Đạo Quân

Chương 1947

Vân Cơ quay đầu, đồng thời đặt câu hỏi với Viên Cương, Vân Cơ còn bồi thêm một câu:

“Ma Điển là cái gì?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không sai, còn có giới thứ năm nữa.

Nhìn Vân Cơ, mỉm cười nói:

“Ma điển là bản chép tay (thủ trát) của Ly Ca, vì cứu Hầu Tử mà không thể không giao cho Ô Thường.

Đối với chuyện này, Viên Cương đương nhiên là xấu hổ.

Đối phương lại nói với gã một bí mật, ánh mắt Vân Cơ lóe ra, ngạc nhiên nói:

“Chẳng nhẽ trong sa mạc Vô Biên này có liên quan tới giới thứ năm?

Ngưu Hữu Đạo:

“Trong sa mạc này có giấu lối vào giới thứ năm. Ta vốn tưởng rằng bí mật này người trên đời biết cũng chỉ có hai ba người, lần trước nghe xong chuyện Hầu Tử nói với Lữ Vô Song, ta hoài nghi có phải Lữ Vô Song cũng biết bí mật này hay không, cũng bởi vì Lữ Vô Song nhằm vào Hạt Hoàng, cho nên ta hoài nghi Hạt Hoàng chính là vật tiếp dẫn tới giới thứ năm có ghi lại trên Ma Điển. Có hoài nghi này là bởi vì trong sa mạc ngoại trừ bọ cạp ra, ta thực sự không nghĩ ra còn có thể có vật tiếp dẫn nào khác.

“Rốt cục Lữ Vô Song có biết hay không thì không biết, chí ít bây giờ Ô Thường đã biết rồi. Hiện tại Ô Thường chắc còn đang nghĩ biện pháp tìm kiếm chìa khóa tiến vào. Hắn muốn tìm, chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản, chí ít là bây giờ còn chưa cản nổi, dám mạo hiểm đứng ra tức là muốn chiết.

Vân Cơ:

“Cho nên ngươi mới muốn dẫn Hầu Tử đi thử một lần, xem Hạt Hoàng có thể dẫn chúng ta tiến vào giới thứ năm hay không sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không sai, nếu như phán đoán không sai, Hạt Hoàng thật sự có thể dẫn chúng ta tiến vào giới thứ năm, vậy chúng ta sẽ trước những người khác đi xem giới thứ năm như thế nào. Sau khi biết được tình huống thì nắm chắc tâm lý nhằm đề phòng chu đáo, tránh việc đến lúc đó bị người ta giết cho trở tay không kịp.

Yên lặng lắng nghe, Viên Cương hiểu ý của hắn, chợt lên tiếng:

“Nếu như là như vậy thì không cần phải đi đường vòng phiền phức vậy đâu.

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi triệu hoán Hạt Hoàng gây ra động tĩnh quá lớn, chọn xong phương vị có thể tránh được tu sĩ lui tới Vô Biên Các phát hiện đã.

Viên Cương:

“Nhưng động tĩnh không lớn bao nhiêu đâu.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu:

“Sa mạc lớn như vậy, ngươi có thể tìm được vị trí chính xác của Hạt Hoàng sao?

Viên Cương:

“Ta có biện pháp.

Ngưu Hữu Đạo biết gã không phải người xuất khẩu cuồng ngôn, nếu gã đã nói như vậy thì lập tức nói với Vân Cơ:

“Nghe hắn.

Sau đó cả nhóm đi thẳng tới sa mạc Vô Biên, sau khi tới được sa mạc thì tìm nơi ở phụ cận ranh giới sa mạc để đặt chân ở chân núi.

Sau đó Vân Cơ khống chế phi cầm hạ xuống đỉnh núi, phụ trách canh gác, cảnh giác bốn phía, phòng bị có người tới gần.

Viên Cương đạp cát, từng bước đi lên cồn cát, đối mặt với sa mạc rộng lớn mênh mông giang hai cánh tay ra, chợt gào to một tiếng:

“A...

Ngưu Hữu Đạo lắc mình một cái hạ xuống bên cạnh, quan sát.

Chợt thấy trong cát sa mạc lần lượt có chỗ phá lên, xa gần chui ra hẳn là có gần trăm con bọ cạp, chạy như bay tới đây.

Còn Viên Cương cũng ngưng gầm rú, đứng chờ.

Đến khi một đám bọ cạp tới gần, bò tới trước mặt, Viên Cương:

“Ô... ô... ô...

Một hồi lâu.

Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay nhìn Viên Cương trao đổi với một bầy quái vật, không quá để tâm tới quá vật, chủ yếu là nhìn chằm chằm Viên Cương, thần sắc có vài phần không hiểu, người huynh đệ hai đời này của mình càng ngày càng làm mình cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ô!

Sau khi Viên Cương rống lên một tiếng to sau cùng, một đám bọ cạp nhanh chóng xoay người, bay vèo vèo đi tứ tán, nhanh chóng chạy nhanh trong sa mạc như giẫm trên đất bằng, rất nhanh lại theo thứ tự chui vào bên dưới cát, không hổ là sinh linh trời sinh để sống ở đây.

Viên Cương quay đầu lại nói:

“Chỉ là một số ít bọ cạp, như vậy thì sẽ không bị phát hiện.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh gật đầu, cũng hiểu:

“Ngươi muốn cho những con bọ cạp này đi truyền lời để tìm Hạt Hoàng đến ư?

Viên Cương:

“Không sai.

