Đạo Quân

Chương 1729

Chưởng quỹ cười lạnh nói:

“Sự tình của ngươi còn rất nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng bắt đầu sai khiến tới ta. Như thế nào, ngươi định dùng thóp trên tay ngươi áp chế ta cả đời sao? Ta nói cho ngươi biết, có chừng có mực, bức ta không có chỗ tốt gì với ngươi!

Thiệu Bình Ba vội vàng chắp tay khom người nói:

“Không dám! Đích xác là thành tâm khẩn cầu tiên sinh giúp đỡ.

Chưởng quỹ khinh thường nói:

“Vì sao ta phải giúp ngươi?

Thiệu Bình Ba:

“Vì sao tiên sinh kinh doanh Hồng Vận Pháp? Năng lực của tiên sinh lại mạnh, phía dưới cũng cần người làm việc, đặc biệt là một chút người làm việc trong bóng tối.

“Tuy ta không biết Thánh cảnh sâu cạn, cũng không biết nội bộ Phiêu Miểu Các thế nào, nhưng có thể thành thế lực, tất nhiên có ràng buộc và quy củ, nói vậy tiên sinh luôn có thời điểm không tiện vận dụng nhân thủ của Phiêu Miểu Các, Hồng Vận Pháp không thể không chết, nhưng y nguyên rước lấy truy tra chính là vết xe đổ.

“Tiên sinh thử nghĩ, nếu như Tấn quốc có thể bình định Tề Vệ, mà tại hạ lại có thể phục vụ tiên sinh, ngày sau trong phạm vị ba nước phía tây, tiên sinh có sự tình gì chỉ cần phân phó tại hạ một tiếng, sẽ không gây ra hiềm nghi gì.

Chưởng quỹ lạnh nhạt nói:

“Nếu Tấn quốc thật có thể chưởng khống địa vực của ba nước phía tây, người địa vị cao hơn ngươi chỗ nào cũng có, ta dùng ai không được, cần gì phải là ngươi?

Thiệu Bình Ba:

“Tiên sinh nói có lý, trên có Khí Vân Tông, dưới có Tấn hoàng Thái Thúc Hùng, nhưng tiên sinh thật thích hợp trực tiếp tìm bọn hắn sao? Là lấy danh nghĩa Thánh cảnh, hay lấy danh nghĩa Phiêu Miểu Các, có thể sử dụng hai nơi này thì không thể nói là việc tư của tiên sinh. Nếu dùng hai nơi này xử lý việc tư trong bóng tối, không nói có thể lòi đuôi hay không, tiên sinh cảm thấy bọn hắn dám che giấu Phiêu Miểu Các lén lút làm việc cho tiên sinh sao?

“Bất kể là Khí Vân Tông hay Thái Thúc Hùng, lấy địa vị của bọn hắn bây giờ, không đáng vì tiên sinh mạo hiểm, giữa tiên sinh và Phiêu Miểu Các, bọn hắn sẽ đứng ở bên nào, không cần nghĩ nhiều.

“Đương nhiên, còn có bách quan có thể dùng. Nhưng ở trong bách quan, cản tay khá nhiều, lẫn nhau đấu đá lung tung, mạo muội cuốn vào không biết là giúp tiên sinh hay hại tiên sinh. Chỉ có tại hạ bất đồng, tự tin còn có một chút năng lực, có thể ở giữa điều động. Chỉ cần có thể được tiên sinh nâng đỡ, tất không để tiên sinh thất vọng!

Chưởng quỹ trầm mặc, ánh mắt trên dưới đánh giá một phen, không thể không thừa nhận, Thiệu Bình Ba đích xác có năng lực, này là trải qua rất nhiều sự tình kiểm nghiệm, trọng yếu là người này không sợ uy thế của Phiêu Miểu Các. Đương nhiên, càng trọng yếu là, hắn xác thực có thóp ở trong tay đối phương.

Thấy đối phương dường như động tâm, Thiệu Bình Ba khom người bái thật sâu, chắp tay nói:

“Thiệu Bình Ba bất tài, nguyện vì tiên sinh ra sức trâu ngựa.

Chưởng quỹ không có trực tiếp đáp ứng, mà từ từ nói:

“Muốn giết Hô Diên Vô Hận không dễ dàng như vậy, quản gia Tra Hổ bên người Hô Diên Vô Hận, tuy năm đó bại ở trên tay Tây Môn Tình Không, nhưng là vờ bại, xếp hạng một đường rơi xuống, tuy trước mắt ngay cả mười vị trí đầu của Đan bảng cũng không vào được, kỳ thực thật muốn động thủ, chỉ sợ ngay cả Tây Môn Tình Không cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

“Người này tu vi cường đại, nhưng cam tâm làm chó săn của Hô Diên Vô Hận, đi theo bên người Hô Diên Vô Hận, cơ hồ một tấc cũng không rời, có người này ở đây, muốn đơn giản ám sát căn bản không thể, trừ khi tập kết đại lượng cao thủ vây công. Mà lực lượng hộ vệ bên người Hô Diên Vô Hận lại không yếu, cộng thêm thân ở trong đại quân, ngay cả tiếp cận cũng khó, cường hành ám sát là không thể thực hiện được.

Thiệu Bình Ba:

“Công khai không được, có thể hành sự ở trong bóng tối.

Chưởng quỹ:

“Bây giờ Cao Phẩm không phải đã chiếm cứ ưu thế, không phải đã làm cho Hô Diên Vô Hận từng bước lùi về sau sao?

