Đạo Quân

Chương 1759

Thương Triêu Tông:

“Ta vừa vặn nhìn thấy Phó công tử đến rồi, đang ở trong đại sảnh chờ ngươi, mau đi đi.

“A...

Thương Thục Thanh có chút sốt ruột, ngược lại không phải tình yêu nam nữ, mà là cách đối nhân xử thế của nàng, cho rằng để người khác đợi lâu là chuyện thất lễ, nhìn Phượng Nhược Nam xin lỗi nói.

“Tẩu tử, người đến rồi, ta đi trước.

Phượng Nhược Nam cười híp mắt.

“Ân, đi đi, hầy, chậm đã, chờ chút.

Thương Thục Thanh dừng lại, không hiểu nói:

“Tẩu tử còn có gì phân phó sao?

Phượng Nhược Nam trên dưới đánh giá nàng một chút, hỏi:

“Ngươi chuẩn bị mặc như vậy đi gặp Phó công tử sao?

Thương Thục Thanh vừa nghe đầu liền lớn rồi, có chút sợ vị tẩu tử này, mỗi lần gặp mặt Phó Quân Lan, chỉ cần bị vị tẩu tử này gặp được, nhất định sẽ bắt nàng thay y phục, không đổi cũng không được, then chốt là thay y phục đều là xiêm y làm nàng cảm thấy rất lúng túng.

Mỗi lần tẩu tử đều muốn nàng đổi xiêm y có thể thể hiện tư thái.

Nàng minh bạch ý tứ của tẩu tử, hy vọng nàng tốt khoe xấu che, hy vọng nàng tận lực bày ra ưu điểm để cho người ta xem.

Nhưng nàng cảm thấy như vậy có chút không thích hợp, sợ cho người ta cảm giác che đậy, mặt khác cảm giác ăn mặc như vậy có chút phó,ng đãng, hơn nữa bất nhã, cảm giác nữ tử chưa kết hôn ăn mặc như vậy không thích hợp. Dung mạo đã xấu, nàng không hy vọng mình đối nhân xử thế cũng bị người xem nhẹ.

“Không sao, như vậy đã rất tốt.

Thương Thục Thanh qua loa một câu, xoay người muốn đi.

“Ngươi chờ một chút.

Phượng Nhược Nam không nói hai lời, trực tiếp ném hài tử cho Thương Triêu Tông, không phải nói vui, mà là ném thật.

May mà Thương Triêu Tông quen vị phu nhân xuất thân nữ tướng quân này, biết một chút đồ vật trong xương khó sửa đổi, phối hợp hiểu ngầm hai tay nhận lấy, ôm hài tử chơi đùa.

Phượng Nhược Nam đi tới bắt được cánh tay của Thương Thục Thanh.

“Đi, đi thay quần áo.

Thương Thục Thanh khó xử.

“Tẩu tử, thật không cần, Phó công tử còn chờ kia kìa.

“Để hắn chờ đợi đi, chờ một lát lại làm sao?

Phượng Nhược Nam tức giận hừ một tiếng, vẫn cứ lôi Thương Thục Thanh đi.

Khí lực của Thương Thục Thanh sao bằng nàng, kia là nữ trung hào kiệt có thể một thương lật tung tuấn mã, quyền cước đánh đổ trượng phu a.

Loại sự tình nữ nhi ăn diện này, Thương Triêu Tông không hiểu, cũng không dính líu, làm như không nhìn thấy.

Xung quanh vậy mà không nhìn thấy hạ nhân chăm sóc, hắn đành phải tiếp tục chăm con.

Đợi một lúc, Phượng Nhược Nam trở về, Thương Triêu Tông ôm nhi tử hỏi:

“Thanh nhi đi gặp Phó công tử?

“Ân, đi rồi.

Phượng Nhược Nam nhận nhi tử, hỏi:

“Bên Mao Lư biệt viện căn dặn tốt chưa?

