, nhưng vì bị nhét giẻ nên chỉ có thể trợn to đôi mắt đầy tơ m.á.u.
“Tỉnh rồi à?”
Ta mỉm cười, cầm lấy chiếc kéo, chầm chậm hơ trên ngọn nến.
Lưỡi kéo dần dần đỏ rực, đầu kéo ánh lên màu đỏ rợn người.
“Đừng vội.”
Ta nhúng khăn vào rượu mạnh, nhẹ nhàng ấn lên vết thương đã lở loét trên người hắn.
Rượu ngấm vào m.á.u thịt, hắn lập tức co giật toàn thân, gân xanh trên cổ nổi rõ, cổ họng bị chặn chỉ phát ra tiếng “ư ư” rên rỉ, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm quần áo.O mai d.a.o Muoi
Ta hài lòng nhìn vẻ mặt hắn méo mó vì đau, vung kéo đỏ rực lên trước mặt hắn:
“Phu quân.”
Ta nhẹ giọng, như đang dỗ dành trẻ con.
“Ráng chịu một chút thôi, lát nữa là không đau nữa đâu.”
Thừa lúc hắn kinh hoàng, ta kéo tung chăn, giật đứt dây thắt lưng của hắn.
Ta nhìn chăm chăm vào chỗ đó, khóe môi khẽ cong lên.
Chính là chỗ này.
“Phụt.”
Chiếc kéo bỏng rẫy không chút do dự kẹp lấy cái gốc tội nghiệt đã thâm đen kia.
“ƯƯƯ!!!”
Lưu Tri Ý trừng to mắt, con ngươi co rút lại, gào lên một tiếng đau thấu tâm can từ trong cổ họng, nhưng vì sốt cao không còn sức, chỉ có thể co giật như một con cá hấp hối.
Tay ta không hề nương nhẹ, kéo siết dần dần, cảm nhận da thịt dưới sức nóng phát ra âm thanh “xèo xèo” nhè nhẹ, mùi khét tanh bắt đầu lan tỏa.
“Đau không?” Ta nhẹ giọng hỏi, tay bất ngờ xoay mạnh.
“RẮC!”
“AAAA!!!”
Cuối cùng hắn cũng gào thét thành tiếng, âm thanh thê thảm không giống tiếng người, cả gương mặt méo mó đến mức gần như vỡ nát, mồ hôi lạnh như mưa tuôn xuống.
Ta buông kéo, hài lòng nhìn đống thịt nát mơ hồ rơi lên giường, m.á.u tươi nhuộm đỏ tấm đệm.
“Xong rồi, cuối cùng cũng sạch sẽ!”
Ta nhặt khăn đã ngâm rượu mạnh, nhẹ nhàng ấn lên vết thương đang phun m.á.u.
Hắn vùng vẫy điên cuồng, ngón tay cào chặt vào ván giường, móng tay gãy rách chảy m.á.u, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm giữ của ta.
“Suỵt... đừng động.”
Ta dịu dàng ấn vai hắn xuống, tay kia cầm lấy kim chỉ đã chuẩn bị sẵn, tỉ mỉ khâu lại vết thương.
Cắt chỉ xong, ta khẽ vuốt trán hắn ướt đẫm mồ hôi, dịu dàng nói:
“Phu quân, bị thiến chính là phúc phận của ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hắn đờ đẫn, môi run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt “hơ hơ”.
Ta cúi sát tai hắn, thì thầm:
“Yên tâm, ta sẽ không để chàng c.h.ế.t đâu... Dù sao, còn phải đợi nhà mẫu thân đến tìm người mà.”
Sau đó, ta lôi đống bùn nhão ấy ra nhà kho, lặng lẽ chờ người thân đến “tìm con rể”...
Ngày hôm đó, di nương đến nhà.
“Dao Nương!”
Vừa vào cửa bà ta đã lớn tiếng.
“Nghe nói thông gia vào đại lao rồi? Từ nay cái nhà này là của con à?”
Bà ta tham lam đảo mắt nhìn khắp phủ đệ Lưu gia, ánh mắt lấp lánh tham lam.
Ta cúi đầu che đi nụ cười lạnh, ngoan ngoãn hành lễ:
“Di nương đi đường vất vả, nữ nhi đã chuẩn bị sẵn rượu và món ăn.”
Giữa bữa, ta ân cần gắp thức ăn, nhìn bà ta ăn từng miếng cơm đã bỏ thuốc mê.O mai d.a.o Muoi
Lúc ăn còn giả vờ lau nước mắt:
“Khổ cho nữ nhi của ta, Lưu gia lại dám đối xử với con như thế…”
“Không khổ đâu, lát nữa... sẽ không khổ nữa.”
Đêm khuya thanh vắng, tiếng động lớn vang lên từ nhà kho.
Lưu Tri Ý phá được dây trói, lết thân thể nát bét bò về phía nhà chính.
Dưới ánh trăng, hắn cầm nửa mảnh sứ trong tay, ánh mắt điên loạn:
“Tiện nhân... ta muốn cả nhà ngươi chôn cùng...”
Còn trong phòng khách lúc ấy.
“Chuyện gì vậy?”
Di nương đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện toàn thân mềm nhũn.
“Trong... trong đồ ăn có...”
Bà ta hoảng sợ trợn to mắt, nhìn thấy Lưu Tri Ý bước ra từ bóng tối.
Còn ta lúc ấy, đứng ngoài sân, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị khóa, lắng nghe tiếng thét gào thảm thiết vọng ra từ bên trong.
Ánh lửa soi sáng nụ cười bên môi ta.
Xem kìa, đêm đoàn viên thật là náo nhiệt biết bao.
Di nương, khi bà bán nữ nhi mình, có nghĩ ba đồng bạc ấy... sẽ lấy luôn mạng bà không?
“Bùng!”
Lửa bùng lên dữ dội, cả tòa phủ đệ hóa thành địa ngục.
Ba ngày sau, chuyện được nói nhiều nhất ở trà quán huyện thành là:
“Lưu tú tài vì nhục nhã, trong đêm tàn sát nhà nương tử rồi tự thiêu.”
Còn trên quan đạo dẫn về Giang Nam, một nữ tử đội mũ trùm mặt đang lật xem hộ tịch mới mua, họ Trần, mười tám tuổi, phụ thân từng là cử nhân đã mất.
Từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, một toán nha dịch giương cao lệnh truy nã rầm rập lướt qua.
Ta khẽ vén rèm xe, để cơn gió xuân cuốn đi mảnh giấy mang tên “Dao Nương”.
(Hết truyện)