Thiệu Bình Ba:

“Chỉ tạm thời mà thôi, chỉ là con tin sao có thể sánh bằng mối lo diệt quốc? Lúc này chỉ là nội bộ Vệ quốc khó có thể quyết đoán, một khi làm Tề quốc lo lắng, Hô Diên Vô Hận ngang dọc sa trường, sát phạt quyết đoán, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng cũng sẽ không chớp mắt, sao có thể lòng dạ mềm yếu? Yên Sơn Minh, Tề Vô Hận, dưới thanh danh vang dội không có hư sĩ, ta lo lắng Cao Phẩm không hẳn là đối thủ của Hô Diên Vô Hận!

Chưởng quỹ chậm rãi nói:

“Tra Hổ một tay dạy dỗ bảy bộc, mỗi người trung thành cống hiến, hơn nữa đều là cao thủ, những người này toàn diện chưởng khống sinh hoạt thường ngày cho Hô Diên Vô Hận, không cho bất kỳ ngoại nhân nào có cơ hội nhúng tay, muốn ám sát là không thể. Ở triều chính, trong ngoài Tề quốc, người muốn trí Hô Diên Vô Hận vào chỗ chết không biết có bao nhiêu, thật dễ dàng như vậy mà nói, Hô Diên Vô Hận sao có thể sống tới ngày nay?

Thiệu Bình Ba:

“Bằng lực lượng trong bóng tối của Phiêu Miểu Các cũng không được sao?

Chưởng quỹ khẽ lắc đầu.

“Phiêu Miểu Các muốn giết Hô Diên Vô Hận tự nhiên không thành vấn đề, nhưng vấn đề là lấy thủ đoạn ám sát sẽ phải đối mặt vấn đề mới vừa nói, tổng không thể ngang nhiên hành hung nha? Không có phía trên của Phiêu Miểu Các hạ lệnh, ai dám làm như vậy? Nếu ta cường hành điều động, đến thời điểm xử lý hậu quả là ngươi thoát thân, hay ta thoát thân?

Thiệu Bình Ba:

“Bằng mạng lưới tình báo của Phiêu Miểu Các, lẽ nào cũng không có biện pháp sao?

Chưởng quỹ.

“Có biện pháp ngươi sợ là đã sớm nói, còn cần lăn qua lộn lại hỏi ta? Sự tình này để ta nhìn xem tình huống lại ước lượng, có tin tức sẽ thông báo ngươi.

Dứt lời cất bước muốn rời đi.

“Tiên sinh.

Thiệu Bình Ba kéo lại lần nữa, khó được gặp mặt một lần, có cơ hội thỉnh giáo đương nhiên phải tận lực thỉnh giáo, hỏi:

“Vừa rồi tiên sinh nói đến Tây Môn Tình Không, còn chưa cảm ơn tiên sinh lần trước giúp đỡ, tương lai tất sức đền đáp!

Sau khi cảm tạ, lại nói:

“Bất quá theo thám tử Tấn quốc báo cáo, sau khi Tây Môn Tình Không trúng độc hướng đi không rõ, làm người hiếu kỳ, tiên sinh có biết chết sống hoặc tung tích không?

Chưởng quỹ:

“Tề Kinh không phải có đệ tử Quỷ Y sao?

Thiệu Bình Ba:

“Tiên sinh ý tứ là, đệ tử Quỷ Y cứu Tây Môn Tình Không?

Chưởng quỹ liếc mắt nhìn hắn.

“Sự tình này nói đến còn phải nhờ muội muội của ngươi, Hạo Vân Đồ lệnh muội muội ngươi ra mặt, cầu động đệ tử Quỷ Y cứu trị. A, hai huynh muội ngươi thật có ý tứ, một cái muốn giết, một cái muốn cứu, sớm biết ta sẽ không dính vào. Tây Môn Tình Không trúng độc hẳn là đã được giải, còn lúc này ở nơi nào tu dưỡng khôi phục, vậy thì không được biết rồi, Huyền Vi sợ Tây Môn Tình Không gặp phải độc thủ, hẳn là tốn tâm tư bảo mật yểm hộ, đi nơi nào ngay cả Hạo Vân Đồ cũng không biết, cũng không muốn hỏi.

“Ta cũng không có tất yếu tóm chặt Tây Môn Tình Không không thả. Nếu như ngươi muốn tìm Tây Môn Tình Không, ta có thể chỉ con đường cho ngươi, chỉ cần có thể tìm được chưởng môn Đường Nghi của Thượng Thanh Tông, thì có thể tìm được tung tích của Tây Môn Tình Không.

Đến đây là hết lời, không dài dòng nữa, quay người rời đi.

Thiệu Bình Ba khó có thể lưu lại, chỉ có thể chắp tay đưa tiễn, nhìn đối phương rời đi, Thiệu Bình Ba khoanh tay, nhíu mày tự nói.

“Liễu Nhi...

Thiệu Tam Tỉnh thấy người đi rồi, lúc này mới tới hỏi.

“Lần này gặp mặt, đại công tử có thu hoạch gì không?

Thiệu Bình Ba hỏi một đằng trả lời một nẻo, ánh mắt lấp loé nói:

“Người này nắm giữ khá nhiều tình huống của ba nước phía tây.

Thiệu Tam Tỉnh:

“Người của Phiêu Miểu Các vốn giấu diếm các nơi, huống hồ người này có thể chi phối sinh tử của chấp sự Hồng Vận Pháp, ở Phiêu Miểu Các địa vị hẳn không thấp, có thể nắm giữ một chút tình huống không phải rất bình thường sao?

Thiệu Bình Ba khẽ vuốt cằm, sau đó lại khẽ lắc đầu.

“Ngươi ta đối với tình huống của Phiêu Miểu Các biết có hạn, không biết người có địa vị như hắn đều có thể biết nhiều như thế, hay chỉ có hắn mà thôi...
Bình Luận (0)
Comment