Đạo Quân

Chương 1787

“Chỉ là hy vọng Đường chưởng môn không nên oán ta, ta cũng là thân bất do kỷ, không thể công khai hoặc âm thầm nhúng tay chiến sự của hai nước, ta có thể làm cũng chỉ như vậy, chỉ có thể là đi ngang qua!”

Đường Nghi gật đầu.

“Minh bạch! Tiên sinh có thể làm như vậy, đối với Thượng Thanh Tông ta đã là ân đức lớn lao!

Xuyên Dĩnh mỉm cười, lại từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài, tinh xảo đặc sắc, chạm trổ cực kỳ tinh mỹ đưa qua.

“Này là lệnh bài ra vào Băng Tuyết Các, bình thường không thể dùng linh tinh, thực gặp gỡ nguy hiểm khó có thể hóa giải, có thể lấy ra, có lẽ có chút tác dụng.

“Sau này có sự tình gì, nếu như gặp phiền phức thực sự cần ta hỗ trợ, cũng có thể cầm lệnh bài này đến Băng Tuyết Các tìm ta. Nếu như ta không có mặt, ngươi có thể tìm phu nhân ta, nàng sẽ nể mặt mũi của ta châm chước. Có lệnh bài này, thủ vệ Băng Tuyết Các sẽ không ngăn cản, phu phụ chúng ta cũng tùy thời hoan nghênh ngươi đến Băng Tuyết Các làm khách.

Đường Nghi mừng rỡ, lệnh bài này nói là bảo bối cũng không quá đáng, đối với Thượng Thanh Tông mà nói, có lẽ chính là đồ vật cứu mạng ở thời khắc then chốt, nên không chối từ, hai tay lập tức tiếp nhận, thành khẩn cảm tạ.

“Tạ ơn tiên sinh, Đường Nghi thực không biết nên cảm tạ như thế nào mới tốt.

Xuyên Dĩnh xua tay.

“Cảm tạ gì đó thì quá khách khí, Ngưu huynh giao phó không dám quên, tận hết khả năng mà thôi. Đường chưởng môn, loại địa phương này quá đáng chú ý, ta bất tiện ở lâu, cáo từ!

Dứt lời bàn tay lay động, chuông gió vang lên.

“Li!

Không trung có một tiếng kêu to sắc bén.

Đường Nghi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con Xích Liệp Điêu hình thể to lớn từ trên trời giáng xuống, sát mặt đất lướt đến.

Xuyên Dĩnh lắc mình nhảy lên, rơi ở trên lưng điêu, sau đó bay lên trời.

“Tiên sinh bảo trọng!

Đường Nghi hô to một tiếng, nhìn theo thân ảnh đi xa kia.

Sau đó xoa xoa lệnh bài trong tay, thật lâu khó có thể tiêu tan, thật không nghĩ tới, thời điểm Thượng Thanh Tông nguy hiểm nhất lại được nguyện vọng của Ngưu Hữu Đạo trợ giúp!

...

Tống Kinh, phủ Thừa tướng, Tử Bình Hưu trở về, lúc quản gia nghênh tiếp, cùng đi ở bên cạnh nói nhỏ.

“Thừa tướng, tiên sinh muốn gặp ngài, nói ngài trở về thì mời tới một chuyến.

“Ồ!

Tử Bình Hưu biết, Giả Vô Quần nhất định là có chuyện gì, bằng không sẽ không để quản gia chờ đợi nhắc nhở, ngay cả quan phục cũng không thay đổi, đi thẳng vào trong.

Đến một tiểu viện u tĩnh, nhìn thấy Giả Vô Quần bồi hồi dưới tàn cây, dường như cân nhắc cái gì, lên tiếng chào hỏi.

“Tiên sinh!

Giả Vô Quần quay đầu lại, chắp tay chào, đưa tay mời đối phương vào chỗ, sau đó ngồi ở đối diện.

Sau khi ngồi xuống, Tử Bình Hưu hỏi:

“Tiên sinh có việc gì phân phó sao?

