Đạo Quân

Chương 1785

Đường Nghi đáp lời.

“Chính là tại hạ? Tôn giá là?

Xuyên Dĩnh chắp tay nói:

“Băng Tuyết Các Xuyên Dĩnh!

Dường như đã không có tất yếu xác định cái gì, chỉ dựa vào tướng mạo của đối phương là có thể chứng minh, Đường Nghi tranh thủ hành lễ nói:

“Không biết Xuyên Dĩnh tiên sinh đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội!

Xuyên Dĩnh cười nói:

“Đường chưởng môn khách sáo, đột nhiên tới chơi, là tại hạ mạo muội.

Đường Nghi khiêm tốn nói:

“Không dám! Mời tiên sinh vào trong.

Nghiêng người nhường đường, đưa tay mời, rất là cung kính.

Thân phận của người ta như thế, không cung kính cũng không được, mặc kệ người ta có phải dựa vào nữ nhân thượng vị hay không, bây giờ thân phận địa vị đích xác không phải chuyện nhỏ, chỉ điểm này là đủ rồi.

“Này...

Xuyên Dĩnh nhìn trong quân doanh một chút, tựa hồ hơi có lo lắng.

“Đường chưởng môn, hai nước giao chiến, thân phận của ta không thích hợp tiến vào loại địa phương này, bằng không chịu trách nhiệm không nổi, chỉ có thể là đi ngang qua, tiến vào liền miễn, xin hãy tha lỗi.

Đi ngang qua? Đi ngang qua gặp ta? Trong lòng Đường Nghi hồ nghi, người ta nói như vậy rồi, nàng không thể miễn cưỡng cái gì, thử hỏi:

“Xuyên Dĩnh tiên sinh triệu kiến, là có gì phân phó sao?

“Phân phó không dám.

Xuyên Dĩnh liên tục xua tay, sau đó hạ thấp giọng, đề điểm nói:

“Ta và Ngưu huynh Ngưu Hữu Đạo là hảo hữu chí giao!

Ngưu Hữu Đạo? Đường Nghi sững sờ, nhấc lên Ngưu Hữu Đạo, là người để nàng cực kỳ phiền muộn, Ngưu Hữu Đạo vậy mà chết rồi? Lúc nghe được tin tức, nàng không nói được là cái tư vị gì, nói chung bất an thật lâu.

Nhưng mà người đã chết rồi, lại có thể thế nào, người sống còn phải đối mặt hiện thực tiếp tục sống, thân làm chưởng môn một phái còn phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm.

Nhưng hiện tại đột nhiên bốc lên lời này, Xuyên Dĩnh là hảo hữu của Ngưu Hữu Đạo? Đường Nghi có chút không rõ vì sao, không biết đối phương đề cập cái này là có ý tứ gì?

“Xin hỏi các hạ là Xuyên Dĩnh tiên sinh của Băng Tuyết Các?

Thanh âm của Thường Lâm Tiên vang lên.

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chưởng môn của tam đại phái Vệ quốc đều vội vã đi đến, Xuyên Dĩnh đành phải xoay người đối mặt, đợi người tới phụ cận, hờ hững gật đầu nói:

“Chính là tại hạ!

Sau khi xác nhận, ba vị chưởng môn dường như rất vui vẻ, chưởng môn Đại Nhạc Sơn Lạc Ngôn Chân như có oán giận, nhìn Đường Nghi nói:

“Đường chưởng môn, này chính là ngươi không phải, Xuyên Dĩnh tiên sinh đến rồi, ở ngoài doanh trại sao có thể là địa phương nói chuyện?

Tiếp đó nhìn Xuyên Dĩnh chắp tay mời.

“Xuyên Dĩnh tiên sinh, mời vào trong!

“Xin mời!

Thường Lâm Tiên và Tàng Phong cũng đồng thời nhấc tay mời.

Xuyên Dĩnh xua tay.

