Đạo Quân

Chương 1842

Thiệu Bình Ba không nói nữa, nhưng dáng vẻ này rước lấy không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ, còn dồn dập đưa tới hạ nhân khác của Triệu phủ đến xem trò vui.

“Không phải rất càn rỡ sao?

“Hầy, cũng chỉ dám bắt nạt người phía dưới, ở trước mặt lão gia lại như chó nhà có tang.

Một đường châm chọc, Thiệu Bình Ba rất bình tĩnh, nhưng người Hắc Thủy Đài cắn chặt răng, một đường gánh chịu những trào phúng này.

Ra đại môn Triệu phủ, Thiệu Bình Ba leo lên xe, phía sau truyền đến một tiếng ầm, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là lễ vật mang đến bái kiến bị hạ nhân Triệu phủ ném ra.

Thiệu Bình Ba cũng chỉ liếc nhìn, hất lên màn xe chui vào.

“Nhặt lên, đừng lãng phí. Trên đường gặp phải dân đói thì chia cho bọn hắn.

Thiệu Tam Tỉnh quay đầu lại lượm, còn vỗ vỗ bụi bặm phía trên, sau đó mới leo lên xe ngựa.

Bộ dạng này nhất thời rước lấy bọn hạ nhân cười to.

Hai nhân viên Hắc Thủy Đài xoay người lên ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua, một người ra hiệu, bốn phía lập tức nhảy ra rất nhiều người che chở xe ngựa rời đi.

Lần trước đến là cưỡi ngựa sát khí hừng hực, lần này chỉ là xe ngựa đến xe ngựa đi, cực kỳ điệu thấp.

Trong xe ngựa, Thiệu Tam Tỉnh không cam lòng.

“Đại công tử đã có biện pháp bắt người nhà đối phương vào Hắc Ngục uy hiếp, cớ gì còn phải đáp ứng điều kiện khuất nhục này?

Thiệu Bình Ba nhắm mắt nói:

“Người khác không chịu buông tha những học trò kia, uy hiếp nhà này có tác dụng gì? Sẽ chỉ làm những học trò kia chết càng nhanh!

Nói đến cái này, Thiệu Tam Tỉnh lo lắng.

“Lời nói của bọn hắn có thể tin sao? Công tử luồn cúi, nhưng bọn hắn không thực hiện hứa hẹn thì làm sao cho phải?

Thiệu Bình Ba:

“Ngươi cho rằng bệ hạ sẽ không biết là chuyện gì xảy ra sao? Công chúa bị đẩy tới đẩy lui, ngươi cho rằng bệ hạ có thể cao hứng? Ngươi bảo bọn hắn hủy lời hứa thử xem. Trong ngắn hạn, bọn hắn không dám động những học trò kia của ta, sự tình sau đó... chỉ có lấy được quyền lực nhất định, mới có chỗ trống đọ sức.

Thiệu Tam Tỉnh âm u nói:

“Chiếu tình huống trước mắt, không biết ngày nào mới có thể kết thúc.

Thiệu Bình Ba:

“Sự tình lần này đối với những học trò kia mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì, những năm này mài giũa, lại trải qua sự tình như thế, bọn hắn nên rõ ràng cẩn thận tự vệ như thế nào, đừng dễ dàng cho người ta bắt được cái chuôi. Ngã một lần khôn ra thêm, không hẳn phải chuyện xấu. Có lúc chuyện xấu cũng có thể chuyển thành chuyện tốt, trước chỉ là nể tình ta nhờ vả, Tấn quốc mới tiếp thu thu xếp bọn hắn, nhưng vẫn gặp gạt bỏ, trải qua sự tình này, cơ hội của bọn hắn tới, ta có thể thuận thế đẩy bọn hắn lên trước mặt bệ hạ.

“Thế nhưng công tử ngươi...

Thiệu Tam Tỉnh lại đỏ cả vành mắt, ý tứ là vì đám học trò kia chịu quá nhiều ủy khuất.

Thiệu Bình Ba:

“Ta nói rồi, lần này không hẳn là chuyện xấu, ta sẽ để bệ hạ nhìn thấy một phen phong cảnh khác, cũng sẽ vì mình mở ra một con đường khác, có thể hóa giải trạng thái cùng cả triều là địch, đối địch với những người kia rất bất lợi. Nói cho cùng, lần này cũng trách chính ta, là ta quá sốt ruột, Giả Vô Quần bốc lên quá đột nhiên, làm không rõ hậu thủ của Giả Vô Quần như thế nào, vì đoạn tuyệt nguy hiểm, quá mức vội vàng phản kích. Bọc một vòng trở về chỗ cũ, lại cùng cả triều nháo thành như vậy, bại chiêu liên tục a!

Thiệu Tam Tỉnh:

“Đại công tử vì cứu những học trò này ủy khuất bản thân, lão nô lo lắng sẽ để người nhìn đến uy hiếp của công tử, thí dụ như Giả Vô Quần kia, có thể tiếp tục hạ thủ với đám học trò hay không? kia

Thiệu Bình Ba:

“Uy hiếp? Giết bọn hắn uy hiếp đến ta? Hay bắt bọn hắn uy hiếp được ta? Những cái kia đều là quan viên của triều đình Tấn quốc, thật muốn làm như vậy mà nói, nước khác có khả năng, Tấn quốc cũng có khả năng, phá hoại quy củ mọi người đều chơi không được, ngươi cả nghĩ quá rồi. Trước tiên hồi phủ, đợi ta tắm rửa thay y phục sẽ vào cung diện thánh.

Thấy công tử dường như đã tĩnh tâm bắt đầu chủ ý, Thiệu Tam Tỉnh an tâm không ít.

Trên đường, gặp phải xin giả, lễ vật đưa cho Triệu phủ được chia xuống.

