Đạo Quân

Chương 2142

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Nếu không xảy ra chuyện này, ta sẽ không dễ dàng chọc thủng chuyện này, cứ thờ ở mặc kệ như vậy.

“Trước khi ngươi gả cho Hầu Từ, ngươi không nói, vì chuyện này có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, điều này ta hiểu được. Nhưng sau khi ngươi gả cho Hầu Tử, ta nghĩ rằng ngươi sẽ nói ra, nhưng mãi vẫn không thấy nhắc đến, thật ra chúng ta luôn đợi ngươi mở miệng. Vì để cho ngươi thoải mái nói ra, ta đã để cho ngươi tiếp xúc với tình báo bí mật, mong rằng ngươi sẽ chân thành với chúng ta. Nhưng ngươi vẫn không chịu mở miệng, nhưng bây giờ có chuyện xảy ra, liên quan đến tính mạng của mọi người, ta muốn thử một chút, còn may, cuối cùng ngươi cũng chịu nói.

Lữ Vô Song hờ hững nói.

“Nếu như ta không nói, có phải ngươi muốn giết ta không?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Ngươi gả cho Hầu Tử, bởi vì nhìn thấy quan hệ giữa ta và hắn, nên biết nếu mình gả cho Hầu Tử, có tầng danh phận này, ta sẽ không dễ dàng động đến ngươi. Hoàn toàn chính xác, sao ta có thể tùy tiện động đến ngươi được, như vậy thì sao ăn nói với huynh đệ của mình? Hơn nữa cũng không thể ăn nói với chính mình được. Nhưng nếu muốn tìm đường chết, dù thế nào đi nữa, Hầu Tử cũng sẽ không trách ta, vì vậy ta mong ngươi hiểu rõ, trong chuyện này không có nếu như.

Lữ Vô Song nhìn vào hai mắt hắn, nói.

“Ngươi thật là quá nguy hiểm, lòng dạ thâm sâu, thậm chí phát hiện Công Tôn Bố có vấn đề từ lâu, nhưng lại để qua nhiều năm như vậy, tùy ý để cho hắn khống chế trung tâm tình báo của mình.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười.

“Nếu như không cẩn thận, ta đã bị các ngươi giết chết từ lâu. Nhưng ta không hiểu, có lẽ ngươi rõ ràng, nếu như chúng ta không cẩn thận, vậy thì rất dễ bị Công Tôn Bố phát hiện ra mánh khóe, chính ngươi cũng rơi vào nguy hiểm. Bây giờ ta rất muốn biết, vì sao ngươi vẫn luôn im lặng không lên tiếng?

Lữ Vô Song nói.

“Các ngươi có thể giấu được tai mắt của Phiêu Miểu Các lâu như vậy, tất nhiên có cách của mình, muốn bị lộ thì cũng không kéo dài đến bây giờ, đương nhiên sẽ không tùy tiện lộ ra. Còn chuyện ta giấu diếm không nói, thật ra cũng không có ý gì khác, vấn đề là thái độ của Viên Cương, thái độ của hắn làm ta không yên lòng, nên muốn để cho mình một con đường lui, nếu như có gì không đúng, Công Tôn Bố cũng có thể làm việc cho ta.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Những lời giải thích này ngươi đi nói với Hầu Tử mới đúng, ta đã nói cho ngươi là Hầu Tử đã biết chuyện này, nên làm thế nào đó là chuyện của ngươi, ta không nói thêm gì nữa. Nhưng mà ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu cuối cùng, chúng ta biết nhiều chuyện hơn ngươi tưởng tượng, nên nói gì thì nói từ sớm, ngươi hiểu ý ta mà.

Nhịn được đến bây giờ, thậm chí không để cho Viên Cương đi hỏi Lữ Vô Song, chính là vì muốn nói những lời này để cảnh cáo nàng.

Lữ Vô Song nghiêm mặt nói.

“Ngoại trừ việc này, trước mắt bên này ta không hề giấu diếm bất kỳ thứ gì, ít nhất thì ta không giấu các ngươi, còn những phương diện không liên quan, ta cũng không nhớ nổi nên nói cái gì.

Ngưu Hữu Đạo từ chối cho ý kiến, không nói thêm gì nữa, cũng không nhiều lời, xoay người thi pháp kiểm tra Ngân Nhi, tiêu diệt một chút yêu khí dị chủng trong người Ngân Nhi.

Lữ Vô Song do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi về phía Viên Cương, giải thích nguyên nhân nàng giấu diếm cho Viên Cương biết.

Viên Cương chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì, một chữ đều không nói lại, sau đó vòng qua người nàng đi ra.

Lữ Vô Song đứng thẳng một mình, ngước đầu nhìn lên sao đêm đã xuất hiện trên bầu trời, sắc mặt phức tạp, vốn nghĩ rằng mình có thể thoải mái đối mặt với một số chuyện, nhưng lại phát hiện ra nó liên lụy đến tình cảm, đến suy nghĩ động lòng của chính mình rồi…

Ngay khi Ngưu Hữu Đạo đang tìm cách để biết được trong Mao Lư Sơn Trang xảy ra chuyện gì, Quản Phương Nghi đã khôi phục tự do.

Đúng ra mà nói, toàn bộ người trong Mao Lư Sơn Trang đều khôi phục tự do,

Hưởng thụ được tay nghề của Mao Lư Sơn Trang, Nguyên Sắc tạm thời quyết định nơi này trở thành nơi đặt chân cuối cùng của hắn.