“Miễn đi! Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua, nhớ tới hảo hữu Đường chưởng môn ở đây, chỉ là thuận tiện thăm viếng, không có ý khác, chư vị không cần nghĩ nhiều.

Hảo hữu? Ánh mắt Đường Nghi nhấp nháy, bản thân ở thời điểm nào thành hảo hữu với vị này? Bất quá nàng mơ hồ ý thức được, đối phương dường như là cố ý nói như vậy, thật giống như muốn giúp nàng. Ở dưới tình huống không rõ, vậy thì duy trì trầm mặc, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, tâm trí của chưởng môn một phái còn không có kém như vậy.

Tàng Phong lại lần nữa mời.

“Đã đến rồi, không ngại đi vào ngồi một chút.

Xuyên Dĩnh không muốn nhiều lời, dường như mất đi tính nhẫn nại, trực tiếp vứt ra một câu.

“Ta không quen chư vị!

Lời này vừa ra, ba vị chưởng môn nhất thời lộ vẻ lúng túng, nhưng lại không dám thế nào.

Vốn ba người còn tưởng là cơ hội tới, muốn mượn khí thế của Băng Tuyết Các làm Tấn quốc kiêng kỵ, này là Xuyên Dĩnh tự mình tới, đến lúc đó cũng không thể nói là bọn hắn lợi dụng. Nhưng Xuyên Dĩnh nói rõ không muốn nhúng vào vũng nước đục này, một chút mặt mũi cũng không cho.

Xuyên Dĩnh không tiếp tục để ý bọn hắn, quay đầu nhìn Đường Nghi đưa tay mời nói:

“Mượn một bước nói chuyện?

Đường Nghi yên lặng gật đầu, xoay người theo hắn đi ra xa.

Ba người thất vọng nhìn theo, Thường Lâm Tiên lẩm bẩm.

“Nữ nhân này sẽ không có một chân với Xuyên Dĩnh chứ?

Tàng Phong hừ nói:

“Xuyên Dĩnh có thể coi trọng nàng?

Lạc Ngôn Chân:

“Này thì khó nói. Hiện tại có khả năng chướng mắt, nhưng lúc chưa vào Băng Tuyết Các thì sao? Sắc đẹp của nữ nhân này cũng coi như bất phàm, có nam nhân ưa thích không có gì lạ. Các ngươi lại nhìn tướng mạo vị kia, hơi gợi ý, nữ nhân nào nhịn được không nới đai giải y?

Thường Lâm Tiên gật đầu:

“Đích xác có khả năng này, nếu không vị này không tất yếu đi ngang qua còn phải thăm nàng, cũng chưa từng nghe nói hai người có giao tình gì. Năm đó Xuyên Dĩnh không tính cái gì, nhưng Đường Nghi là chưởng môn một phái, Đường Nghi có thể hạ mình đi kết giao Xuyên Dĩnh sao? Mặt khác, năm đó bởi vì thân phận của Đường Nghi, Xuyên Dĩnh chủ động leo lên truy cầu Đường Nghi độ khả thi rất lớn. Hai người có thể là hảo hữu, ha ha, mười có tám chín là hảo hữu ở trên giường a.

Phân tích có đạo lý, Tàng Phong khẽ gật đầu, bất quá vẫn nhắc nhở:

“Có mấy lời truyền đi là phiền phức, hai vị nói năng cẩn thận!

Vốn chỉ là bất mãn nói ài lời mà thôi, được nhắc nhở, Thường Lâm Tiên và Lạc Ngôn Chân đều rùng mình ngậm miệng, bằng không thật có khả năng rước lấy phiền toái lớn, Băng Tuyết Các không phải là bọn hắn có tư cách trêu chọc.

Ba người không rời đi, y nguyên tha thiết mong chờ nhìn, nghĩ vạn nhất còn có cơ hội...

Đi xa, chung quanh không người, hai người dừng lại.