Hồi phủ tắm rửa thay y phục, xử lý thương thế, xe ngựa Thiệu phủ lại lần nữa xuất hành, thẳng đến hoàng cung.

Trước khi vào Ngự thư phòng, Thiệu Bình Ba gặp được Đào Lược đang chờ đợi.

“Đào tổng quản.

Thiệu Bình Ba cung kính chào.

“Thiệu đại nhân.

Đào Lược cũng chắp tay, bỗng kinh ngạc nói.

“Thiệu đại nhân, ngài này là?

Nỗi đau mất con, kẻ thù ở trước mắt, Triệu Công Quyền hạ thủ có chút nặng, dấu tay trên mặt Thiệu Bình Ba cũng dễ thấy, hắn cố ý không cho tu sĩ xử lý.

Thiệu Bình Ba mỉm cười, hắn không tin đối phương không biết chuyện gì xảy ra.

“Không cái gì, Đào tổng quản tự mình phân phó ta nhân nhượng cho yên chuyện, không dám làm trái, đi Triệu phủ nhận lỗi. Nỗi đau mất con của Triệu đại nhân là ta tạo thành, lửa giận của Triệu đại nhân cũng có thể lý giải, chỉ để ta quỳ ở trước linh vị, quất ta hai bạt tai, trên đầu ăn một chén trà. Bất quá Triệu đại nhân còn rất khắc chế, không có giết ta.

Nói xong kéo cổ áo, để đối phương nhìn thấy vết kiếm trên cổ.

Khóe miệng Đào Lược co giật, không nhiều lời, buông tiếng thở dài.

“Thiệu đại nhân không nên oán hận, lão nô chỉ là truyền lời, nhân nhượng cho yên chuyện là ý tứ của bệ hạ, chiến sự trước mắt, Thiệu đại nhân cũng nên thông cảm khổ tâm của bệ hạ, để Thiệu đại nhân chịu ủy khuất.

Thiệu Bình Ba:

“Minh bạch, này cũng là ta tự tìm.

Đào Lược không có dây dưa sự tình này, đối với sự tình trên triều hắn cũng không muốn nói nhiều, đưa tay mời nói:

“Biết ngươi muốn tới, bệ hạ ở bên trong chờ ngài.

“Làm phiền!

Thiệu Bình Ba chắp tay cảm ơn, hai người chân trước chân sau tiến vào Ngự thư phòng.

Đi vào hành lễ, Thái Thúc Hùng nhìn thấy dáng dấp của Thiệu Bình Ba, ngẩn ra, không khỏi đứng dậy, đi tới trước mặt Thiệu Bình Ba hỏi:

“Triệu Công Quyền đánh?

Thiệu Bình Ba:

“Là thần không cẩn thận vấp ngã.

Thái Thúc Hùng hừ lạnh một tiếng.

“Gan của ngươi không phải rất lớn sao, hiện tại thành không cẩn thận vấp ngã?

Thiệu Bình Ba:

“Sự tình kia, là vi thần xử trí không thỏa đáng, chả trách người khác, không phải là không cẩn thận vấp ngã sao.

Thái Thúc Hùng:

“Hỏa khí của Triệu Công Quyền không nhỏ, dám đánh đập mệnh quan triều đình... nhưng nói ngược lại, dù sao ngươi cũng giết nhi tử của người ta, đổi thành ai cũng không chịu được.

Thiệu Bình Ba:

“Sự tình đã qua.

Thái Thúc Hùng nhíu mày.

“Qua? Nhận lỗi hữu dụng? Chịu buông tha ngươi?

Thiệu Bình Ba:

“Có thể buông tha vi thần hay không, vi thần không biết, nhưng đáp ứng buông tha đám học trò mà vi thần mang từ Bắc Châu đến.

Thái Thúc Hùng hừ một tiếng.

“Bọn hắn cố chấp lên ngay cả bản vương cũng không buông tha, điều kiện gì có thể để bọn hắn buông tha?

Thiệu Bình Ba:

“Cưới Thất công chúa.

“Cái gì?

Thái Thúc Hùng như mèo bị dẫm đuôi, giận tím mặt nói:

“Hỗn trướng! Xem nữ nhi của bản vương là cái gì, muốn quăng đi đâu thì quăng, liên tục nhiều lần, xem bản vương là cái gì?

Đào Lược cũng nhíu mày.

Thiệu Bình Ba chắp tay.

“Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ gả Thất công chúa cho vi thần!

Lời này dường như tưới dầu lên lửa, Thái Thúc Hùng quát:

“Thiệu Bình Ba, người cự hôn là ngươi, ngươi còn dám mở miệng, thật coi nữ nhi của bản vương có thể tùy ý lăng nhục sao...

Sau đó là một trận thóa mạ, ngón tay suýt chút nữa đâm lên mũi của Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba cúi đầu, không kêu tiếng nào, tùy ý thóa mạ.

Mắng một hồi, từ hết, hỏa khí cũng phát ti3t gần đủ rồi, Đào Lược dâng trà tới, Thái Thúc Hùng uống một hớp, triệt để bình tĩnh lại, nghĩ đến then chốt của vấn đề, hỏi.

“Sở dĩ đáp ứng bọn hắn, chính là vì bảo đảm đám học trò ở Bắc Châu kia?

Thiệu Bình Ba:

“Không chỉ bởi vì bọn hắn là học trò ở Bắc Châu, mà bởi vì bọn hắn là hy vọng để Bắc Châu phú cường vào năm đó, năm đó thần bị ép rời đi Bắc Châu, cũng nghĩ tất cả biện pháp mang theo bọn hắn, chính là vì có phần hy vọng này!

“Hy vọng Bắc Châu phú cường?
Bình Luận (0)
Comment