Đạo Quân

Chương 1705

Vô Song Thánh Địa, chỗ lan can của điện ngọc lâu các, Lữ Vô Song ngước mắt nhìn lên trời sao và đột nhiên xoay người quay đầu, lạnh lùng nói:

“Chết rồi?

Hoa Mỹ “đệ tử tới bẩm báo cũng có nhan sắc không tầm thường, hai tay dâng tấu:

“Vâng! Nói là gặp phải một đám người bịt mặt tập kích ở Hoang Trạch Tử Địa, căn cứ theo vết thương để phán đoán thì chắc là chết ở dưới sự tấn công của Thiên Kiếm Phù t!

Lữ Vô Song dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy tờ giấy, mắt lạnh nhìn lướt qua nội dung phía trên và chợt thản nhiên cười lạnh:

“Vẫn rất biết điều, kẻ đứng sau chuyện này đúng là thần thông quảng đại, Ngưu Hữu Đạo vừa điều tra ra được Vô Lượng Viên, lập tức có người ra tay với hắn để diệt khẩu. Thật đúng là nóng lòng không chờ được nữa! Ngưu Hữu Đạo chắc đã thật sự nắm giữ được thứ làm cho đối phương sợ hãi, bằng không sẽ không nóng lòng như vậy!

Hoa Mỹ kinh ngạc:

“Sư tôn nói Ngưu Hữu Đạo đang điều tra về Vô Lượng Viên sao?

Tờ giấy trong tay Lữ Vô Song rung lên và hóa thành cát bụi theo gió rời đi:

“Xem ra ta phải đích thân đi Vấn Thiên Thành một chuyến.

Hoa Mỹ giật mình:

“Trước đó không phải sư tôn vừa bảo sư đệ đi Vấn Thiên Thành sao?

Không có câu trả lời, nàng còn muốn hỏi sư tôn bảo sư đệ đi Vấn Thiên Thành làm gì, nhưng trả lời nàng chỉ có tiếng xé gió nhanh chóng rời đi. Sư tôn đã hóa thành bóng mờ dưới ánh trăng lao về phía chân trời...

Vô Lượng Viên, Ngao Phong vừa từ trong nhà đi ra và đang muốn tìm Kim Húc “chấp sự của phái Vô Hư Thánh Địa đóng tại đây, chợt ngạc nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy một đám người làm cho hắn phải bất ngờ. Đám người này đến từ Vô Hư Thánh Địa, người dẫn đầu chính là sư phụ hắn Diệp Niệm.

Chỉ thấy Diệp Niệm dẫn một đám người lao thẳng đến Vô Hư Đường nơi chấp sự ngồi công đường xử án, hắn lập tức bước nhanh tới, muốn bái kiến.

Đợi hắn vừa đến, phát hiện một đám người do Diệp Niệm dẫn đến đã bao vây Kim Húc “chấp sự phái đóng tại đây. Mấy nhân viên Vô Hư Thánh Địa ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao.

Kim Húc nhìn quanh và trầm giọng nói:

“Diệp Niệm, ngươi làm vậy là có ý gì?

Diệp Niệm nhìn chằm chằm vào hắn:

“Ta không có ý gì khác, ta nhận pháp chỉ của Thánh Tôn đến đây, trực tiếp hỏi Kim bá ngài mấy câu.

Kim Húc trầm giọng nói:

“Đã là pháp chỉ của Thánh Tôn, thuộc hạ cung kính mời cứ hỏi.

Diệp Niệm:

“Ngày hôm trước, nhân viên đôn đốc kiểm tra của tám phái tới Vô Lượng Viên đôn đốc kiểm tra, là ngươi truyền tin tức về Vô Hư Thánh Địa đúng không?

Kim Húc:

“Đúng vậy! Bọn họ muốn xông vào nhưng ta không chịu, thế nhưng bọn họ lấy danh nghĩa là nhận lệnh của Thánh Tôn, ta không tiện ngăn cản nên chỉ có thể cho đi. Sau đó, ta nhất định phải báo chuyện này lên cho Thánh Tôn, lẽ nào làm vậy là có lỗi gì sao?

Diệp Niệm gật đầu:

“Không sai! Ta hỏi ngươi, trừ ngươi ra, trong ngày ngươi phát ra Kim Sí đưa tin ra bên ngoài còn có ai khác từng thả Kim Sí đưa tin không?

Kim Húc:

“Ngay đó là do Vô Hư Thánh Địa ta đến lượt canh phòng nên do ta nắm giữ cửa trận. Trong ngày đó, mỗi lần cửa trận mở ra thì ta đều có mặt. Ngoại trừ ta ra lệnh cho người thả một con Kim Sí bay ra ngoài cũng không có người nào khác. Tuy nhiên, sau khi Vô Hư Thánh Địa giao ban công việc, người của những phái khác có phái Kim Sí ra không thì ta không biết.

Diệp Niệm:

“Nói cách khác, ngươi thừa nhận trong ngày đó trừ ngươi ra thì không có ai khác ra ngoài truyền tin tức?

Kim Húc:

“Ngoài mặt thì đúng là như vậy, nhưng bữa đó có người ra vào rất nhiều, sau khi người rời khỏi đây có truyền tin tức ra ngoài hay không, ta không dám cam đoan.

Diệp Niệm:

“Nếu đã thế, sợ rằng Kim bá đành phải chịu oan ức một chút vậy.

Hắn phất tay ra hiệu, người đi theo lập tức xông lên khống chế Kim Húc.

Đối phương lấy danh nghĩa của Vô Hư tới, Kim Húc mặc dù không dám phản kháng nhưng vẫn giãy giụa vài cái, không cam lòng nói:

“Diệp Niệm, vì sao lại bắt ta?

