Đạo Quân

Chương 2150

Người đau đầu không chỉ bên này, thiên hạ có không ít tu sĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu như bại lộ, có thể rõ hậu quả rồi đấy.

Toàn bộ thế lực trong tối ngoài sáng của Phiêu Miểu Các đều vận chuyển, số lượng kinh người, có thế nói là rất khủng bố.

“Cướp đoạt tọa kỷ phi hành của thế lực khắp thiên hạ chỉ là bắt đầu, mục đích chính là chặt đứt năng lực phản ứng của các phe phái. Phương tiện di chuyển bị cắt đứt, nến như Phiêu Miểu Các xuất kích thì sẽ chiếm ưu thế về tốc độ. Nếu chiếm được ưu thế về tốc độ phản ứng thì cũng giống như chiếm ưu thế tuyệt đối vậy, những chuyện phía sau cũng sẽ đi trước một bước.

“Sau đó, Lục Thánh sẽ ép chặt lưới. Kiểm tra sự thật với nội bộ Phiêu Miểu Các, xác nhận xem Vô Lượng Quả có phải là do người bên trong trộm không, tiếp theo là các môn phái lớn, các thành viên của môn phái, cuối cùng là tu sĩ khắp thiên hạ.

“Hành động bây giờ của Lục Thánh chính là khống chế toàn diện tất cả tu sĩ trong thiên hạ, sau đó chuẩn bị cho việc phân biệt tu sĩ.

“Đi theo từng bước từng bước, kẻ có quỷ trong lòng thì tất nhiên sẽ chạy trốn, nếu như chạy, vậy thì dễ dàng tóm được cả tổ chức.

“Đi theo từng bước một, tất nhiên cũng dễ phát hiện ra mánh khóe, tất nhiên nếu như người bên trong Thánh Cảnh không trộm, người Phiêu Miểu Các không lấy, vậy thì tu sĩ trong nhân gian sẽ không có quan hệ được.

“Nếu cứ điều tra như vậy, Vô Lượng Quả ở trong tay người nào, dù không có mục tiêu rõ rệt, nhưng cũng có thể xác định được phương hướng đại khái. Những người dùng Vô Lượng Quả kia, chỉ cần loại bỏ phạm vi bên ngoài, bây giờ muốn giả chết thoát thân cũng không kịp nữa. Bây giờ dù kẻ nào chết, Phiêu Miểu Các cũng có thể nhanh chóng kiểm tra đối chiếu sự thật, giả chết mà qua cửa được sao?

“Còn có, Lục Thánh làm như vậy, cũng là nghĩ khả năng chặt đứt người trợ giúp ta và Thánh La Sát, những người điều đến đều bị ép quay về, đó là chứng minh tốt nhất. Lục Thánh hiểu rất rõ, phía sau chuyện ta và Thánh La Sát thoát thân chắc chắn sẽ có thế lực khác giúp đỡ, nếu như hành động của tu sĩ trong thiên hạ đều bị khống chế, chỉ cần bóp cho thế lực phía sau chúng ta không động đậy được, vậy thì hai kẻ đơn độc như ta và Thánh La Sát sẽ không còn là uy hiếp nữa.

Trong động, Lữ Vô Song dùng lời nói êm tai phân tích tình hình trước mắt.

Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh trầm mặc, hoàn toàn chính xác, vì ứng phó với Nguyên Sắc mà có mấy trợ thủ được điều đến, nhưng bây giờ bị Lục Thánh làm ra như vậy, hắn không thể rút người về được nữa, chỉ có thể nhìn ông trời.

Chuyện phát triển đến mức này, có cảm giác như dùng tảng đá đập chân mình, Vô Lượng Quả nở hoa sớm đã làm cho hắn rất bị động rồi, mệt mỏi ứng phó, sớm biết chuyện sẽ biến thành thế này, hắn sẽ không phát ra Vô Lượng Quả rồi.

Lữ Vô Song phân tích từng chút một.

“Lục Thánh tự mình ra tay, cũng bí ẩn, tạo thành uy hiếp to lớn cho nhân viên nội bộ Phiêu Miểu Các, ai cũng không dám làm loa qua việc này! Căn cứ vào lời nói của ngươi, có thể kết luận được, bây giờ Ô Thương đang ở Hãm Âm Sơn của Tề Quốc. Mà Nguyên Sắc thì ở trước mặt chúng ta. Còn những người khác thì tạm thời không rõ vị trí.

“Sở dĩ Lục Thánh bí mật đi còn có nguyên nhân rất quan trọng, đó là làm cho người khác không biết bọn họ ở đâu, cũng có lực chấn nhiếp với những người dùng Vô Lượng Quả đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ ngươi dám phái người tập kích tổng đàn Thiên Đô Phong của Phiêu Miểu Các không? Sáu người bọn họ đều tách ra, còn có một tầng ý nữa, đó là một khi Phiêu Miểu Các tìm ra tu sĩ Nguyên Anh, vậy thì lập tức có thể đánh đến, bao gồm cả việc cuốn lấy ta và Thánh La Sát.

Ngưu Hữu Đạo thở dài.

“Bây giờ mấy chuyện này là vấn đề quan trọng, Nguyên Sắc ăn vạ không đi ngược lại cũng thành chuyện lớn, ta và Vân Cơ không quay về Mao Lư Sơn Trang, Cung Lâm Sách phụ trách báo cáo hành tung của chúng ta không thể sắp xếp được, lúc này mà giả chết hay mất tích thì thích hợp sao? Nhưng nếu quay về, tầng mặt nạ này của ta không muốn tháo cũng không được, hộ vệ bên cạnh Nguyên Sắc không thể nào mặc kệ không hỏi người luôn không lộ mặt như ta.