Thương Triêu Tông than thở:

“Ta cũng không còn cách nào khác. Căn dặn tốt rồi, nói với Hồng Nương, Hồng Nương cũng đáp ứng, sẽ căn dặn hạ nhân, một khi gặp phải Thanh nhi, sẽ không tiết lộ tin Đạo gia qua đời...

Lời đến đây không khỏi trầm mặc.

Vợ chồng ở chung lâu, Phượng Nhược Nam cảm giác có chút không đúng hỏi:

“Chẳng lẽ có cái gì không thích hợp.

“Không có gì!

Thương Triêu Tông xua tay, biểu thị có việc đi trước.

Kỳ thực là nghĩ đến sự tình Đạo gia giả chết, nhớ tới bên kia căn dặn, tuy không biết lần này giả chết liên lụy sự tình lớn như thế nào, nhưng khẳng định có nguyên nhân, đành phải giấu diếm Phượng Nhược Nam.

Phượng Nhược Nam cũng bắt chuyện một tiếng, đám hạ nhân dồn dập đi ra, cả vương phủ to lớn làm sao có khả năng không ai chăm sóc Tiểu vương gia...

Trong phòng khách, Lam Nhược Đình như cũ bồi tiếp Phó Quân Lan tán gẫu, hai người tầm mắt bố cục cách biệt quá xa tán gẫu, đối với Lam Nhược Đình mà nói kỳ thực cũng rất khó chịu.

Bóng dáng yểu điệu của Thương Thục Thanh vừa xuất hiện, Lam Nhược Đình như trút được gánh nặng, lập tức đứng lên, ha ha cười nói:

“Phó công tử, quận chúa đến rồi.

“Lam tiên sinh!

Thương Thục Thanh trước tiên hành lễ với Lam Nhược Đình, Lam Nhược Đình chắp tay đáp lễ.

Phó Quân Lan lại hành lễ với nàng.

“Quận chúa.

Thương Thục Thanh đoan trang hữu lễ.

“Phó công tử.

Vòng tới vòng lui, có chút rườm rà, lễ không thể bỏ a.

Lam Nhược Đình vuốt râu cười nói:

“Quận chúa, Phó công tử, Lam mỗ còn có chút sự tình, xin được cáo lui trước, các ngươi tán gẫu.

Nói xong chắp tay, bước nhanh rời đi.

Thương Thục Thanh ôn nhu nói:

“Để Phó công tử đợi lâu, ngài là ngồi ở đây tâm sự, hay đi ra ngoài dạo một chút?

Phó Quân Lan là thật không muốn ngồi nữa, vội nói:

“Đã ngồi một hồi lâu, đi ra ngoài dạo một chút đi.

“Xin mời!

Thương Thục Thanh đúng mực mời.

Ra khỏi phòng, hai người thẳng đến hậu hoa viên, vẫn là tình huống cũ, bảy quốc nổi lên chiến sự, vì an toàn, Thương Thục Thanh bất tiện rời vương phủ, mỗi lần đều là Phó Quân Lan tự mình đăng môn tới chơi. Hai người là gặp xong sau đó hẹn cẩn thận thời gian lần sau gặp mặt.

Trên đường đi về phía hậu hoa viên, Thương Thục Thanh nói:

“Vừa nãy công tử nói ngồi một hồi lâu, đến rất sớm sao?

Phó Quân Lan không có ẩn giấu:

“Cũng không sớm, đến đúng giờ, vừa vặn gặp phải đám người Vương gia, nên đồng thời vào vương phủ.

Đến đúng giờ? Thương Thục Thanh tính nhẩm một thoáng.

“Vậy cũng rất lâu, thực quá áy náy, bên Thanh nhi có chút việc trì hoãn, không phải muốn để công tử đợi lâu.

Phó Quân Lan:

“Không sao không sao, có thể có cơ hội nói chuyện với Lam tiên sinh, cũng coi như được lợi không ít, cơ hội tốt khó được a.