Đường Nghi nhất định phải giải thích sự tình vừa nãy, vừa nãy ngầm thừa nhận đối phương nói là hảo hữu, miễn cho bị người khác xem nhẹ.

“Vừa nãy Xuyên Dĩnh tiên sinh nói "hảo hữu", tại hạ thực là trèo cao không nổi.

Xuyên Dĩnh xua tay.

“Nếu nói chúng ta là "hảo hữu", kỳ thực cũng không quá đáng.

Đường Nghi không rõ.

“Trước đó chưa từng gặp mặt với Xuyên Dĩnh tiên sinh, nay vừa thấy...

Xuyên Dĩnh ngắt lời nói:

“Ngưu huynh là hảo hữu chí giao của Xuyên mỗ, mà Đường chưởng môn lại là phu nhân của Ngưu huynh, tầng quan hệ này luận xuống, ngươi ta tự nhiên cũng là hảo hữu.

Thuyết pháp này, Đường Nghi khỏi nói có bao nhiêu lúng túng, vội nói:

“Sợ là tiên sinh hiểu lầm, ta và Ngưu Hữu Đạo từ lâu không có bất kỳ liên quan, sự tình "phu nhân" gì kia, thực sự là không dám, xin tiên sinh thu hồi.

Xuyên Dĩnh cười khổ:

“Có lẽ Đường chưởng môn không coi là việc to tát, nhưng Ngưu huynh vẫn nhớ Đường chưởng môn, khi hắn còn sống ở Thánh cảnh, liền lo lắng qua bản thân không ra được, người ở bên kia cũng thực không cách nào bận tâm sự tình bên ngoài, nên từng căn dặn ta, hy vọng ở thời điểm Đường chưởng môn gặp phải phiền phức có thể âm thầm ra tay giúp đỡ. Còn cố ý căn dặn, đừng để ngươi biết ta ra tay có quan hệ với hắn. Nhưng bây giờ hắn đã không còn, ta không có tất yếu ở trong bóng tối ra tay.

Có chút sự tình có lẽ Đường Nghi không biết, có lẽ người khác không biết, nhưng đối với vài người mà nói, Ngưu Hữu Đạo và Triệu Hùng Ca còn quan tâm Thượng Thanh Tông hay không thì quá rõ ràng.

“...

Lúc này Đường Nghi là thật choáng váng, Ngưu Hữu Đạo ở trong bóng tối giúp nàng? Không nhịn được nói:

“Tiên sinh nói giỡn.

“Không có nói giỡn, lẽ nào Đường chưởng môn cảm thấy ta cần cố ý chạy tới một chuyến chỉ là nói đùa? Nếu không được người nhờ vả, Xuyên mỗ không đến nỗi đi một chuyến này.

Xuyên Dĩnh thở dài.

Đường Nghi không còn gì để nói, ngẫm lại cũng phải, bằng thân phận của đối phương, căn bản không thể chạy đi tìm nàng, cần gì phải hạ mình tới gặp nàng sao?

Xuyên Dĩnh lại thở dài một tiếng.

“Người cũng đã mất, xin Đường chưởng môn nén bi thương!

Nén bi thương? Đường Nghi không biết vì sao đối phương lại nói thế, nàng và Ngưu Hữu Đạo vốn là phu thê giả, cũng đã sớm đứt đoạn mất tình phu thê, nói cái gì nén bi thương?

Nhưng có một điểm nội tâm không thừa nhận cũng không được, được biết tin Ngưu Hữu Đạo qua đời, đến nay trong lòng vẫn có chút đau thương nhàn nhạt.

Hồi tưởng chuyện cũ, Thượng Thanh Tông là có lỗi với Ngưu Hữu Đạo trước, nàng cũng có lỗi, thật muốn nói rõ ràng, vị trí chưởng môn Thượng Thanh Tông hẳn là của Ngưu Hữu Đạo mới đúng, là nàng cưỡng đoạt qua.
Bình Luận (0)
Comment