Đạo Quân

Chương 1951

Sau một tiếng gầm cuối cùng của Viên Cương, tất cả đám quái thú bò lên đều rối rít lui xuống.

Nhìn thấy mình thực sự có thể khống chế, không cần lo về vấn đề an toàn, Viên Cương bắt đầu nhảy từng bậc xuống, không biết là muốn làm gì.

Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo chợt thoáng nhìn, lưu tâm tới thần sắc của Vân Cơ, cảm thấy có chút không bình thường, hỏi:

“Làm sao vậy?

Vân Cơ chợt than thở:

“Trong tiếng hô của Hầu Tử có một loại ma lực!

“Ma lực?

Ngưu Hữu Đạo sợ run lên, cười nói:

“Nói vậy là sao?

Vân Cơ cau mày nói:

“Dường như có một khí tức kinh sợ tới từ viễn cổ làm cho người ta có cảm giác sợ hãi viễn cổ thương hồn, làm người ta cảm thấy thật vĩ đại, rất cao lớn, không hiểu tại sao lại muốn cúng bái, muốn tôn thờ hắn làm vua. Lúc hắn gào to kỳ thực cũng có tác động tới tâm tình của ta, nếu không phải linh trí của ta đã mở, có thể suy tính hợp lý bình thường, rất có thể cũng sẽ bị thanh âm tâm tình của hắn thao túng.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, nàng cũng là tiến hóa, tu thành người từ loài rắn, trên người còn có các thiên tính của dã thú xà trùng.

Vân Cơ quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hỏi:

“Lần đầu tiên ta gặp hắn liền phát hiện hắn có chút không bình thường, phải một thời gian mới chậm rãi thích ứng được. Tên người một nhân loại tại sao lại có thể tản ra loại khí tức có lực chấn nhiếp kỳ quái như vậy?

“Chuyện này hả...

Ngưu Hữu Đạo cười gượng:

“Ta cũng không biết rõ lắm. Đừng nói là ta, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra.

Vân Cơ:

“Rốt cục hắn đã tu luyện dạng công phu hoành luyện gì?

Ngưu Hữu Đạo than thở:

“Kỳ thực là loại rất phổ thông, người tu luyện công phu hoành luyện này không chỉ có một mình hắn, vốn dĩ từ nhỏ một đám người xuất thân từ thôn miếu nhỏ hầu như ai cũng tu luyện giống hắn, cũng là vì cường thân kiện thể, nhưng luyện được ra tình hình cổ quái giống hắn dường như cũng chỉ có một mình hắn. Ồ, những người khác đều đã tới dưới trướng của Vương gia rồi.

Vân Cơ hơi lắc đầu:

“Phàm là linh trí chưa mở, không thể suy tính lý tính... dường như hắn có năng lực khống chế các loại động vật, thật khó mà tin được!

Ngưu Hữu Đạo không thảo luận sâu với nàng về vấn đề này, phát hiện Viên Cương dường như đang trao đổi với đám quái thú ở phía dưới, lúc này tung người một cái, phi xuống, gần sát mặt đất thì hơi nảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Sau đó Vân Cơ cũng lắc mình hạ xuống một bên.

Thân ở trước mặt một đám quái thú, Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh một hồi, hỏi:

“Đang làm gì thế?

Viên Cương quay đầu lại:

“Đạo gia, mới vừa dò xét rồi, từ phản ứng cảm xúc của bọn nó thì hẳn là không chỉ có con Hạt Hoàng của chúng ta mới có thể tìm được cửa ra, những con Hạt Hoàng này dường như đều có thể tìm được.

“Ồ!

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, còn có chuyện kỳ lạ này sao? Không nhịn được hỏi:

“Lẽ nào bên ngoài không chỉ có một Hạt Hoàng?

Viên Cương:

“Bọn nó không được thông minh lắm. Một vài vấn đề biểu đạt dựa vào tâm tình không có cách nào phân biệt rõ được.

“Ồ, hai con đó đang làm gì vậy?

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm về phía hai con quái thú ở phía không xa.

Vân Cơ:

“Trên mắt dính lông chính là con dẫn chúng ta vào đây, ồ...

Nàng biến sắc, trong nháy mắt không nói gì, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về một bên.

Vẻ mặt của Ngưu Hữu Đạo cũng trở nên đặc sắc, nhìn qua đã hiểu, hai con quái thú lớn giữa ban ngày ban mặt không chút cố kỵ tiến hành giao phối, thật sự là có chút khó coi, mà con dẫn bọn họ vào đây lại là con bị động.

Con quái thú dẫn họ vào lại là con cái ư?

Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, có kinh nghiệm, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương lại cẩn thận kiểm tra những con quái thú khác, lúc này mới phát hiện không phải con nào cũng giống nhau, vẫn có khác biệt, một bầy quái thú có đực có cái, hình thể lớn hơn chút là con đực.

“Hạt Hoàng? Con dẫn chúng ta tiến vào nếu không phải là đực, chắc là phải gọi là Hạt Hậu mới đúng chứ?

Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi Viên Cương một câu.

Viên Cương nhếch nhếch miệng, không nói gì.

Vân Cơ xen vào:

“Ta nghĩ ta hiểu được Hạt Hoàng bên ngoài thế nào rồi.