Lữ Vô Song vươn tay lấy cục đá trên vách động.

“Thật ra ngươi không cần phải khó xử như vậy, nếu như xảy ra vấn đề, để cho người Tử Kim Động trốn đi là được, không phải ngươi đã chuẩn bị cho tình huống này rồi sao?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Chuyện này có chuẩn bị trước, nhưng tác dụng của nó là để ổn định lòng người, để cho mấy vị kia biết mình có đường lui, nếu không thì đã loạn thành một bầy rồi, ta đâu thể yên ổn ở đây. Nhưng đó là hạ sách bất đắc dĩ, nếu như chạy, Nam Châu sẽ phải đối mặt với một tai kiếp lớn.

Lữ Vô Song nói.

“Có vài lời có lẽ ngươi không thích nghe, nhưng cứ yêu thương đám người Thương Triều Tông của Nam Châu có ý nghĩa gì sao? Một đám phàm phu tục tử, bọn họ không cho ngươi được cái gì, nếu cứ kéo dài thì chỉ làm cho ngươi thêm vướng víu.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, quay lưng về phía nàng.

“Ý của ngươi là ta nên bỏ bọn họ? Ngươi biết mà, không phải là một vài người, mà là rất nhiều người sẽ chết.

Lữ Vô Song không ngừng đào khoét, móc một cục đất nơi khác, giọng nói kèm theo ý cười.

“Trách trời thương dân? Những người như ngươi thường lên chiến trường chém chém giết giết, người chết trong một trận đại chiến chẳng phải nhiều hơn đám người này nhiều, ngươi có quan tâm đến sao? Đợi đến lúc mây tan ra, chờ ngươi có tư cách xưng bá thiên hạ, muốn bao nhiêu cái Thương Triều Tông mà chẳng được? Nếu như không đến bước đó, ngươi cứ do dự cũng chẳng bảo vệ nổi bọn họ. Cái gì nhẹ, cái nào nặng, ngươi là người thông minh, có lẽ biết nên chọn cái nào rồi đấy.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Ta làm mọi chuyện chẳng phải để xưng bá thiên hạ, ta chỉ muốn phá bỏ xiềng xích trên người mình, nên sẽ không tạo một xiềng xích mới áp đặt lên người khác.

“ Ngươi không muốn, người khác muốn, ngươi không muốn còn không cho người khác muốn... Ngươi nghĩ thật đẹp.

Lữ Vô Song lắc đầu, liếc nhìn viên đá tròn vừa đào ra, nói,

“Ngươi nhìn qua không giống với Viên Cương, nhưng thực ra bên trong lại cùng một loại người.

Ngưu Hữu Đạo không muốn kéo đến chuyện này.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, vấn đề này phải nghĩ biện pháp giải quyết từng bước một, điều quan trọng trước mắt là Nguyên Sắc cứ Xem ảnh 1 ở chỗ này, đây mới là việc lửa sém lông mày!

Lữ Vô Song nói.

“Nếu hắn không đi, với tình huống trước mắt thì ngươi phải làm thế nào?

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Trước đó Ngân Cơ có hẹn Lục Thánh gặp mặt, nhưng Lục Thánh vì chuyện của Thánh La Sát nên lỡ hẹn, nếu như bây giờ ta để cho Ngân Cơ hẹn Nguyên Sắc ra, với sự hiểu biết của ngươi với Nguyên Sắc, hắn sẽ vì cuộc hẹn này mà rời đi không?

Lữ Vô Song nói.

“Không chắc chắn. Chuyện này ta cũng không đoán trước được, dù sao Nguyên Sắc cũng không chắc chắn Ngân Cơ còn sống hay không, cho dù biết còn sống, Nguyên Sắc cũng nghĩ trong chuyện này có vấn đề gì không, trước đó Lục Thánh lỡ hẹn để chạy đi đối phó với Thánh La Sát thì đã có thể thấy được vấn đề. Nếu là Ô Thường, có lẽ khả năng sẽ lớn hơn một chút. Nhưng đây cũng được xem là một cách, có thể thử một chút.

Ngưu Hữu Đạo đi qua đi lại trong phòng, như đang do dự điều gì, cuối cùng dừng bước nói.

“Liên lụy đến sự sống chết của quá nhiều người, chuyện cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể đi nước cờ hiểm, nếu như xử lý ổn thỏa, vậy thì có thể thay đổi toàn bộ tình hình, rất nhiều phiền phức cũng được giải quyết dễ dàng!

Lữ Vô Song không hiểu, nói.

“Đi nước cờ hiểm?

Ngưu Hữu Đạo không giải thích nguyên nhân, chỉ nói.

“Để cho người mà người trong Thánh Cảnh thả ra tiếng gió, nói là Vô Lượng Quả bị Đốc Vô Hư trộm, sau đó ta sẽ sắp xếp cho Đốc Vô Hư giả vờ như bị phát hiện ra.

Lữ Vô Song nói.

“Ngươi làm vậy cũng không có tác dụng gì, cho dù Ngao Phong bị phát hiện, chỉ cần những người khác không làm được gì Đốc Vô Hư, vậy thì mọi chuyện xem như là vô nghĩa, không thay đổi được tình hình trước mắt. Đương nhiên, có thể quấy nhiễu được vẫn hơn không làm gì, mong là sẽ có hiệu quả tốt.
Bình Luận (0)
Comment