Thương Thục Thanh có chút ngoài ý muốn.

“Là Lam tiên sinh bồi tiếp ngài tán gẫu sao?

Phó Quân Lan:

“Phải... Cũng không phải, cùng Vương gia trò chuyện vài câu, sau đó được Lam tiên sinh để mắt, xác thực hàn huyên một lúc.

Thương Thục Thanh cảm thấy ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, thử hỏi.

“Tán gẫu cái gì?

Phó Quân Lan:

“Chỉ là một chút chuyện nhà.

Không thể không ngại ngùng nói tới hôn sự nha.

Đương nhiên cũng không nói sai, đề tài có quan hệ tới hôn sự rất ngắn, Lam Nhược Đình cũng không biết nên cùng hắn tán gẫu cái gì, phần lớn thời gian đều là tán gẫu chuyện nhà để giết thời gian.

“Chuyện nhà?

Thương Thục Thanh có chút kinh ngạc, nàng là một nữ tử rất thông tuệ, tầm mắt kiến thức đều không phải nữ tử bình thường có thể so sánh, Lam Nhược Đình là người nào, nàng tự nhiên là biết, loại người này thời gian quý giá, có thể cùng Phó Quân Lan tán gẫu chuyện nhà lâu như thế, dường như có chút không bình thường.

Nàng không có ý tứ khinh thường Phó Quân Lan, xuất thân bối cảnh chênh lệch là rõ ràng, trong thời gian ngắn khó có thể bù đắp, nàng có thể lý giải, cần từ từ tới.

Cho dù là Thương Thục Thanh nàng bình thường cùng Phó Quân Lan gặp mặt tán gẫu, cũng có thể cảm nhận được chênh lệch làm cho Phó Quân Lan có chút nông cạn, tự nhiên cũng dẫn đến lời nói của Phó Quân Lan có chút không thỏa đáng, thí dụ như không nhịn được khí phách thư sinh nói lời bình thiên hạ, trước đó Phó gia còn ăn chút vị đắng, nên đối với thời cuộc có cảm thụ rất tệ.

Nói kỳ thực rất nông cạn, lẫn lộn tình cảm cá nhân khá nhiều, nói trắng ra chính là vô tri.

Bất quá Thương Thục Thanh là một nữ nhân rất tốt, tối đa chỉ nở nụ cười, sẽ không để Phó Quân Lan cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nàng ngoài ý muốn là Lam Nhược Đình bận bịu nhiều chuyện cũng có thể tiêu thời gian vào những sự tình như thế?

Cũng chỉ hiếu kỳ hỏi nhiều một câu, dù tâm có nghi ngờ, nhưng không truy hỏi đến cùng, sợ sẽ ra vẻ mình hùng hổ doạ người, sẽ làm cho người ta cảm giác không dễ chịu.

Thương Thục Thanh biết bản thân nên cùng loại người như Phó Quân Lan tán gẫu cái gì, đề tài chuyển hướng, trở lại sinh hoạt hàng ngày trong thành, thí dụ như nhà ai mới mở cửa hàng, trái cây cửa hàng nào ăn ngon hơn...

Phương diện này, Phó Quân Lan ngược lại nói rất hăng say.

Nói tới rượu và thức ăn nhà ai ngon, Phó Quân Lan dường như thật gặp gỡ một nhà không tệ, không khỏi thổi phồng.

“Có thể được Phó công tử tán dương như vậy, nhất định là mỹ vị, có cơ hội phải tới kiến thức một chút.

Thanh âm của Thương Thục Thanh dịu dàng, kỳ thực cửa hàng kia vừa khai trương, trong vương phủ liền có người mua được thử qua, trong thành này chân chính tính được mỹ vị, vương phủ làm sao có khả năng không kiến thức qua.
Bình Luận (0)
Comment