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng:

“Rửa tai nghe cao kiến.

Vân Cơ:

“Bên ngoài chắc là nơi mẫu hạt sinh nở.

Ngưu Hữu Đạo:

“Nói rõ hơn đi.

Vân Cơ:

“Còn nhớ đặc tính của bọ cạp trong sa mạc Vô Biên không? Chúng nó đôi khi đói sẽ nóng nảy hoặc sau khi đồng loại bị thương sẽ tự tương tàn, ăn thịt lẫn nhau.

Dáng vẻ nhắc nhở.

Ngưu Hữu Đạo hoài nghi:

“Không hiểu nhiều lắm, nói rõ đi, có ý gì?

Vân Cơ than thở:

“Hình thể quá nhỏ, ở lại đây sẽ trở thành thức ăn trong miệng bọ cạp khác, nhưng thức ăn ở bên ngoài dường như không dư thừa như ở dây, trước đó bầy phi cầm lớn kia ngươi cũng đã thấy, bên ngoài khó có thể duy trì việc tồn tại thể hình lớn như vậy, nhỏ chút sẽ dễ sống hơn.

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh, hiểu ra:

“Ý của ngươi là nói, sau khi mẫu hạt thụ thai liền rời khỏi nơi này, biết trốn tới bên sa mạc Vô Biên kia để sinh sản, còn hình thể dáng dấp của tiểu tử kia sau khi đã đủ lớn, vì cần thức ăn sẽ quay lại nơi đây.

Vân Cơ gật đầu:

“Là có ý như vậy. Ngươi đừng quên đám bọ cạp này ở trong sa mạc Vô Biên có khứu giác vô cùng linh mẫn, cho dù trong sa mạc khô hanh, có chút mùi máu tươi là có thể bị chúng nó ngửi được. Sở dĩ bọ cạp có thể tìm được cửa ra vào giới thứ năm hẳn là có liên quan tới khứu giác của bọn cúng, chúng nó có thể ngửi được khí tức của thế giới này thẩm thấu ra ngoại giới qua thông đạo, cho nên mới có thể tinh chuẩn tìm được cửa ra vào.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương, cách nói này hợp tình hợp lý, làm cho hai người bọn họ không thể không tin.

Ngưu Hữu Đạo nhất thời tấm tắc kêu kỳ lạ:

“Nghe quân nói một hồi, đã hiểu ra rồi.

Vân Cơ hơi lắc đầu:

“Quá khen, ta hiểu tập tính của những động vật khác nhiều hơn so với các ngươi, chuyện như này phán đoán không khó khăn gì với ta.

Hai người Ngưu, Viên tỉnh ngộ, có cảm giác mới trải qua một giờ học vậy, Ngưu Hữu Đạo không khỏi cười nói:

“Xem ra để ngươi theo vào đây không phải là chuyện xấu, bằng không sợ rằng chúng ta sẽ khó mà hiểu ra được nguyện nhân đám bọ cạp này ra ra vào vào.

Vân Cơ có chút xem thường:

“Quá khen rồi, chuyện gì cũng bị ngươi nghĩ ra được, còn chuyện gì đầu ngươi không nghĩ ra nổi sao?

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, tiện đà lại ngắm nhìn bốn phía than thở:

“Xem ra Ly Ca này quả thật là lợi dụng nguyên vẹn hoàn cảnh của hai giới, rất không đơn giản.

Vân Cơ ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh tháp:

“Một đại trận là có thể liên kết ngũ giới lại, dùng một thứ như vậy đích thật là không đơn giản.

Nói đến chỗ này, Ngưu Hữu Đạo nhớ ra cái gì đó, lại lắc mình bay vút lên đ ỉnh tháp, ghé vào trên đỉnh tháp kiểm tra.

Sau đó Vân Cơ cùng Viên Cương cũng đi tới theo, đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo quan sát, không biết hắn đang nghiên cứu cái gì.

Viên Cương hỏi:

“Đạo gia, có nhìn ra cái gì không?

“Không có.

Ngưu Hữu Đạo vươn ngón tay sờ vào chỗ lõm thăm dò, thỉnh thoảng còn thi pháp điều tra, thì thầm trong miệng:

“Dường như cũng không có gì đặc biệt, để vào một tấm lệnh bài là có thể khởi động được mắt trận tứ giới ở bên ngoài sao?

Vân Cơ:

“Từ một vài dấu hiệu là có thể nhìn ra, cảnh giới của phu thê Thương Tụng vượt xa chúng ta, có một vài thứ không phải chúng ta có thể phỏng đoán được, nếu đã bố trí như vậy thì hẳn là có nguyên nhân.

Hai người bọn họ cũng không biết tâm tư của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo từng mở Thương kính ra xem, biết trong Thương kính có dấu bí mật, bây giờ hắn muốn biết sự liên quan của lệnh bài và trận pháp này. Nếu trận này không có gì đặc biệt ở bên trong thì chắc chắn tấm lệnh bài kia có gì đó. Hắn muốn làm rõ ràng, biết rõ nguyên nhân rồi có lẽ về sau có điểm để lợi dụng.

“Ồ!

Ngưu Hữu Đạo chợt vỗ tảng đá hình vuông đặt trên đỉnh tháp.
Bình Luận (0)
Comment