Nếu đã ra quyết định này, vậy thì sẽ không phong tỏa Mao Lư Sơn Trang, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngược lại sẽ bại lộ mất.

Để cho người trong Mao Lư Sơn Trang đang làm gì thì tiếp tục làm cái đó, duy nhất có một chuyện, đó là không thể lộ với bất cứ ai hắn bí mật đến chỗ này, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!

Còn những chuyện khác, đối với Nguyên Sắc mà nói, cũng không tính là vấn đề gì.

Quản Phương Nghi được thả tự do đúng là đi đến vương phủ điều tra đầu tiên, vì vậy nàng có thể nhanh chóng liên lạc với Ngưu Hữu Đạo.

Cẩn thận sắp xếp mọi chuyện, Quản Phương Nghi ra khỏi thành đi vào núi, cuối cùng cũng gặp mặt người bên này.

“Chuyện gì xảy ra?

Ngưu Hữu Đạo vừa gặp mặt đã hỏi.

Quản Phương Nghi nói.

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, người Phiêu Miểu Các bỗng nhiên xông đến, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu bọn họ muốn làm gì.

Có chuyện kỳ lạ như vậy? Gặp quỷ còn dễ chấp nhận hơn, đám người nhìn lẫn nhau.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Ai trong Phiêu Miểu Các đến đây?

Quản Phương Nghi giang hai tay ra, nói.

“Không biết, đến bây giờ vẫn không nói lộ ra thân phận, nhưng chưởng quỹ phủ thành tiền trang bảo đảm những người đó đúng thật là người Phiêu Miểu Các, làm cho chúng ta phối hợp làm việc, còn những thứ khác thì không chịu lộ ra. Đúng rồi, trong đám khách không mời mà đến có một tên mập mạp, hình như có địa vị rất lớn trong Phiêu Miểu Các.

Làm sao nàng không nghe được lời Nguyên Sắc cảnh cáo, không cho phép tiết lộ tin tức đám người đó đến đây.

Lữ Vô Song không sợ bị đe dọa, cũng không có cách nào sợ, mơ hồ không biết từ lúc nào đã phản lại Cửu Thánh đi theo Ngưu Hữu Đạo, đến bây giờ còn không kịp phản ứng vì sao mình lại đi theo con đường này, dù sao cứ đi về phía trước, bất giác đã thành thói quen rồi.

Đổi thành những người khác thì có lẽ sẽ bị dọa, nhưng nàng vốn đã đối nghịch với Nguyên Sắc, sao có thể kiêng kỵ được chứ?

Nếu đã có nhắc nhở như vậy, cũng mong rằng mọi người đều nghĩ lại, người có thân hình đặc biệt như vậy, là người nào trong Phiêu Miểu Các.

“Mập mạp?

Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ, suy nghĩ, trong Phiêu Miểu Các có người nào mập mạp? Hay là mập mạp có địa vị không tầm thường?

Quản Phương Nghi gật đầu.

“Đúng, chính là một tên mập mạp. Dù nói thế nào đi nữa Mao Lư Sơn Trang cũng là khu vực trung tâm của một châu, Phiêu Miểu Các lại làm ra việc ngay giữa ban ngày ban mặt, xâm nhập vào nơi ở của chúng ta, không giống với phong cách trước nay của bọn họ, cộng thêm thái độ đám người xung quanh với hắn, ngay cả chưởng quỹ tiền trang Nam Châu đều khúm núm với hắn, địa vị của tên mập mạp này, chắc chắn là không tầm thường.

Mấy người còn lại vắt óc suy nghĩ, Lư Vô Song chợi hỏi.

“Mập mạp như thế nào? Dáng vẻ bên ngoài hắn có gì đặc biệt không?

Suy nghĩ của nàng khác với người bình thường, bởi vì nàng đã tiếp xúc với nhiều nhân vật trong Phiêu Miểu Các, nên người đầu tiên nghĩ đến đó là người ở cấp bậc kia.

Mà đám người Ngưu Hữu Đạo thì không giống với nàng, chỉ nghĩ về những nhân vật bên dưới, nên tư duy sẽ bị hạn chế.

“Không phải là mập bình thường, cực kỳ mập, mập tròn trắng, trên mặt luôn tươi cười, giống như không có chuyện gì làm hắn phiền não.

Quản Phương Nghi suy nghĩ một lúc rồi mô tả vẻ bên ngoài của hắn.

Nhưng nàng còn chưa nói hết, Lữ Vô Song, Ngưu Hữu Đạo, Vân Cơ còn có Viên Cương, gần như trăm miệng một lời, nói ra cùng một cái tên.

“Nguyên Sắc!

Bốn người đều gặp qua Nguyên Sắc, Lữ Vô Song thì không nói, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ thì ít nhất đã gặp được ở trong Điệp Mộng Huyễn Giới, mà Viên Cương thì từng bị cầm tù ở Thành Vấn Thiên, lúc bị nghiêm hình thẩm vấn đã gặp qua Nguyên Sắc, hình dáng của hắn quá đặc thù, nếu gặp qua một lần thì khó mà quên được.

Vì sao Nguyên Sắc lại đến Mao Lư Sơn Trang? Bốn người nhìn lẫn nhau, khó mà tin nổi.
Bình Luận (0)
Comment