Giả Vô Quần đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một phong thư, ra hiệu đối phương xem qua lại nói.

Thư? Vội vã gọi mình đến, chính là để mình xem thư? Thư gì? Thư của ai?

Trong lòng Tử Bình Hưu nghi hoặc, nhưng không vội, đường đường Thừa tướng một quốc gia, một chút tâm tính vẫn phải có, chậm rãi mở thư ra kiểm tra.

Giả Vô Quần thì thong thả mài mực, vì đối đáp làm chuẩn bị.

Nội dung trong thư làm cho lông mày Tử Bình Hưu dần dần nhăn lại, hình như có chút không rõ, ánh mắt hạ xuống lại nâng lên, nhìn cực kỳ cẩn thận.

Sau khi xem xong lần nữa, ánh mắt chăm chú vào chỗ ký tên, rõ ràng là ba chữ "Thương Triêu Tông", chậm rãi ngẩng đầu hỏi:

“Này là Thương Triêu Tông đưa cho ngươi?

Giả Vô Quần gật đầu, đề bút ở trên giấy viết: Thư đến, nghi hoặc, tìm tới thư của Thương Triêu Tông và Tống quốc lui tới, so sánh chữ viết, là Thương Triêu Tông tự tay viết không sai được.

Cầm giấy xem xong, Tử Bình Hưu gật đầu, nhưng vẫn chần chờ nói:

“Thương Triêu Tông mời các nước phái người đi thương lượng sự tình kháng Tấn, bên triều đình đã định ra nhân tuyển, hắn lại lén lút truyền tin cho ngươi, mời ngươi tới, còn muốn tiên sinh bí mật tới, này là ý gì?

Giả Vô Quần lắc đầu, biểu thị không biết.

Tử Bình Hưu cân nhắc hỏi:

“Thương Triêu Tông mời, tiên sinh ý như thế nào?

Giả Vô Quần đề bút viết: Giả mỗ không quyền không thế, sau lưng chỉ có Thừa tướng, đã mời ta tới, tất là có quan hệ tới Thừa tướng, hẳn là có sự tình muốn mật báo cho Thừa tướng. Đã là mật sự, thư lui tới không thích hợp, thân phận Thừa tướng bất tiện tới lui bôn ba, đã mời ta, ta không ngại tới xem, thay Thừa tướng tìm tòi hư thực.

Tử Bình Hưu khẽ gật đầu, nhưng lại lo lắng nói:

“Mạo muội mời, lo lắng có trò lừa, nếu có ý hại tiên sinh…

Giả Vô Quần: Thừa tướng quá lo xa, theo ta suy nghĩ, không có tất yếu mưu hại, nếu thật có mật sự thương lượng, Thừa tướng cứ yên tâm an bài là được!

Tử Bình Hưu trầm mặc, cẩn thận châm chước một hồi lâu, cuối cùng vỗ đùi nói:

“Tiên sinh đã nói an toàn, nói vậy không đáng lo. Được, làm phiền tiên sinh tự mình đi một chuyến!

Giả Vô Quần gật đầu, chậm rãi thả bút trong tay xuống, vuốt râu trầm ngâm suy tư.

...

Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa lên tiếng nói:

“Vào đi.

Quản Phương Nghi đẩy cửa đi vào, đặt một phần tình báo ở bên cạnh hắn.

“Bên Ngũ Lương Sơn kia thu thập được tin tức, hầu tử bảo đưa cho ngươi.

Mỗi ngày Ngũ Lương Sơn đều sẽ thu được không ít tình báo tin tức, không thể tin tức gì cũng đưa cho Ngưu Hữu Đạo, ở bề ngoài khi Ngưu Hữu Đạo còn sống, Công Tôn Bố đều sẽ đúng lúc truyền cho Ngưu Hữu Đạo tin tức trọng yếu. Mà tin tức khác, bình thường hầu tử sẽ tiến hành sắp xếp, cảm thấy hữu dụng mới sẽ truyền đến.