Ngưu Hữu Đạo:

“Xem ra ngươi khống chế những quái vật này càng ngày càng thành thục.

Viên Cương:

“Quen tay hay việc, tiếp xúc nhiều lần rồi, ít nhiều có chút cảm ngộ, biết rõ làm sao để trao đổi với chúng nó.

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng nói:

“Phải chờ bao lâu?

Viên Cương:

“Không biết, nhưng chắc là có thể tìm được thôi.

Ngưu Hữu Đạo:

“Vậy thì chờ thôi!

Sau khi đợi một hồi lâu, Viên Cương tháo bình nước bên hông xuống, sau khi mở nút thì đưa cho hắn, động tác tự nhiên, người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thấy gã làm vậy dường như đã quen rồi.

Ngưu Hữu Đạo dường như cũng đã quen làm thế, nhận vào tay tùy tiện đổ hai ngụm rồi tiện tay đưa lại, hai tay lại chậm rì rì vắt ra sau đai lưng, ánh mắt nhìn quanh thăm dò phía trước.

Tiếp đó Viên Cương cũng đổ mấy hớp, uống cũng đeo bình nước lại trên lưng.

Trên lưng gã còn đeo một cái bọc, đều là đồ ăn mua trên đường đề phòng ở lâu không có gì để ăn.

Còn trên người của Ngưu Hữu Đạo chỉ có một thanh bội kiếm đeo trên lưng, thanh thoát, ung dung, tự lại, không chút dư thừa.

Trên núi, Vân Cơ cảnh giác bốn phía, chân núi, người đang chờ trong sa mạc.

Một lần này chờ rất lâu, cho tới khi bầu trời tối đen, xuất hiện sao đầy trời làm người ta vui vẻ thỏa mãn mới mơ hồ nhận thấy được dưới lớp cát của sa mạc hình như có tiếng vù vù nặng nề truyền tới.

Trên đỉnh núi, dường như Vân Cơ cũng đã nhận ra, ngồi phi cầm đáp xuống, loanh quanh ở tầng trời thấp, phía trên đầu của hai người.

Rào rào! Cát sa mạc bắt đầu lõm xuống, hạt cát điên cuồng chảy sang, một con cự thú dữ tợn lớn như ngọn núi hiện thân dưới bầu trời sao của sa mạc, chính là Hạt Hoàng. Quơ cái càng to lớn bò tới trước cồn cát, đè thấp thân thể, trong miệng quái thú u mịch phun ra mùi tanh.

Đối mặt ở khoảng cách gần, Ngưu Hữu Đạo gặp biến không sợ hãi, quay đầu liếc nhìn Viên Cương.

“Ô...

Viên Cương quát một tiếng, ra lệnh cho Hạt Hoàng nằm rạp người trên mặt cát, an phận.

Tọa kỵ phi cầm trên không trung sợ tới mức bay lên trời, không dám bay ở thấp nữa.

Vân Cơ lại lắc mình xuống, hạ xuống phía sau hai người, nhìn gần con quái vật trong truyền thuyết cho đã mắt, cảm thấy kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo:

“Hỏi nó xem có biết lối vào đi thông thế giới kia ở đây không.

Viên Cương hình như có chút mơ hồ, hỏi ngược lại:

“Hỏi thế nào?

Nhìn chằm chằm Hạt Hoàng một hồi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn gã:

“Ngươi hỏi ta làm gì? Ta mà có biện pháp thì còn cần phải dẫn ngươi tới à? Tự nghĩ biện pháp đi.

Cũng phải, được rồi! Viên Cương giơ tay lên sờ cái đầu trọc một cái, suy nghĩ một hồi dường như đang sửa sang lại tâm tình, cuối cùng chậm rãi giang hai tay ra về hướng Hạt Hoàng to lớn, phát ra tiếng “ô ô”.

Đứng ở một bên, Ngưu Hữu Đạo có thể cảm giác rõ ràng được mỗi lần gã lên tiếng, tâm tình đều không giống nhau, nhưng không có cách nào hiểu được, chỉ đành đứng đó xem.

Cũng không biết Hạt Hoàng có nghe hiểu hay không, nói chung miệng lớn “hồng hộc” vài tiếng, phun ra mùi tanh.

Một người, một quái, nhiều lần trao đổi, Viên Cương kết thúc công việc, dường như có chút buồn bực:

“Đạo gia, ta không có biệt pháp trao đổi rõ ràng được.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đại khái là có ý gì?

Viên Cương suy nghĩ một cái, lắc đầu nói:

“Ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, ta không có biện pháp giải thích giới thứ năm là cái quỷ gì cho nó hiểu, nó đáp lại ta cũng không biết có phải là giới thứ năm hay không. Ta chỉ có thể dùng tâm tình ý bảo, có thể mơ hồ cảm giác được nó bảo ta đi với nó tới một chỗ, đi tới đâu thì ta không biết.

Ngưu Hữu Đạo:

“Nói cách khác, sau khi ngươi nhắn nhủ tâm tình của ngươi với nó thì nó đáp thật sự có một nơi có thể sao?

Viên Cương:

“Là như vậy đó.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đến cũng đã đến rồi, vậy hãy để cho nó dẫn chúng ta đi xem thử đi.

“Được!

Viên Cương thả người nhảy lên cái càng lớn, muốn leo lên trên.

Đứng nhìn, Vân Cơ chợt lên tiếng:

“Ta cũng đi xem.
Bình Luận (0)
Comment