Diệp Niệm:

“Kim bá, trong sạch hay không bản thân mình biết. Ngài là tâm phúc của sư tôn nên không ai dám gây khó dễ với ngài. Đây là ý của sư tôn, mời ngài quay về Thánh địa một chuyến để phối hợp điều tra một vụ án, sau khi tra rõ sẽ thả cho ngài tự do. Ở đây, tạm thời do ta tiếp nhận thay ngài trấn thủ!

Kim Húc kêu:

“Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Diệp Niệm:

“Có làm gì sai hay không thì đến Thánh địa ngài sẽ biết.

Hắn phất tay quát một tiếng:

“Dẫn đi!

Cứ như vậy, Kim Húc lập tức bị áp giải đi, điều này nhanh chóng kinh động tới tất cả Vô Lượng Viên, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Kim Húc bị áp giải đi.

Tất cả các loại xì xào bàn tán đều có. Có người thậm chí nghi ngờ, lẽ nào nội gian của Vô Lượng Viên chính là Kim Húc?

Vì nhân viên đôn đốc kiểm tra của tám phái ầm ĩ một đợt khiến mọi người đều đang suy đoán về chuyện nội gian.

Sau khi tự mình nhìn Kim Húc rời khỏi Vô Lượng Viên, Diệp Niệm lại chào hỏi chấp sự của tám nhà khác, tám vị chấp sự khác hỏi thăm nhưng Diệp Niệm không chịu để lộ.

Sau khi quay về Vô Hư Đường, Diệp Niệm gọi Ngao Phong qua.

Ngao Phong không tránh được chuyện phải tới bái kiến sư tôn. Diệp Niệm thản nhiên giơ tay lên, ra hiệu miễn lễ và hỏi:

“Khi nhân viên đôn đốc kiểm tra của tám phái tới điều tra, ngươi ở đang làm nhiệm vụ cửa đại trận sao?

Trong lòng Ngao Phong thấp thỏm, không biết rốt cuộc có chuyện gì. Nói chung là hắn có tật giật mình, không nhịn được liên tưởng tới vấn đề đi trộm đồ nhưng vẫn không nghĩ ra được. Nếu như hắn phát hiện ra trộm đồ, làm sao có thể thoải mái như vậy, cũng không thấy bên phía cây ăn quả kia có động tĩnh gì. Gần đây, hắn vẫn luôn để tâm tới phản ứng bên phía cây ăn quả kia.

Hơn nữa, phát hiện ra chuyện trộm đồ thì bắt Kim Húc làm gì?

“Đúng là đệ tử đang làm nhiệm vụ!

Ngao Phong cẩn thận trả lời.

Diệp Niệm:

“Trong ngày đó, ngoại trừ Kim Húc đưa tin ra ngoài, còn có ai khác nữa?

Ngao Phong:

“Trong ngày chỉ có Kim Húc, không thấy có ai khác.

Hắn nói xong một lúc lâu không thấy sư phụ có phản ứng gì bèn ngẩng đầu nhìn, thấy sư phụ hình như đang suy tư điều gì nên không nhịn được hỏi:

“Sư tôn, Kim lão phạm phải chuyện gì sao?

Liếc mắt nhìn đồ đệ, Diệp Niệm cũng không giấu diếm hắn:

“Sau khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Vô Lượng Viên, ngày tiếp theo đã gặp nạn, bị ám sát ở Hoang Trạch Tử Địa!

“A!

Ngao Phong cực kỳ hoảng sợ. Ngưu Hữu Đạo chết rồi? Ông trời của ta ơi, trò đùa này hơi lớn rồi đấy!

Mình thật vất vả đưa đồ trộm được ra ngoài, nếu như Ngưu Hữu Đạo chết, ai sẽ nhận món nợ này. Hắn chạy đi Hoang Trạch Tử Địa bên kia có tác dụng gì nữa?

Mạo hiểm bao nhiêu, phí tâm huyết bao nhiêu, hắn không có cách nào tiếp nhận được kết quả này, cuối cùng lại lắp bắp nói:

“Chuyện này... Sao có thể như vậy được?

Diệp Niệm mắt lạnh nói:

“Có gì không thể chứ? Ngưu Hữu Đạo điều tra Vô Lượng Viên đã điều tra ra chuyện gì, nếu không có những người khác truyền tin tức ra ngoài, Kim Húc chính là người bị tình nghi lớn nhất. Từ thời gian Ngưu Hữu Đạo chết, nhất định là có người để lộ tin tức trong ngày thì bọn họ mới kịp chuẩn bị ra tay như vậy. Vì sao phải giết Ngưu Hữu Đạo vào thời điểm này? Suy nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi! Tin Ngưu Hữu Đạo chết vừa truyền tới Thánh địa đã lập tức khiến cho Thánh Tôn nghi ngờ. Thánh Tôn vừa tiếp xúc với tin tức này đã lập tức hạ lệnh khống chế Kim Húc, người trong thánh địa có khả năng tiếp xúc đưa tin nhất về nghiêm khắc điều tra!

Ngao Phong:

“Chuyện này... Cũng hoàn toàn có thể là do sau khi đám người Ngưu Hữu Đạo rời khỏi đây đã tự mình tiết lộ.

Diệp Niệm:

“Cho nên mới phải điều tra! Chỉ mong không phải là do Kim Húc gửi ra tin tức khiến người ta bị lộ, bằng không Thánh Tôn giận dữ...

Hắn lắc đầu và không nói thêm gì đi nữa, chỉ thở dài một tiếng.

Ngao Phong hoàn toàn mờ mịt. Hắn vốn định xin Kim Húc nghỉ, muốn dùng kỳ nghỉ một năm để nhân cơ hội rời đi.
Bình Luận (0)
Comment