Hiện tại sở dĩ mượn tay Quản Phương Nghi đưa tới, là bởi vì nơi này là địa phương của Vân Cơ, trước đây mặc kệ Viên Cương ở Mao Lư Sơn Trang hay Tử Kim Động đều không thường tiếp xúc Vân Cơ, luôn chạy qua bên này không thích hợp, sợ làm cho người khác hoài nghi.

Ngưu Hữu Đạo cầm tình báo lên, xem qua nhìn nhìn, bỗng nhíu mày nói thầm.

“Xuyên Dĩnh...

Quản Phương Nghi đã xem qua tình báo, Viên Cương chuyển đến là tin tức có quan hệ tới Đường Nghi, liền cảm thấy thú vị, nhìn chằm chằm thần sắc phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, thấy thế hỏi:

“Có cái gì không đúng sao? Ngươi và Đường Nghi đã ly hôn, còn không cho nàng tiếp xúc nam nhân khác sao?

Nàng cúi người, để sát vào bên tai hắn, quỷ dị nói:

“Nghe nói Xuyên Dĩnh này là mỹ nam tử thiên hạ ít có!

Ngưu Hữu Đạo giương mắt nhìn, có xung động đập giấy lên mặt nàng một cái.

“Hồng Nương a Hồng Nương, ta nói đầu óc ngươi từ sáng đến tối trừ nam nữ tình ái, còn có thể nghĩ tới cái khác hay không? Xuyên Dĩnh cưới là ai ngươi cũng không suy nghĩ một chút, hắn dám xằng bậy sao?

Quản Phương Nghi cười ha ha nói:

“Vậy ngươi nhíu mày lo lắng là vì cái gì?

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái.

“Ta nhíu mày lo lắng?

“Ừm... Như vầy nè.

Quản Phương Nghi giả vờ giả vịt, học dáng vẻ vừa nãy của hắn.

Ngưu Hữu Đạo xem như phục nàng rồi.

“Ta là cảm thấy kỳ quái, chưa từng nghe nói Xuyên Dĩnh và Đường Nghi có quan hệ gì, Xuyên Dĩnh đi gặp Đường Nghi làm gì?

Xuyên Dĩnh công khai gặp Đường Nghi, sự tình này đã không phải bí mật gì, đệ tử Ngũ Lương Sơn lấy được tin tức coi như tin tức hằng ngày truyền về.

Quản Phương Nghi:

“Nói không chắc trước đây hai người có nhận thức, ngươi cũng không thể nắm giữ được tình huống Đường Nghi cùng tất cả mọi người lui tới chứ?

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.

“Ta cảm thấy Xuyên Dĩnh kia có chút không đúng.

Quản Phương Nghi:

“Ngươi biết hắn?

Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

“Ở Thánh cảnh từng qua lại, lúc hắn và Tuyết Lạc Nhi ở Băng Tuyết Thánh Địa đại hôn, ta còn tới chúc mừng. Vừa thấy mặt, trên tay hắn còn mang theo thư của Lệnh Hồ Thu cho ta, trong thư Lệnh Hồ Thu nói, thời điểm cần thiết có thể tìm Xuyên Dĩnh hỗ trợ.

Quản Phương Nghi không rõ.

“Này có cái gì không đúng sao? Theo điều tra, Xuyên Dĩnh đích xác là người của Thiên Địa Môn. Mặc kệ trước đây ân oán thế nào, ngươi cũng coi như giúp Lệnh Hồ Thu không ít việc, vừa vặn Xuyên Dĩnh cưới Tuyết Lạc Nhi, thành cháu rể của Tuyết bà bà, ở trong Thánh cảnh có thể giúp đỡ bận rộn, Lệnh Hồ Thu có tâm chăm sóc, nhờ Xuyên Dĩnh chăm sóc ngươi một chút, không có gì không đúng, rất bình thường a!
Bình Luận (0)
Comment